Sở Thú Của Ảnh Hậu - Cẩm Chanh
Cẩm Chanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72
Cô ta nhìn người đàn ông bên dưới, đây là người mà cô ta yêu nhất, yêu nhất trần đời…
Đang lúc thẫn thờ, bên tai vang lên tiếng nói nhẹ nhàng thanh thoát của Giới Linh: “Tôi không biết người sẽ đi đâu, nhưng… người c·h·ế·t đi rồi cũng sẽ quay trở lại.”
Cô quay đầu, trong đôi mắt trong veo của cô phản chiếu hình bóng anh ta.
Cô vào phòng tắm, quay đầu chớp mắt với anh ta: “Chúc anh mơ đẹp, anh Tô.”
Tiếng nước tí tách, Tô Vân Lý đã cởi cà-vạt.
Cô nghĩ là dùng phần di sản này để trói buộc mình và Nhu Nhu.
“Bố tôi đi rồi, mẹ tôi cũng đi rồi, Tô Vân Lý… anh không được đi.” Triệu Vi Ninh vừa cười, vừa dùng sức kéo thắt lưng: “Anh có biết rằng… biết rằng mỗi ngày tôi phải chịu đựng những gì không? Lửa, địa ngục, tội ác, chúng nuốt lấy tôi, tôi rất sợ, thật sự rất sợ… Tôi không cho phép anh lấy con đàn bà khác làm vợ, tôi không cho phép người khác ngủ bên cạnh anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chờ một lát.” Tô Vân Lý siết chặt tay nhìn vào bóng hình xinh đẹp đó: “Rốt cuộc cô là ai?”
Tô Vân Lý há miệng, lúc đang định cất lời, anh ta nhận ra mình đã c·h·ế·t rồi.
Đây chính là “món quà” trong miệng của Tô Vân Lý.
Đang lúc hành hung người khác, Triệu Vi Ninh không còn vẻ đẹp kiêu kỳ như ngày xưa, trong hốc mắt sâu khoắm chỉ còn lại sự điên cuồng.
Trình Lạc không dám nghĩ, bỗng nhiên, cô cảm nhận được một nỗi sợ không tên.
Lần thứ hai, sau khi c·h·ế·t, cô lại trùng sinh trở về.
“Tất nhiên là tôi, không thì còn có thể là ai?” Triệu Vi Ninh cưỡi trên người anh ta, hai tay đang kéo thắt lưng nổi đầy gân xanh.
Cũng không biết là vì sợ Trình Lạc chạy trốn, hay đơn giản là để bịt tai che mắt người đời, Tô Vân Lý kéo Trình Lạc đi thẳng đến biệt thự nằm phía ngoài cùng vùng ngoại ô.
Khi vạn vật chìm trong tĩnh lặng, tiếng bước chân vang lên.
Vào giây phút cô bước ra khỏi phòng, sau lưng cô bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt.
Tô Vân Lý đứng trước giường lẳng lặng nhìn thi thể của mình và người phụ nữ vẫn đang lầm bầm.
Mắt anh ta đầy tơ máu, vành tai đỏ bừng. Anh ta há miệng, khó nhọc thốt lên hai chữ: “Là cô…”
Cô ta áp tai lên ngực anh ta, nơi ấy đã không còn nhịp tim đập.
Bên ngoài vẫn đang tiếp tục thi công, dù đã đến tối muộn, ma quỷ vẫn tiếp tục xây dựng lại để đẩy nhanh tiến trình. Cô đoán rằng sang năm sẽ hoàn thành được hơn phân nửa.
“Lúc còn sống, anh không tích đức, sau khi c·h·ế·t cũng chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài quỷ môn quan. Anh Tô, cả đời anh chỉ truy cầu vinh hoa và quyền lực, chẳng phải sau khi c·h·ế·t vẫn sẽ thành cô hồn dạ quỷ, vất vưởng chốn nhân gian hay sao?”
Hôm sau, tin tức chủ tịch tập đoàn nhà họ Tô bị vợ hành hạ đến c·h·ế·t được đăng tải trên những tiêu đề lớn và các trang mạng. Đồng thời, Trình Lạc cũng nhận được một phong thư do luật sư gửi đến, đó là một tờ di chúc. Tô Vân Lý đã chuyển giao toàn bộ tài sải cho Trình Nặc, là người thân và cũng là cốt nhục duy nhất của anh ta. Trong số đó, đã bao gồm 50% cổ phần tập đoàn nhà họ Tô và Công ty Giải trí Hoa Thành đứng dưới tên anh ta. Nhưng vì Nhu Nhu chưa đủ tuổi thành niên, nên trước lúc đó, số tài sản này đều sẽ giao cho mẹ ruột Trình Lạc bảo quản.
Ngọn lửa này xua đi bầu trời đêm, đốt cháy nửa màn đêm.
Trình Lạc ngẩng đầu, mượn ánh trăng nhìn thấy một cái bóng đứng ở cách đó không xa.
“Gâu gâu gâu…”
“Em tắm xong rồi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô đã từng c·h·ế·t hai lần.
Khi con người ta không thể nhìn thấy, các giác quan khác sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén. Tô Vân Lý cảm nhận được một đôi tay phụ nữ mềm mại đang quấn chặt lấy cổ anh ta, cơ thể uyển chuyển như rắn nước sát lại gần, làm cho anh ta bỗng chốc trở nên khó thở, tiếp đó là cảm giác hưng phấn mãnh liệt.
Cánh môi anh ta hơi mím, đầu ngón tay chậm rãi lần theo chiếc cổ thiên nga quyến rũ.
Triệu Vi Ninh nhắm mắt, trên mặt là biểu cảm thỏa mãn trước nay chưa từng có: “Lần đầu tôi gặp anh, anh nói tôi là cô gái đẹp nhất… Anh nói anh sẽ bảo vệ tôi cả đời, lúc sống không làm được, vậy anh c·h·ế·t đi để làm tròn lời hứa, dù sao thì… không thể mang lời hứa ra bãi tha ma được…”
“Tôi phải tắm trước đã.” Trình Lạc xoay người, đầu ngón tay dựng thẳng chắn ngang khoảng cách giữa hai người, cô cười dịu dàng: “Đợi tôi một lát được chứ?”
Trình Lạc vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, theo Tô Vân Lý đi lên lầu.
Triệu Vi Ninh thả lỏng tay, thở hổn hển ngã lên cơ thể anh ta.
Không nói chuyện.
Trình Lạc không kiềm được mà cười lạnh, Tô Vân Lý thông minh cả đời, nhưng lại hồ đồ trong một giờ. Dù thế nào anh ta cũng không thể tính đến chuyện không lâu sau khi soạn xong di chúc, mình sẽ bị người vợ điên khùng của mình b*p ch*t, đã vậy còn c·h·ế·t không toàn thây.
Người đàn ông đang nhắm mắt, trên mặt nở một nụ cười chiến thắng.
[Tôi quay về rồi!]
Môi cô dán lên, nụ hôn này lập tức làm Tô Vân Lý đánh mất lý trí, vội vã đưa đầu lưỡi ra, khẽ m*n tr*n môi cô.
Hai người thở gấp, bỗng nhiên cổ anh ta bị chiếc thắt lưng quấn lấy.
Bỗng dưng trở thành người giàu có, tâm trạng của Trình Lạc vô cùng bình tĩnh. Cô ngồi cả ngày ngoài ban công phòng ngủ, từ sáng đến tối.
Tô Vân Lý thở hổn hển, chiếc thắt lưng trên mắt đột ngột trượt xuống. Một cơn gió thổi vào, cuốn bay những sợi tóc của người phụ nữ.
Trình lạc xoa tóc nhóc, không nói gì.
“Tất nhiên.”
Anh ta vẫn mở to mắt, trong đồng tử là một mảng tăm tối, không còn nguồn sáng.
Anh ta ngơ ngác chớp mắt, xoay người rời khỏi phòng, rồi lại thẫn thờ đi xuống lầu. Sau đó, anh ta nhìn thấy Trình Lạc và con của mình đang chuẩn bị trời đi.
“Bổn tọa sinh ra trong hỗn độn, diệt vong nơi tinh tú, chúng thần phục tùng để ta sai khiến, vạn vật đều phải nghe theo mệnh lệnh của ta.” Cô đáp: “Ngươi nói xem, ta là gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong, Trình Lạc nở nụ cười, định xoay người bỏ đi.
Tô Vân Lý nghiến răng nhìn cô ta, cuối cùng, hô hấp yếu đi, hai tay vô lực buông thõng xuống giường.
Một giây sau, rèm được vén lên, vị trí bên cạnh lõm xuống, nụ cười bên môi Tô Vân Lý càng thêm đậm. Đúng lúc đang định mở mắt, chiếc cà-vạt đã quấn lấy đôi mắt anh, tầm nhìn biến mất, thay vào đó là bóng tối u ám dày đặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong, cô đóng cửa phòng lại.
Vậy lần thứ ba thì sao?
Chương 72
Trình Lạc sờ chiếc nhẫn, thì thầm trong miệng: “Nếu c·h·ế·t đi, mình sẽ đi đâu?”
Lần thứ nhất, sau khi c·h·ế·t, cô tiến vào hỗn độn.
Anh ta bật đèn xông hương, buông hai bên rèm, chừa lại một khe hở ở cửa sổ cho gió dễ lùa vào. Sau khi làm hết mọi việc, Tô Vân Lý lẳng lặng chờ đợi con mồi của mình trên giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bỗng dưng, người phụ nữ dừng bước.
Tô Vân Lý lấy một lọn tóc, đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, cúi đầu hôn lên.
Tiểu Thanh Long nhìn ra sau lưng, bỗng nhiên nói: “Toàn Phòng có đi ra khỏi đó không ạ?”
Chính xác mà nói… đó là một bộ hài cốt xiu xiu vẹo vẹo, nó vừa chạy vừa nhảy, trong miệng còn đang ngậm một khúc xương, hoạt bát và vui vẻ.
Sau khi vào cửa, Tô Vân Lý bế Tiểu Thanh Long đã say giấc quay về phòng khách rồi mới đi ra ngoài. Anh ta không thể đợi thêm nữa, vội vàng ôm cô từ phía sau.
Trình Lạc không quay đầu, giọng nói gần như mơ hồ chìm vào bóng đêm tăm tối.
Người cô thoang thoảng mùi hương, không thể nói rõ là mùi gì. Hương thơm thoang thoảng cứ vấn vương trong lòng, làm cho tâm tư người ta rối bời. Anh ta di chuyển ngón tay lên trên, đột nhiên gỡ chiếc kẹp tóc ra, mái tóc đen lập tức xõa xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.