Sở Thú Của Ảnh Hậu - Cẩm Chanh
Cẩm Chanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22
Chương 22
“Về chuyện sở thú…” Cuối cùng, Thời Mặc mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.
“Tôi không để ý chuyện có người tới xem hay không, không có là tốt nhất.” Cô đột nhiên nói.
Cạch.
Cô thổi nhẹ một ngụm khí vào trong miệng của Thời Mặc, hai cánh môi cũng vì đó mà ma sát với nhau.
Anh không có chút khẩu vị nào cả, trong lòng chỉ nghĩ về cái hôn đó của Trình Lạc. Anh rất muốn hỏi nụ hôn đó có ý gì, nhưng khi đối mặt với sắc mặt bình tĩnh của cô thì tất cả lời muốn nói đều hoá thành bọt nước, điều có thể làm chỉ có trầm mặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô có chút bất lực, ngồi xổm xuống, ngón tay lau đi giọt lệ bên khoé mắt của nhóc, giọng điệu dịu dàng đi không ít: “Vậy nên có thể nói cho ta biết nguyên nhân được chưa?”
Nói với cặp song sinh Khai Tâm đang đau khổ học tập và Tố Vãn.
“Đủ rồi.”
(*Là một chế độ ăn kiêng y học được làm từ các thành phần chính là rau, nấm enoki và nấm rơm.)
Long tổ… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng trách khoảng thời gian đó cứ cảm thấy lông ở mông hơi ngứa.
Ánh mắt cười như không cười đó của Trình Lạc khiến Thời Mặc phát hoảng, anh khẽ động tay, giọng nói khàn khàn, yếu ớt: “Cô nhìn tôi vậy làm gì?”
Đừng nói là một cái sở thú nhỏ nhoi, Trình Lạc nói phi thăng thành tiên, thống nhất lục giới anh cũng tin.
Thời gian ăn trưa, đạo diễn và nhân viên công tác đều đi ra bên ngoài, vậy nên lúc này trong nhà ăn to như vậy chỉ có hai người Trình Lạc và Thời Mặc.
Hôn anh rồi?
Thời Mặc hoàn toàn chìm vào mơ hồ, đợi đến khi cô rời đi rồi vẫn chưa hoàn hồn lại, có điều nhờ phúc của Trình Lạc, anh phát hiện mấy quỷ hồn kia càng không dám đến gần nữa.
Trước khi đóng cửa, Trình Lạc lại bồi thêm một đao cuối cùng: “Nếu như nó không nghe lời thì có thể áp dụng thủ đoạn thích hợp.”
“Ngươi thân là thần tứ phương tương lai, cuối cùng sẽ có một ngày phải rời xa ta, vậy nên ta không thể để ngươi tuỳ hứng được. Thế nhưng hiện tại… ta và ngươi đều là bình đẳng, cho dù thỉnh thoảng có hôn một lần cũng không sao cả.”
Tiểu Thanh Long quấn góc áo, chậm chạp không chịu mở miệng.
“Bây giờ ngươi khóc lóc sướt mướt như vậy thì cũng là đàn ông nhỏ rồi.”
“Sao thế?”
Thời Mặc giương mắt kiếm lên, giọng điệu nghiêm túc: “Sao cô có thể đảm bảo bọn chúng sẽ không làm người khác bị thương?”
“Anh có thể rút vốn.” Trình Lạc ngắt lời Thời Mặc, cúi đầu tiếp tục ăn lát măng ở trong bát: “Lúc đầu là anh tự tìm đến tận cửa, tôi lựa chọn chấp nhận, bây giờ anh lựa chọn rời đi, tôi cũng chấp nhận. Bởi vì vốn dĩ tôi cũng không cần người giúp đỡ.”
“…”
Nhóc khó khăn dừng lại, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Trình Lạc.
“Tin.”
Trong lúc Tiểu Thanh Long còn đang cau mày chu miệng rơi vào xoắn xuýt thì Trình Lạc đã sớm giữ lấy hai tay của nhóc, nghiêng người qua hôn một cái xuống khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn ấy của c* cậu.
Đổi lại là một cái gật đầu của Trình Lạc.
Thực ra Thời Mặc rất kén ăn, thân là ngôi sao nam đã debut nhiều năm như vậy mà vẫn đứng ở vị trí đầu bảng [TOP ngôi sao nam gợi cảm nhất], anh đương nhiên phải kiểm soát thói quen ăn uống và sinh hoạt của mình rất nghiêm khắc, ngày nào cũng nằm ì ra đó đó làm sao mà mọc ra được cơ bụng sáu múi với đường nhân ngư được.
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không mà Thời Mặc cứ cảm thấy lời nói của cô chứa cả sự nghiền ngẫm.
“Lúc trước ta không nên nói xấu sau lưng người.”
Trình Lạc sờ sờ cằm: “Thực hiện cái này thì cần mất chút thời gian.”
Thời Mặc cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vậy… những gì trong lòng tôi nghĩ, cô đều có thể nghe thấy sao?”
“…”
Mỉm cười.JPG
Cửa đóng rồi.
“…”
Tiểu Thanh Long: ?????
“Cô có thể nói kế hoạch chi tiết với tôi không?”
“Ừ.”
Trong động tác của cô không có bất kì một chút tình cảm nào cả, chỉ là tâm huyết dâng trào muốn đùa giỡn hoặc chỉ đơn giản là muốn chạm vào thôi.
Mặt Trình Lạc không chút cảm xúc xách Tiểu Thanh Long lên, tiện thể đi lên phòng sách tầng ba, sau đó mở cửa ra rồi ném nhóc vào bên trong.
Đường nhân ngư?
Thôi vậy, cho dù là đáp án trong dự liệu nhưng trái tim thuỷ tinh và non nớt đó của Thời Mặc vẫn vỡ tan tành.
Thời Mặc xoắn xuýt kéo chăn lên, miệng ấp úng, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dưới chân cô là ánh sáng chiếu rọi, đỉnh đầu một mảng mênh mông bát ngát, nụ cười nơi đáy mắt dường như giấu cả một mặt trời.
“Hửm?”
Nụ cười của Trình Lạc cứng lại, có hơi kinh ngạc.
Thời Mặc: “…”
Long…
Lúc sắp đi đến cửa, bước chân của người phụ nữ dừng lại, bàn tay đang đặt trên tay nắm vặn cửa của cô cũng từ từ rút về, ngay sau đó cô xoay người bước đến bên giường, đến trước mặt của Thời Mặc, những ngón tay thon dài lành lạnh của người phụ nữ nâng cằm của anh lên, giây tiếp theo môi của Thời Mặc bị một đôi môi mềm mại chặn lại.
Cô muốn ám chỉ cái gì? Ngất xỉu? Hay là chuyện có liên quan đến việc xây lại sở thú?
Nhóc sờ mặt mình, vừa thấy vui mừng lại vừa thấy khó tin.
Trình Lạc ăn vô cùng chậm rãi, lúc nghe thấy câu này, tay cầm đũa khẽ dừng lại, nói: “Tôi vẫn kiên trì với ý nghĩ ban đầu của mình.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không có gì.” Cô chống tay lên má, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước nữa: “Đột nhiên muốn đi bơi cùng anh.”
“Nếu như là chuyện phi tiêu thì ta không có ý muốn trách ngươi.”
Thời Mặc: “… Hả?”
Trình Lạc suy nghĩ thật kỹ xem có phải là nhóc làm sai chuyện gì không thể cứu chữa được hay không, vậy nên nhóc mới khóc thành dáng vẻ như vậy?
Thời Mặc nắm chặt hai tay, gân xanh ở trên mu bàn tay cũng nổi hết lên, trong đôi đồng tử đen láy chứa đầy sự ngạc nhiên và không kịp đề phòng.
Tâm Tâm không cảm thấy vui vẻ chút nào: “…”
Tiểu Thanh Long kéo góc áo, đi từng bước nhỏ ở bên cạnh Trình Lạc, thỉnh thoảng nhóc lại ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của Trình Lạc, sau đó lại cúi đầu nhìn về phía mũi chân, cứ lặp đi lặp lại như thế nhưng mãi không chịu mở miệng nói chuyện.
Anh sờ vành tai đột nhiên nóng lên, giọng nói trầm thấp: “Tôi có đồng ý hay không… đối với cô mà nói rất quan trọng sao?”
Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
“…”
“Nếu như cỗ máy thời gian mà hữu dụng thì còn cần tôi làm gì nữa.”
Khoé mắt của Thời Mặc giật mạnh một cái, tâm tình phức tạp khó nói nên lời, chỉ muốn nhanh chóng tìm một cái hố để nhảy vào. Lúc về phải kêu người nghiên cứu ra cỗ máy thời gian, nói không chừng còn có thể nghịch chuyển tương lai.
Khai Khai không cảm thấy vui vẻ chút nào: “…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lòng bàn tay của Trình Lạc đặt trên đỉnh đầu của Tiểu Thanh Long, hơi dùng sức, ép Tiểu Thanh Long đối diện với mình.
“Gì cũng được…”
Đương nhiên là Thời Mặc đã từng nghe qua chuyện đất đai nơi này, nếu như đây mà là một khu vực bình thường thì một miếng đất lớn như vậy đã bị người ta tranh nhau mua từ lâu rồi, làm gì có chuyện suy bại đến tình cảnh như hiện tại. Trên thực tế đến cả anh cũng không muốn tiếp nhận cái cục diện rối rắm này, nếu đúng thật như Trình Lạc đã nói, vậy thì người mua lại nơi này chắc chắn là người có tấm lòng Bồ Tát.
Thân là thần tứ phương tương lai, sao nhóc có thể… có thể để ý loại chuyện này được.
“Như vậy là được rồi đúng không?”
Nghe thấy những lời này, hốc mắt của Tiểu Thanh Long lại lần nữa phiếm hồng.
Thay vì nói là hôn, chi bằng nói đây chỉ đơn giản là tiếp xúc da thịt thôi.
*
Cô đã nói mà, Tiểu Thanh Long mọc lông từ lúc nào, khi đó cũng không nghĩ nhiều, hiện tại…
“Ta không nên cùng Bạch Hổ nói người là một tên lão bất tử.”
Thủ đoạn thích hợp… là thủ đoạn gì!
Nhìn một bàn xanh mơn mởn trước mặt, Thời Mặc đột nhiên cảm thấy no rồi.
Trình Lạc rời khỏi môi Thời Mặc rất nhanh, mắt phượng thâm trầm nhìn thằng vào anh, giọng nói có chút quyến rũ quanh quẩn bên tai anh.
Ei…
Trình Lạc: “Không quan trọng.”
Nửa ngày sau.
“Thế nhưng…”
“Tôi đùa đấy.” Bộp một tiếng, cô gấp quyển sách lại rồi để nó lên trên bàn, từ từ đứng dậy: “Tôi đi kêu người ta chuẩn bị một số món thanh đạm, ăn cho hạ hoả.”
“Long tổ!” Tiểu Thanh Long gào khóc nhào vào trong lòng của Trình Lạc: “Ta muốn ở bên cạnh Long tổ cả đời, người có thể… có thể hôn ta một cái nữa không?!”
Trình Lạc biết tính cách của nhóc, tuy rằng bướng bỉnh nhưng lá gan lại rất nhỏ, mỗi lần làm sai chuyện gì, Trình Lạc còn chưa trách phạt thì nhóc đã bắt đầu khóc, mức độ khóc cũng không giống nhau, làm sai chuyện lớn thì sẽ gào khóc sướt mướt, làm sai chuyện nhỏ thì sẽ khóc thút tha thút thít, còn về kiểu khóc đè nén như hiện tại thì là lần đầu tiên Trình Lạc nhìn thấy.
Quà xin lỗi?
Tiểu Thanh Long trợn tròn hai mắt, khuôn mặt phiếm hồng, cả người rơi vào trạng thái c·h·ế·t máy.
“Tôi đã từng nói với anh, chủ nhân của sở thú này không phải là tôi.”
Cũng không thể nói với Long tổ cái lý do ngu xuẩn là… bởi vì từ trước đến nay cô chưa từng hôn nhóc được.
“Đứa trẻ này cần phải học một chút về việc đối nhân xử thế và ABCD, giao cho cô đấy!”
Câu nói này của cô chỉ là nói đùa, không có bất cứ ý gì khác, thế nhưng…
Nhóc c*n m** d***, vô cùng tủi thân: “Long tổ, ta xin lỗi…”
Thời Mặc đột nhiên nhớ tới trên bục trao giải đêm đó.
Cô kêu người ta chuẩn bị cả một bàn đều là đồ chay, sủi cảo tươi chay ba vị*, canh rong biển, măng trộn, vỏ dưa hấu xào, vô cũng dưỡng sinh và khỏe mạnh.
“Người đó chỉ là một nhà tâm lý động vật học bình thường, trong tay không hề có nhiều tiền, anh ấy không để ý đến tâm nguyện của bố mẹ, tiếp nhận cái sở thú sắp đóng cửa này, tôi tin anh ấy tiếp nhận sở thú này không phải vì lợi nhuận. Anh nghĩ thử xem, trừ một số phần tử kh*ng b* ra thì làm gì có ai bằng lòng tới cái nơi thánh địa g·i·ế·t người tàn nhẫn này chứ.”
Tiểu Thanh Long khẽ mếu máo, một lúc sau vô cùng tủi thân cất tiếng khóc nức nở.
Lời cô nói cũng có lý.
Trình Lạc ở trước mặt đột nhiên giống với Trình Lạc của ngày đó, khiến anh nhớ tới sự rung động vùi sâu ở đáy lòng, cùng với sự rung động giống hệt ngày hôm đó.
“Trình Lạc.” Thời Mặc nâng mí mắt lên: “Đủ rồi.”
Trình Lạc dừng bước, quay đầu, giơ tay ra đè cái đầu của Tiểu Thanh Long lại, tránh cho nhóc không để ý đâm đầu qua đây.
Đuôi lông mày của Trình Lạc mang theo ý cười: “Nếu như tôi nói là tôi có thể nghe hiểu tiếng nói của vạn vật thì anh có tin không?”
Gần như là không có bất kì một chút do dự nào, không có lấy một chữ nghi ngờ.
Trình Lạc có hơi bất ngờ, không khỏi mỉm cười: “Nếu như tôi nói rồi thì anh có đồng ý không?”
“Thật ra râu rồng của người là do ta kéo đấy, không liên quan đến Chu Tước.”
“…”
Tiểu Thanh Long cảm thấy sau lưng lành lạnh, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Khai Khai và Tâm Tâm đang cầm bút, nở nụ cười quái lạ.
Đợi đã! Cái này với cái đã nói lúc trước không giống nhau mà!!
Tố Vãn thân làm giáo viên lại rất vui vẻ: “Ok.”
Nhóc cảm thấy rất mất mặt!
Nếu cứ tiếp tục như thế này, anh sẽ hoài nghi một cách nghiêm trọng thế giới bản thân đang ở là văn học hiện đại huyền huyễn mà không phải là hướng hiện đại tả thực nữa.
Anh tin rồi, anh thật sự tin rồi.
Sau khi rời khỏi phòng khách, tâm trạng của Trình Lạc cảm thấy thoải mái bất ngờ, ngược lại trông dáng vẻ của Tiểu Thanh Long lại không được vui cho lắm.
“…”
Hôn…
Long tổ hôn nhóc rồi!!!!!!!!!!!!!!
Thời Mặc hít một hơi thật sâu, một tay đỡ trán, thần thái bất lực.
“Móng vuốt sắc bén của chúng chỉ hướng đến những người tâm địa bất lương, tháo dỡ bỏ rào chắn là vì để cho chúng trải nghiệm được tự do. Anh, tôi, những người khác đều không có tư cách nhốt chúng lại.”
“Đây là phần của bảy ngày, coi như là quà xin lỗi của ngày hôm nay.”
Sau khi nội tâm giãy giụa mấy giây xong thì cán cân lý trí trong đầu dần dần nghiêng về một bên.
Trình Lạc thấy bộ dạng này của nhóc không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
“Cũng không nên cùng Huyền Vũ làm bùa bọ chét dán lên trên người của người.”
Thời Mặc sững sờ, lẳng lặng nghe cô nói tiếp.
Anh cụp đôi lông mi dài, mím môi không nói gì.
“Ta… ta là rồng!” Tiểu Thanh Long vừa lau nước mắt vừa nói: “Cho dù có phải thì cũng là con rồng nhỏ.”
Trong mắt cô có đốm lửa nhỏ, xua tan đi sự lạnh nhạt lúc trước, chỉ còn lại ánh sáng chói mắt.
Nhóc cụp mí mắt, cả người đều ỉu xìu.
Ánh mắt của Trình Lạc liếc xuống dưới, anh còn có đường nhân ngư à?
Ei?!!!!!!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.