Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Phong Hà Du Nguyệt

Chương 167: Đại kết cục (trung)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 167: Đại kết cục (trung)


Trần Hoàng hậu mở to hai mắt, nhìn ong bướm đuổi hoatrênmàn, nhìn rất lâu mới hoàn hồn.

Triệu Giới xoa xoa mặt nàng, vén tóc mai lộn xộn ở hai bên tai nàng ra sau,nói: “Takhôngđi, ta ở đây với nàng”.

Hai bà đỡ còn chưa gặp qua tình huống này bao giờ, nam nhân nhìn nữ nhân sinh con chính là đại kỵ, là điềm xấu, nam tử có địa vị bình thường đều rất kiêng kỵ những thứ này. Mà vị Tĩnh Vương thân phận tôn quý này lạikhôngthèm để ý, chỉ quan tâm tới tình hình của Tĩnh Vương Phi. Bà đỡkhôngdám hỏi nhiều, cũng may Triệu Giới ngồi ởmộtbên,khôngảnh hưởng tới bọn họ đỡ đẻ, các bà vội vàng thu lại tâm tư của mình,đitới trước giường kiểm tra tình hình của Ngụy La.

Ngụy La đau tới mức cắn chặt tay Triệu Giới, chắc làđãquyết định, hítmộthơithậtsâu, đem tất cả sức lực đều dồn xuống h* th*n, liều mạng đẩy hài tử trong bụng xuất thế ra ngoài. Trong miệng nàng nếm được mùi máu tươi, nhưng ngay cả mắt Triệu Giới cũng chẳng thèm chớpmộttý, chứ đừngnóikêu đau. Ngụy La xuất thần, chỉ cảm thấy thân thể buông lỏng, bà đỡ ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên: “Sinh, sinh!”

Sùng Trinh Hoàng đế ngồi bên giườngnóivài lời, chính ông cũng bị thương,khôngtiện ngồi đây quá lâu,khônglâu sau liền bị Trữ công công khuyên về. Trước khiđiHoàng đếnóivài lời, thần sắc nghiêm nghị dặn dò cung tỳ trong điện chăm sóc Hoàng hậu nương nương,khôngđược có bất kỳ sơ suất gì.

Ở Thiên điện, Sùng Trinh Hoàng đếđitới đầu giường, nhìn về phía Trần Hoàng hậu vẫn còn chưa tỉnh lại. Bàđãđược thay đổi xiêm y, nằmtrêngiườngkhôngnhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, tóc đen tán loạn phủtrênđệm giường màu đỏ như tảo biển. Nếukhôngphải bà vẫn còn thở, chỉ sợ khiến cho người khác tưởng rằng bàkhôngcòn nữa.

Beta: gaubokki​

Lúc Triệu Chỉ Khanh còn trẻ, kiêu căng ngạo mạn, hơn nữa còn có thân phận bày ra ở đó, muốn nghe ôngnóimộtcâu xin lỗi còn khó hơn so với lên trời. Hôm naykhôngngờ bà giả bộ ngủ, lại có thể nghe đượcmộttiếng xin lỗi.

Ngụy La mệt mỏi từ từ nhắm mắt lại, nàng thầm nghĩ may là sinh ra, nếukhôngra nữa, nàngsẽphải đau c·h·ế·t.

Triệu Giớikhônglòng dạ nào mà lo mấy cái này, phất tay bảo bọn họ đứng lên: “Mau tới đỡ đẻ cho Vương phi”.

Ngụy La cảm thấy mệnh mìnhkhôngxui như vậy chứ, đau quá, nàngkhôngmuốn sinh nữa. Nhưng nàng lại cảm thấykhôngcam lòng,đãtới nước này rồi, chẳng lẽ còn có thể nghẹn trở về sao? Đôi mắt đen lúng liếng xoay chuyển, chống lại ánh mắt của bà đỡ, giọngnóivì gào thét mà có chút khàn khàn: “Triệu Giới đâu?”

Lúc này tay Sùng Trinh Hoàng đế mới buông lỏng, ông lại lần nữa nằm dựa lên gối lớn màu hồng, mặt mày cũng thả lỏng vài phần.

Trữ công công từ lúc biết Đế hậukhôngcó việc gìkhôngbiếtđãcảm tạ phật tổ bao nhiêu lần, lúc này ông ta cũngđãbình tĩnh trở lại,nói: “Bẩm Bệ Hạ, Nương nương nằm ở Thiên Điện của Dưỡng Tâm Điện, nô tàiđãan bài người hầu hạ rồi”.

“Cái này…” Thu ma ma khó xử nhíu mày, bà muốn khuyên nữa,đãthấy vẻ mặt Triệu Giới trang nghiêm,khônggiống nhưđangđùa giỡn, cũng ngạikhôngdámnóinữa. Chỉ chốc lát sau, hai bà đỡ mặc quần áo màu đỏ tíađivào, thấy Triệu Giớiđangđoan chính ngồi ở đôn thượng bên cạnh giường,khôngkhỏi ngẩn ra, liền quỳ gối hành lễ: “Điện hạ…”

Ngụy La mím môi, đầu ngón tay khẽ run, tayđangnắm lấy tay áo của Triệu Giới càng thêm siết chặt. Nàngkhôngmuốn Triệu Giới rờiđi.

Động tĩnh trong cung lớn như vậy, dường nhưkhôngaikhôngbiết chuyện. Cung tỳnói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, lúc Bảo Hòa Điện bốc cháy, tổn thất tương đối nghiêm trọng, ngay cả Điện Kim Thân gần đó cũng bị thiêu hủy…” Cung tỳ lạinóitiếp: “Tĩnh Vương Phi bị động thai khí, lúc nàyđangsinh nở ở Điện Chiêu Dương, Tĩnh Vươngđangở bên đó”.

Đừngnóilà Đế vương, cho dù là dân chúng bình thường cũng khó có ai tình thâm ý trọng như vậy.

Sùng Trinh Hoàng đế ngồi yênmộtlát, rồi hỏi Trữ công côngđanglẳng lặng đứngmộtbên chờ sai khiến: “Hoàng hậu ở đâu?”

Sùng Trinh Hoàng đế nắm chặt tay Trần Hoàng hậu, để nó tựa vào trán ông, cổ họng giống như bị sỏi đá chặn ngang,nóikhôngnên lời. Ông nhớ tới cảnh tượng lúc xông vào đám cháy, Trần Hoàng hậu lẳng lặng ngồitrênbồ đoàn, cũng nhắm mắt lại như vậy, giống như hỏa hoạn xung quanh chẳng liên quan gì tới bà, bàkhôngđếm xỉa tới,khôngcó gì ràng buộc bàtrênthế gian này. Thân thể Sùng Trinh Hoàng đế khẽ run, từ trong cổ họng tràn ramộttiếng nghẹn ngào, vừa đau khổ vừa hối hận. Ôngkhôngbiết bà có suy nghĩ này từ bao giờ, trận hỏa hoạn này hẳn làđãdự tính từ rất lâu, bà sớmđãquyết định, là ông cưỡng chế đoạt lại bà từ Diêm Vương điện.

Trữ công công quỳ gối trước Bảo Hòa Điện, chắp tay trước ngực, lầm bầm khẩn cầu bồ tát: “Quan thếâmbồ tát cứu khổ cứu nạn, cầu xin ngài phù hộ Bệ hạ và nương nương bình an, nô tài nguyện ý giảm thọ mười năm…”

*** *** ***​

Nhưng Hoàng đếkhôngnghe, khăng khăng choàng áo bào màu đen lên, tập tễnhđitới Thiên điện.

Sùng Trinh Hoàng đế rờiđikhônglâu, Trần Hoàng hậu nằmtrêngiường từ từ mở mắt.

khôngtrách được lại lăn qua lăn lại lâu như vậy, hóa ra là nhi tử. Ngụy La kêu bà đỡ ôm hài tử tới, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, kinh ngạc hỏi: “Sao lại xấu như vậy?”

Hàng mi Trần Hoàng hậu run rẩy, vẫnkhôngtỉnh lại.

Có lẽ phật tổ nghe thấy lời khấn cầu của Trữ công công, chỉ thấy từ trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, Hoàng đế chật vật ôm Hoàng hậuđanghôn mêđira ngoài. Triệu Chỉ Khanh mới vừa bước ra ngoài, cây cột phía sau lưng ông liền ầm ầm ngã xuống, nặng nề rơitrênmặt đất, suýt nữađãđè cả hai người bọn họ bên dưới.

Vãn Vãn, ôngkhôngđáng để tha thứ đến vậy sao? Vì sao bà lại quyết tuyệt như vậy,mộtchút tưởng niệm cũngkhônglưu lại?

Thị vệ và cung nhân vội vàng xách thùng gỗ vội vàng dập lửa.

Khói đèn cuồn cuộn bốc lêntrênBảo Hòa Điện, ngoài điện làmộthàng ngườiđangquỳtrênđất trống, Trữ công công dẫn dầu, vội vàng cất to giọng hô: “Bệ hạ”.

Bà đỡ nghe vậy,đangmuốn mở miệng gọi, Triệu Giớiđãnhư cây đao lao tới ngồi ở đầu giường, gắt gao nắm tay Ngụy La. Triệu Giới đẩy tóc ướt của Ngụy La ra hai bên, gương mặt mới nãy còn hung ác bây giờđãdịu dàng hơn: “A La, kiên trìmộtchút nữa, hài tử liền sinh ra”.

Từ lúc Triệu Chỉ Khanh ngồi ở đầu giường, bàđãtỉnh lại, nhưngkhôngcó mở mắt, là vìkhôngbiết đối diện với ông thế nào. Lúc Trần Hoàng hậu hôn mê cũng chưa từng mấtđiý thức, mơ hồ nhớ chuyện gìđãxảy ra, cũng biết là ai bất chấp nguy hiểm tính mạng mà cứu mình ra ngoài. Sùng Trinh Hoàng đếsẽđích thân vào cứu bà, chuyện này đúng là ngoài dự đoán, bà vốn tưởng loại người như ông, chỉ để ý tới ngôi vị Hoàng đế và quyền thế, những người bên cạnh đều có cũng được màkhôngcó cũng chẳng sao.khôngngờ bản thân bà vẫn chiếmmộtchỗ trong lòng ông. Chính vì như thế, Trần Hoàng hậu mớikhôngbiết nên đối mặt với Sùng Trinh Hoàng đế thế nào.

Ngụy La đau tới rơi nước mắt, những giọt nước mắt to treotrênhàng mithậtdài, bộ dáng vừa đáng thương vừa khiến người khác đau lòng. Nàngnói: “Ngươi gọihắnđến đây”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cung nữ liếc mắt nhìn vào trong điện, do dựnói: “Nhưng điện hạnói…”

Bà đỡ sững sờ, sau đó cườinói: “Hài tử vừa ra đời, phần lớn là có bộ dạng này. Đợi mấy ngày nữa nảy nởthìsẽdễ nhìn”. Mẫu thân ghét bỏ hài tử xấu, là lần đầu tiên bà được thấy đó.

Chương 167: Đại kết cục (trung)

Ngụy La nằmtrêngiường bằng gỗ cây hoa lê khảm tử đàn của Trần Hoàng hậu, bởi vì quá căng thẳng, ngón tay nàng gắt gao nắm lấy tay áo màu xanh sẫm của Triệu Giới. Nàng đỏ mắt, mặc dù bây giờkhôngcảm thấy đau đớn, nhưng vẫnkhôngáp chế được nỗi sợ hãi trong lòng. Nếu bây giờ có Triệu Giới ở bên cạnh, có lẽ nàngsẽcảm thấy dễ chịu hơnmộtchút.

Nàng đau tới mức ngay cả tên cũng gọi đầy đủ ra. Bà đỡ liếc nhìn Tĩnh Vương mặt xanh mét đứngmộtbên, bà đút cho Ngụy La miếng nhân sâm để nàng ngậm, rồinói: “Vương phi, ngài cắn miếng nhân sâm lấy sức, ngàn vạn lầnkhôngthể để mìnhkhôngcòn sức lực, hài tử vẫn còn ở trong bụng ngài…”

Điện Chiêu Dương

Hai bà đỡ cẩn thận chỉnh lại thân thể Ngụy La, trong tâmâmthầm chờ đợi bào thai trong bụng Ngụy La được thuận lợi sinh ra.

Triệu Giới cảm nhận được Ngụy La sợ hãi,hắncầm lấy tay nàng,khôngcho người khác có ý kiến: “khôngsao, bản vương chờ ở chỗ này”.

*** *** ***​

Tay thái y kia run nhènhẹ, nơm nớp lo sợnói: “Hồi bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương hít vào quá nhiều khí đặc, lúc này vẫn cònđanghôn mê. Lúc nãy hạ quanđãkiểm tra qua cho nương nương,trênngười nương nươngkhôngcó vết bỏng nặng, cầnmộtchút thời gian nữa liền có thể tỉnh”.

Bên ngoài Bảo Hòa Điện.

Khóe miệng Ngụy La cong xuống, thầm nghĩ nàngkhôngcó xấu như vậy.

“Bệ hạ, thái ynóingài cần nằmtrêngiường nghỉ ngơi…” Trữ công công đồng tình với Hoàng đế, khó tránhsẽcảm thấy có chút đau lòng.

Trữ công công kinh hãi, vội vàng bận rộn sai hạ nhân đưa Đế hậu tới Dưỡng Tâm Điện, lại mời tất cả thái y tới bắt mạch. Bận rộn trước sau tầm hai canh giờ, mọi thứ coi như mới ổn lại.

Trần Hoàng hậu gọimộtcung nữ tới hỏi: “Tình hình trong cung bây giờ thế nào?”

Ngụy La căng thẳng muốn c·h·ế·t, hài tử còn chưa sinh ra, nàngđãtự hù mình sợ c·h·ế·t rồi. Đôi mắt nàng ướt át nhìn chằm chằm Triệu Giới,khôngyên lòngnói“Chàng đừngđi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

khôngngờ rằngsẽnghe ôngnóitiếng xin lỗi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngụy La nghe vậy mới yên tâm.

Gương mặt đứanhỏhồng hồng,thậtnhiều nếp nhăn, hiển nhiên làmộtcon khỉnhỏkhôngcó lông. Nhưng Ngụy Lakhôngnóira lời, bởi vì nàngđãmệt mỏi tới ngấtđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sùng Trinh Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn Trần Hoàng hậu vẫn chưa tỉnh,khôngkìm lòng nổi đưa tay chạm vào mặt bà. Hoàng đế lẳng lặng nhìn bà, nhìn rất lâu, chậm rãi cúi đầu, vùi mặt vào trong tay Trần Hoàng hậu: “thậtxin lỗi…” Giọng ông khàn khàn, chắc vì hít phảikhôngít khói bụi, “Vãn Vãn, trẫm có lỗi với nàng”.

trênvai Triệu Chỉ Khanh lộrõvết bỏng lớn,trêntay và đùi ông cũng có những vết thương lớnnhỏ. Lúc này, cánh thiện quan của ông nghiêng lệch, quần áo tơi tả, Đế vương vốn dĩ chú trọng dáng vẻ nay cũng chẳng thèm quan tâm hình tượng của mình, liều mạng dùng chút sức cuối cùng bế Trần Hoàng hậu để lên mặt đất, trước khi hôn mê còn khàn giọngnói: “Cứu Vãn Vãn”.

Thu ma manói: “Điện hạđangbị loạn, các ngươi cũng hồ đồ theo sau! Liền theo lời ta mà làm, nhanhđiđi!”

Cung nữ lắc đầunói: “Còn chưa, nghenóiTĩnh Vương Phi còn chưa sinh xong…”

Cung tỳ trong Điện Chiêu Dươngkhôngrõsựtình, nhưng thấy Tĩnh Vương vội vàng như vậy, cũngkhôngdám hỏi nhiều, luống cuống tay chân chạyđi. Chỉ có Thu ma ma còn thanh tỉnh đầu óc, thấy vẻ mặt Ngụy Lakhôngtốt, trong tâm bà loạn thất bát tao liền hiểu được Ngụy La muốn sinh rồi. Nếu là sinh con, truyền thái y có tác dụng gì chứ? Sợ là lúc này Tĩnh Vương quan tâm quá nên bị loạn, Thu ma ma vội vàng ra cửa ngăn lại, cản bọn cung tỳđitruyền thái y, bảo bọn họđimời bà đỡ trong cung lại đây.

Nghĩ như thế, hình tượng Sùng Trinh Hoàng đế trong lòng Trữ công công lại to lớn thêm vài phần.

Sùng Trinh Hoàng đế suy nghĩmộtlát, vén chăn đệm lên,nói: “Trẫmđiqua xemmộtchút”. Ông vẫnkhôngthấy yên lòng.

Thái y bôi thuốc lên vết thương của Hoàng đế, lại dặn dò mấy ngày nàykhôngthể đụng vào nước, sau đó mới lui ra.

Triệu Giới xoa xoa gương mặtnhỏnhắn của nàng, giọngnóicó chút bất đắc dĩ: “Sao lại sinh đượcmộtnửa rồinóikhôngsinh nữa? Nàng ngoan, lại dùng thêm chút sức, ta ở đây với nàng, chỗ nào cũngkhôngđi”.

Bên trong phòng lượn lờ khí lạnh, hai bà đỡ chia ra đứng ở đầu giường và cuối giường, khuyên dỗ Ngụy La dùng sức. Tóc mai của Ngụy La bị mồ hôi thấm ướt, gương mặtnhỏnhắn tái nhợt, lúc nàyđãchẳng còn sức lực, kêukhôngra tiếng, chỉ còn tiếng hít thở rấtnhỏ. Hàng mithậtdài của nàng rũ xuống, cheđiđôi mắt đen láy, giống như con búp bê bị dày vò, ngay cả chút khí lực mở mắt cũngkhôngcó.

Ở bên kia, Triệu Giới ôm Ngụy Lađitới Điện Chiêu Dương gần đó, lòng bàn tayhắnđổ đầy mồ hôi, thái dương giật giật, vừa đến Điện Chiêu Dương liền lạnh lùngnói: “đitruyền thái y!”

Hai canh giờ sau.

Ngụy La nghẹn ngào: “Đau quá, thiếpkhôngmuốn sinh nữa”.

Vãn Vãn của ông,khôngthể c·h·ế·t được.

Vết bỏngtrênvai Sùng Trinh Hoàng đế nghiêm trọng nhất, da thịt và y phục dính vào nhau, xử lý rất phiền toái, sau đó còn phải dùngmộtcon daonhỏcạođithịt vụntrênvết thương mới có thể cầm máu và băng bó. Lúc này Sùng Trinh Hoàng đếđãtỉnh,khôngđể ý thương thế của mình, bắt lấy tay củamộtthái y trong số đó hỏi: “Vãn Vãn đâu?”

Trữ công công vui mừng tới phát khóc: “Bệ hạ, nương nương!”nóixong liền vội vàng chạy tới nghênh đón, kiểm tra tình hình của hai người.

Nhưng Thu ma ma đứng đối diện lạinóivới Triệu Giới: “Điện hạ, phòng sinh có điềm xấu, kính xin ngài dời bước ra ngoài, chờ tin tức của Vương phi”.

Bà đỡ ở Phủ Tĩnh Vươngkhôngkịp tiến cung rồi, may là ở trong cung cũng có người chuyên đỡ đẻ cho phi tần. Những bà đỡ này được dưỡng ở trong cung, đều là đỡ đẻ cho vương tôn, hậu duệ quý tộc, rất có kinh nghiệm, cũng rất chu đáo, giúp Ngụy La đỡ đẻ cũngkhôngthành vấn đề gì.

Lúc này cung nữ mới tỉnh ngộ, nóng vộikhôngyên chạy tới chỗ bà đỡ.

Trữ công công lệ rơi đầy mặt, nhiều lần dập đầu với Bảo Hòa Điện: “Bệ hạ, nương nương, các ngài mau mau ra ngoài…”

Triệu Giới nhận lấy tả lót từ trong tay bà đỡ, kêu bà ta lui xuống.hắnlàmộtđại nam nhân, ôm hài tử trông rất buồn cười, hóa ra đôi tay quen nắm đao kiếm cũng có thể dịu dàng ôm lấy nhi tử của mình. Triệu Giới cúi đầu nhìn tiểu tử, lại nhìn Ngụy La, sau đó cầm tay Ngụy Lanói: “Giống nàng”.

Triệu Giới ngồi ở đầu giường ảnh hưởng tới bà đẻ, nên họ cả gan thỉnhhắnđứng quamộtbên. Kể từ lúc Ngụy La khó sinh, vẻ mặthắnvẫn như vậy, khiến người trong phòng sinh càng thấy sợ hãi.

Bà đỡ cườinói: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương phi, là tiểu thế tử”.

Bà đỡ thấy vậy vội vàngđitới đầu giường, khích lệ Ngụy La dùng sức, hài từ liền có thể sinh ra.

Trữ công công nhìn theo bóng lưng Hoàng đế, chỉ đànhđitheo. Ông ta còn tưởng Đế hậu cũng chỉ như những đôi phu thê bình thường khác, tương kính như tân, cử án tề mi, nhưng chuyện hôm nayđãkhiến ông ta thay đổi hoàn toàn cái nhìn. Hoàng đế sao lạikhôngquan tâm Hoàng hậu chứ, nàythậtlà quan tâm Hoàng hậu tới tận xương tủy, vì Hoàng hậu thậm chí ngay cả tính mạng cũngkhôngcần, thử hỏitrênđời này có bao nhiêu Hoàng đế có thể làm được như thế?

Trần Hoàng hậu kinh ngạc, vội vàng kêu lên: “A La muốn sinh?” Sau đó bà lại hỏi: “Tình hình ra sao rồi, hài tử ra đời chưa?”

Triệu Giới lấy khăn tay thay Ngụy La lau mồ hồi, đôi mắt vẫnkhôngrời khỏi nàng.

Edit: tart_trung

Cuối cùng Triệu Giới ngẩng đầu, hỏi: “Nhi tử hay là nữ nhi?”

Ngụy La còn muốnnóigì đó, nhưng bụng truyền tới đau nhức kịch liệt, nàng kêu đaumộttiếng, nắm lấy tay Triệu Giới, cầm tayhắnđưa lên miệng cắn.

rõràng mới chỉmộtphút đồng hồ trôi qua, nhưng Trữ công công lại cảm thấy nhưđãtrải qua nửa đời người vậy. Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng hậu đều chưađira ngoài, thế lửa mãnh liệt thiêu đốt mọi thứ xung quanh, vài tòa cung điện gần đó cũngkhôngmay mắn thoát khỏi. Cũng may mấy tòa cung điện nàykhôngtrọng yếu lắm, sau này có thể tu sửa lại. Nhưng nếu đế hậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy cũngkhôngthể nào cứu vãn được… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi Trữ công công hoàn hồn liền kêu cung nhân và thị vệđangsửng sốt đứng xung quanh: “Còn đứng đó làm cái gì? Mau mau dập lửa! Nếu Bệ hạ và nương nương xảy ra chuyện gì, các ngươi đảm đương nổi sao?”

Bà đỡ vỗ vỗnhẹtrênmông hài tử, hài tử khóc lên “ô oa” vang dội. Bà đỡ ôm đứanhỏtớimộtbên lau sạch, sau đó mới dùng tả lót bọc lại, ôm tới trước mặt Triệu Giới và Ngụy La: “Vương gia, Vương phi”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 167: Đại kết cục (trung)