Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Phong Hà Du Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 145: Bỗng nhiên hắn muốn ôm nàng
Ngụy La xoa xoa trán, cười cười, thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy”.
Qua hai ngày sau, mới dần thoải mái hơnmộtchút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương Ngọc Dung tức giận đánh Ngụy Lamộtcái, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn vào xem, ta còn có thể ngănkhôngcho ngươi vào sao?”
Beta: gaubokki
Ngụy Lađitới hỏi: “Thường Hoằng, đệ ở đây làm gì? Nha hoàn kia là sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Buổi tối hôm đó đều là lần đầu của bọn họ, khó tránh khỏi có chút tình huống dở khóc dở cười. Hơn nữa chân Ngụy Thường Dẫn thương tật chưa lành,khôngtiện thựchiệnChu công chi lễ,hắnliền dẫn dắt nàng nên làm thế nào, giọngnóitrầm thấp khàn khàn truyền vào tai nàng, Lương Ngọc Dung cảm thấy đầu óc mình rối như bòng bong, cái gì cũngkhôngnghĩ được, ngay cả nội dung quyển sáchnhỏmẫu thân đưa cho trước đêm thành hôn cũng quên mất, chỉ biết nghe theo lời Ngụy Thường Dẫn,hắnnóinàng làm cái gì, nàng liền ngoan ngoãn làm theo cái đó.
Có lẽ làkhôngcó duyên phậnđi. Ngụy La biếtrõmấy chuyện nàykhônggấp được, cũngkhôngbức được, ngược lại nàng thấy rấtrõràng: “Vậy đệnóita biết, đệ thíchcônương như thế nào?”
Ngụy Thường Hoằng cũng dừng lại, nghĩmộtlát mớinói: “Tứ bá mẫu giúp đệ chọncônương Phủ An Lăng Hầu”.hắnliếc mắt nhìn Ngụy La,nói: “Đệkhôngthích,đãnóivới phụ thân làkhôngđồng ý”.
Ngụy La chợt nhớ tớimộtviệc quan trọng, nghiêng đầu hỏi: “Thường Hoằng, phụ thânđãnóichuyện hônsựvới đệ chưa?”
Lương Ngọc Dung thấyhắngần tới chỗ nàng bỗng nhiên dừng lại, quẳng quải trượng xuống đất, hai cánh tay giang ra nhìn về phía Lương Ngọc Dung, mỉm cườinói: “Tađikhôngnổi, Ngọc Dung, nàng tới đỡ tađi”.
Lương Ngọc Dung cũngkhôngphải người dễ xấu hổ, chỉ là nàng ấy vừa gả cho người mình thích, trong lòng có chút tâm tình tiểu nữ nhikhôngbiểu lộ ra ngoài, bộ dáng hờn dỗi ngượng ngùng so với bình thường đángyêuhơn, khó trách Ngụy Lakhôngnhịn được muốn trêu chọc nàng ấy. Vì Ngụy La nhắc tới, Lương Ngọc Dungkhôngkhỏi nhớ tới đêm tân hôn của mình và Ngụy Thường Dẫn. Lương Ngọc Dung vẫn cho rằng Ngụy Thường Dẫn là người vô d·ụ·c vô cầu, thanh quý tao nhã,khôngnhiễm chút bụi. Nhưng màthậtkhôngngờ, hóa rahắncũng cómộtmặtkhôngkìm được…
Lương Ngọc Dung cầmmộtquả quýt nhét vào tay Ngụy La, thẹn quá hóa giậnnói: “Ăn quýt của ngươiđi, hôm nay sao lạinóinhiều như vậy”.
*** *** ***
------------------------------
Lương Ngọc Dung gật gật đầu, vô cùng tự hào: “Trừ gối đầu ra, chăn đệm và hà bao đều do ta tự thêu lấy”.
Ngụy La mới vừanóixong chữ Được,cônương kiađãbiến mất nhưmộtlàn khóikhôngthấy tăm hơi.
Chương 145: Bỗng nhiên hắn muốn ôm nàng
khôngnghĩ tới bên cạnh Tứ bá mẫu lại có loại nha hoàn này. Ngụy Lathậtkhôngcao hứng, Thường Hoằng ưu tú, nhưng cũngkhôngphải ai cũng có thể leo lên, lá gan nha hoàn kia cũngkhôngnhỏ, dám đánh chủ ý lên người Thiếu gia PhủanhQuốc Công. Nàngnói: “Chuyện này tỷsẽnóivới Tứ bá mẫu, đệ đừng để ý, sau này lại có chuyện này, đệ cứ xử lý giống như hôm nay”.
Ngụy Thường Hoằng dừng bước, rất nhanh lạiđitiếp: “Cónói”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngụy Lakhôngchú ý dị thường trong mắthắn, chỉ nghĩhắnđangnóiđùa, căn bảnkhôngđể trong lòng.
Ngày hôm sau, lúc Lương Ngọc Dung thỉnh an công công bà bà, hai chân bủn rủn vô lực, ngay cả nhìn thẳng Ngụy Thường Dẫn cũng thấy thẹn thùng.
Nào biết nàng vừa quay người lại, liền thấy Triệu Giới đứng ở cửa, khóe môi mỉm cười, từng chữ, từng chữnói: “A La, nàngđiđâu vậy?”
Lần đầu tiên làm chuyện như vậy, Lương Ngọc Dung đau tới nước mắt chảy ra, núp trong lòng ngực Ngụy Thường Dẫn nức nở nghẹn ngào: “thậtđau!”
Ngụy Thường Hoằng gật đầu,đitới phòng khách với nàng.
Edit: tart_trung
Ngụy Thường Dẫnnói: “Nàngkhôngcần đỡ ta, nàng chỉ cần đứng trước mặt ta, tađitới chỗ nàng là được”.
Lương Ngọc Dung vẫnkhôngyên tâm, hỏi: “Lỡ chàng téthìlàm sao?”
Có điềuthậttrùng hợp, chạy tới trước mặt Ngụy La.
Ngụy La mở to hai mắt, cười hỏi: “Ta nhớ ngươi thêu thùa cũngkhôngtốt lắm, sao lại thêu nhiều như vậy?”
Lương Ngọc Dung hoàn toànkhôngbiết suy nghĩ củahắn, sai người đẩy xe lăn tới, đỡhắnngồi vào, hỏi: “Thường Dẫn ca ca, chàng có mệtkhông? Thiếp đẩy chàng vào trong phòng nghỉ ngơimộtlát”.
Rời khỏi Dung Viện,trênđường về tiền thính, cách đókhôngxa, Ngụy La bắt gặptrênhành lang có hai ngườiđangđứng,mộtnammộtnữ. Nam là Ngụy Thường Hoằng, người nữ mặc áo màu hồng đào thêu hoa vănnhỏ, xem cách ăn mặc là nha hoàn trong phủ. Nha hoàn kiakhôngbiếtnóigì với Ngụy Thường Hoằng,hắnnhíu mày, bộ dáng rất nghiêm nghị, khiển trách nha hoàn đó hai câu, nha hoàn đó liền xấu hổ cúi đầu chạyđi.
Lúc này Lương Ngọc Dung mới nhớ ra A La vẫn còn ở trong phòng, vội vàngđivề phòng: “A La, để ngươi chờ lâu…”
cônương này, sợ làmhắntổn thương lòng tự tôn,khôngnóihắnmệt, chỉnóinàng mệt mỏi. Ngụy Thường Dẫn cúi đầu cười khẽmộttiếng,thậtrahắnkhôngphải người nhạy cảm như vậy,sựchu đáo của Lương Ngọc Dung làmhắncảm thấy rất được an ủi.hắnnói: “Được”.
Lương Ngọc Dung cắn cắn môi nghĩ cũng đúng, nếuhắnté, nàng chắc chắnsẽđỡ đượchắn, vì vậy liền miễn cưỡng đồng ý đề nghị này.
Ngụy Thường Hoằngnói: “Nha hoàn kia vấp ngã, đệ thuận tay đỡ nàng tamộttý, nàng ta lại muốn tặng đệ cái khăn”.nóitới đây, trong lònghắnđãrõmọi việc, mi tâm cau lại: “Đệkhôngnhận, kêu nàng ta giữ bổn phận”.
Ngườimộtnhà dùng xong cơm trưa, Ngụy La và Tứ phu nhân qua phòng khách tâmsựmộtchút, rồi lại cùng Lương Ngọc Dungđiđến Dung Viên của Đại phòng. Bốn phía chung quanh viện vẫn còn lưu lại chữ “hỷ” đỏ thẫm lúc thành hôn, lồng đèn đỏtrênhành lang chính cũng chưa lấy xuống, vào tân phòng liền bắt gặp ngay bàn dài vẫn còn đặt đôi đèn cầy long phượng khổng lồ, bên cạnh còn cómộtkhay kim hoa đặt đậu phộng, táo đỏ, hạt sen v.v… Ngụy La cười cười nhìn Lương Ngọc Dung: “Ta vào trong xemmộtchút đượckhông?”
Haicônương mới thành thân tất nhiên có nhiều đề tài tán gẫukhônghết, lải nhảinóigần cả nửa canh giờ, chợt nghe ngoài viện truyền tới tiếng động. Lương Ngọc Dung nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Ngụy Thường Dẫn vịn xe đứng lên, chống quải trượng tập tễnh tậpđitrong sân. Lương Ngọc Dung lập tức bỏ đồ trong tay xuống, nhảy khỏi giường La Hán: “A La, tađixemmộtchút, ngươi chờmộtlát”.
Sốt ruột như vậy, cũngkhôngbiết quan tâm tới độ nào. Ngụy La mím môi cườimộttiếng, xuyên qua cửa sổ nhìn quang cảnh ngoài sân.
Ngụy Thường Dẫn cười cườikhôngnóilời nào,thậtra hai bước còn lai,hắncó thể tự mìnhđihết, chỉ là đột nhiên muốn ôm nàng thôi.
Tĩnh cục cưng xin giúp đỡ: Cậu em vợ công khai khiêu khích, làm sao bây giờ? Online chờ, khẩn cấp!
Ngụy La hỏi: “Tại sao?cônương kia có gìkhôngtốt sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nha hoàn mặc váy màu hồng phấn cúi ngườinói: “Đại thiếu phu nhân, Tĩnh Vương Phiđãđirồi”.
Ngụy La mím môi cườimộttiếng, công khaiđivào trong phòng. Trong phòng cómộtcái bình phong mười hai phiến bằng gỗ tử đàn chạm khắc hình hoa sen, sau bình phong là đầy đủ vật dụng tân hôn. Ngụy La giống hệt như bản thân còn chưa thành hôn, vô cùng háo hức. Nàngđitới đầu giường, chỉ vào gối thêu uyên ương đỏ thẫmtrêngiường, hỏi: “Ngọc Dung, những cái này là ngươi thêu sao?”
Ngụy Thường Dẫn ôm hai vai nàng, lần đầu tiên pháthiệnracônương nàynhỏnhắn mảnh mai đến thế, đau lòng hôn lên trán nàng: “thậtxin lỗi…” nhưngkhôngnóimuốn dừng lại.
Ngụy Thường Hoằngkhôngtrả lời ngay, ánh mắt nhìn tới sau lưng Ngụy La, lúchắnnhìn Ngụy La, trong đôi mắt trong veo có chút vui vẻ: “Tất nhiên là người giống như A La vậy”.
Ngụy Thường Hoằngnói: “khôngphải, chỉ là đệkhôngmuốn cưới nàng ta”.
Ngụy La ăn múi quýt, hàm răng cắnmộtcái, nước tràn ra, ngọt ngào tươi mới, nàng tò mò hỏi: “Bây giờ cũngkhôngphải mùa quýt chín, sao ngươi lại có trái tươi thế này?”
Cócônương nàokhôngphải trải quamộtlần này, nếu nàngđãgả chohắn,hắnliền muốn cho nàng lạc hồng mà cáccôdâu mới đều có, càngkhôngmuốn để người khác xem thường nàng.điđứng củahắnđúng là có vấn đề, nhưng những cái khác đều rất tốt.
Ngụy La là người rất có mắt nhìn, thấy Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn dính nhau như keo như sơn, nàng cũngkhôngcókhôngtốt cứng rắn chia rẽ người ta.
Lương Ngọc Dungkhôngnóilời nào,đitới ôm lấy thắt lưnghắn,nói: “khôngphải chàngnóibản thân có thể tựđisao? Lúc nãy thiếp muốn đỡ, chàng cònkhôngchịu”.
Tác giả có lời muốnnói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương Ngọc Dung giải thích: “Thường Dẫn ca ca biết ta thích ăn quýt, cố ý kêu người đưa từ phía Nam tới”.nóixong, nàng tránhđiánh mắt bừng tỉnh đại ngộ của Ngụy La, chọt chọt trán nàng ấy,nói: “Ngươi còn muốn ganh tị với ta sao? Đừng cho là takhôngbiết. Tĩnh Vương nhà ngươi đối với ngươi tốt hơn nhiều. Nếu ngươi muốn ăn quýt,khôngchừnghắnmua cả vườn về cho ngươi”.
Hai tai Lương Ngọc Dung ửng hồng,khôngnóitiếng nào, chỉ dẫn Ngụy La ngồi lên giường La Hán bên cạnh cửa sổ, làm bộkhôngnghe thấy câu hỏi của nàng.
Lần này Ngụy La rất hào hứng, tò mò hỏi: “nóilàcônương nhà nào, đệ biếtkhông? Có thể nhìn trướckhông?” Nàng dừng lại ở hành langnhỏdẫn tới phòng khách, cầm lấy tay áo Ngụy Thường Hoằng,nói: “Đệ có vừa ýcônương nàokhông?”
Nhận được đáp án: đánh c·h·ế·t.
Ngụy Thường Dẫn từ từđivài bước lại dừng lại, chân củahắnvẫn chưa khỏe lại hoàn toàn, mỗi bướcđigiống nhưmộtcơn đau giáng vào bắp chân, chỉđicómộtchút như vậy, màtrêntránhắntoàn mô hôi hột.trênmặt Ngụy Thường Dẫnkhôngcó chút đau khổ nào, vẫn là bộ dáng mây trôi nước chảy như trước, nếukhôngphải Lương Ngọc Dung biếtrõtình trạng củahắn, còn tưởng rằnghắnrất thoải mái.
Lương Ngọc Dung đứng cáchhắnmười bước, Ngụy Thường Dẫnđitớimộtbước, nàng liền lùi về saumộtbước, từ từ hướng dẫnhắnbướcđi. Cứđinhư vậy ước chừng khoảngmộtkhắc đồng hồ, Lương Ngọc Dung lo lắng Ngụy Thường Dẫn mệt mỏi, liền dừng lại dưới tàng cây mai, muốnhắnnghỉ ngơimộtlát: “Thường Dẫn ca ca, chàngđihết vài bước này, chúng ta liền nghỉmộtlátđi, muội hơi mệt”.
Ngụy Thường Dẫn cười cười,mộttay xoa xoa đầu nàng: “khôngphải có nàng ở phía trước sao?”
Ngụy Thường Dẫnnói: “Ta ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơimộtlát, chốc nữa còn phải luyệnđitiếp”.hắnnhìn vào trong nhàmộtcái: “A La vẫn còn ở bên trong sao? Nàng vàonóichuyện với muội ấyđi”.
Ngụy La thấyrõbộ dáng nàng ta, đúng là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tứ phu nhân, hình như tên là Nhị Châu.
Năm Ngụy Thường Dẫn tám tuổi bị ngựa dẫm lên gân cốt,khôngthểđiđược, bây giờđãhơn chục năm,khôngchỉ phải trị liệu thương tật ở chân, còn phải họcđilại lần nữa. Cũng may những năm này Ngụy Thường Dẫn đều xoa bóp chân mỗi ngày, da thịtkhônghéo rút tới nghiêm trọng, cũngkhôngphảikhôngtrị được. Chỉ thấy Lương Ngọc Dungđitới trước Ngụy Thường Dẫn,nóigì đó vớihắn,hắnlại lắc đầu từ chối.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.