Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Phong Hà Du Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 140: Bị bệnh
Lúc nãy nàng từ dãy nhà sauđilên, xa xa thấy nét mặt củahắnquảthậtâmtrầm tới dọa người. Đây là lần đầu tiên Ngụy La nhìn thấy bộ mặthắndùng với người khác, khó trách ai cũng gọihắnlà “người gian ác”, cũngkhôngphải là hư danh. Cũng mayhắnkhôngđối với nàng như vậy.
Chương 140: Bị bệnh
Lúc nãy nàngnói“có thể ômmộtcái”, chỉ đơn thuần là ôm mà thôi! Ai biếthắnthoáng cáiđãnhào tới, giống hệt như con c·h·ó lớn nhìn thấy cục xương, nâng mặt nàng lên mà hônmộttrận loạn xạ, Ngụy La thiếu nữađãbịhắnhôn tớikhôngthở được rồi.
Triệu Giới nắm lấy tay nàng, cườinói: “Nếu nàngkhôngquản ta, còn ai quản chứ?”
Triệu Giới nắm lấy taynhỏcủa nàng, mười ngón tay đan xen nhau, cườinói: “Chỉ là chút bệnh vặt thôi, takhôngyếu ớt như nàng, ngày maithìtốt rồi”.
Ngụy La chưa từng thấy Triệu Giới gấp gáp như vậy, mới biết hóa ra trước kiahắnđều vì băn khoăn, sợ dọa nàng mớikhônglộ ra bộ mặtthật. Bây giờ hẳn là vì vẫn chưa xuađiđược nỗi sợ trong lòng, sợkhôngthể nhìn thấy Ngụy La nữa, liền bất chấp mọi thứ, chỉ muốnthậtsựcảm nhận được nàng.
Triệu Giới cột lại dây lụa màu xanh ngọc dệt kim hoa văn thị đế, tiến lên ôm ngang eo Ngụy La, bế nàng thả lên giường, ôm lấy nàng từ phía sau, lạikhôngyên tâmnói: “A La, sau nàykhôngđược tức giận với ta nữa”. Giọngnóicó chút ủy khuất hiếm thấy.
Kim Lũ và Bạch Lam liên tục gật đầu, quy củ cúi đầu,khôngdám nhìn lên giường: “Nô tỳđilàm ngay”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người xốc lại tinh thần,điphòng bếp lấy nước nóng, khăn lược, rồiđivào phòng ngủ chuẩn bị hầu hạ Ngụy La rửa mặt.
Sau cùng, Ngụy La nhìn thấy bộ dáng đáng thương cũnghắn, đành cúi đầu hônmộtchút: “Được chưa?”
Bởi vì Triệu Giới náo loạnmộtphen, nàng đột nhiên nhớ ra, sờ sờ tránhắn, lại sờ sờ trán mình: “Chàng cảm thấy khá hơn chút nàokhông? Trong sơn trang có đại phukhông? Hoặc là có dược liệu sẵn? Để thiếpđilấy”.
Ngụy La trừng mắt nhìnhắn: “Chàng!”
Hồ tắm rất rộng, dư sức chứa hai người. Ngụy La nhìn bộ dáng hữu khí vô lực củahắn, hẳn làkhôngtự mình tắm rửa được, nếu để cho nha hoàn tới hầu hạ, nàng lại cảm thấykhôngthoải mái. Chần chờmộtlát, Ngụy Lanóivới Kim Lũ và Bạch Lam: “Đem xiêm y của Vương gia đưa vào tịnh phòngđi, để khăn lược và xà bông thơm lại, các ngươi ra ngoàiđi”. Nhớ tới chuyện hai người họ gặp phải, suy nghĩmộtlát, Ngụy La lạinói: “Chuyện hôm naykhôngtrách hai người, là ta tùy hứng, cũngkhôngtrách phạt các ngươi. Cũng thả Vân Oa và Ngọc Toa rađi”.
“Nô tỳ hầu hạkhôngchu toàn, thiếu chút nữa khiến nương nương chịu khổ, thỉnh nương nương trách phạt”.
Xem ra lần này nàng quảthậtdọahắnkhôngnhẹ- Ngụy La thầm nghĩ.
Cái người này, cả ngườiđãnóng thành như vậy, cònkhôngđứng đắn.
Ngụy La xoay người nhìnhắn, cái miệngnhỏmím lại,nói: “Là chàng chọc giận ta”.
Sau lưng Ngụy La là vách tường, cả người bị vây quanh trongmộtgóc nhonhỏ, nóng tới muốn tan chảy. Mắt nàng thoáng nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Kim Lũ và Bạch Lam, nắm đấmnhỏđấm lên lồng ngực Triệu Giới, đỏ mặt oán giận: “Ai náo loạn với chàng? Mau đứng lên, người chàng nóng như vậy, nhất định là cảm rồi, mauđitắm nước nóng cho người ấm áp lại”.
Thoát hết xiêm y ra, cũng may Triệu Giới vẫn còn chút ý thức, lúc Ngụy La đỡhắnra hồ tắm cũngkhôngtốn bao nhiêu sức lực. Có điều Triệu Giới vừa mới ngồi vào hồ tắm, cánh tay liền nhấc lên, kéo tay Ngụy La lôi nàng vào hồ!
Đầu óc Triệu Giới vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ, cũng biết nghe lời phải trái: “Nếu cònkhôngbiến mất, chúng ta liền ở trong phòng cả ngày”.
Ngụy La lẩm bẩmnói: “Miệng lưỡi trơn tru”. Nhưng bộ dáng Ngụy La lạikhôngthậtsựtức giận.
Triệu Giới mỉm cười cắn cắn môi nàng, vô tộinói: “khôngtrách ta được, là nàng mê hoặc ta”.
Động tác Triệu Giới rất chậm, có lẽ là vì ngã bệnh, cả ngườihắnkhôngnhạy bén như xưa. Ngụy La cáchhắnrất gần, pháthiệnlúc Triệu Giới bị bệnh ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều. Có lẽ vì mệt mỏi, đầuhắntựa lên vai nàng, hàng mi dài quét lên da Ngụy La,thậtngứa ngáy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngụy Lađangthất thần, cái cổ bịhắndùng sức hôn lên, trong chốc lát nơi đó nổi lênmộtdấu xanh xanh tím tím, nàng kinh ngạc, cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, che lấy cổkhôngchohắnlại hôn lần nữa: “Chàng bảo ngày mai làm sao thiếp dám gặp người khác?”
“Lừa nàng làm gì”. Vì để Ngụy La tin tưởng, Triệu Giới kéo chăn đáp lại cho cả hai, cằm tựatrênđỉnh đầu nàng, dịu dàngnói: “khôngcòn sớm nữa, ngủđi”.
Cưỡng từ đoạt lý! Ngụy La mặc kệhắn, xoay ngườiđira ngoài: “Tự chàng mặc đồđi”.
Ngụy La nhéo eohắnmộtcái: “Đừngnóichuyện, nằm imđi”nóixong, Ngụy La cảm thấy vẫn chưa hả giận, lại uy h**pnói: “Sau này chàng lạikhôngtự coi trọng thân thể mình, ta liền mặc kệ chàng”.
Ngụy La đỡ Triệu Giớiđivào tịnh phòng, đặthắntrêntháp bằng gỗ cây du bên cạnh hồ tắm, bắt đầu cởi vạt áohắn.nóithật, từnhỏđến lớn Ngụy La còn chưa từng hầu hạ qua nam nhân nào, cho dù là Thường Hoằng, Ngụy La cũng chưa từng giúphắntắm rửa qua. Mặc dù nàng và Triệu Giớiđãthành thân nhiều ngày, cái gì nên làm cũngđãlàm, nhưng trải nghiệm như vậy, đúng là lần đầu.
Triệu Giới lập tức theo lời nàng mànói: “Đều là takhôngtốt,khôngnênnóimấy lời vô liêm sỉ kia. Cho nênkhôngphải lão thiên giađangtrừng phạt ta sao? Khiến takhôngtìm được nàng, còn bị cảm phong hàn”.
Beta: gaubokki (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Edit: tart_trung
Triệu Giới: "..."
Sau khi tắm xong, Ngụy La giúp Triệu Giới lau sạch người, cũng may đồ ngủ của Triệu Giớikhôngphức tạp, chỉ mặcmộtbộ xiêm y trắng, choàng lên người là được. Có điều Triệu Giới cao quá, Ngụy La phải cố hết sức, nhón chân lên mới có thể với tới, lúc này thân thể nàngkhôngné được dán chặt lấy lồng ngựchắn. Ngụy La chỉ mặcmộtlớp xiêm y mỏng,khôngngăn được bao nhiêu, trong chốc lát liền cảm nhận được biến hóa cơ thể của Triệu Giới…
trênđầu Ngụy La chỉ càimộtcây trâmnhỏ, mái tóc đen bóng chảy xuống như thác nước lả tảtrênđầu vai, càng làm nổi bật lên gương mặtnhỏchỉ cỡ bàn tay của nàng, quả là tóc đen như gỗ mun, da trắng như tuyết, dung mạo xuất chúng hơn người. Triệu Giới áp vàotrênngười nàng, bức cả người nàng tới sát chân tường,hắnnâng gương mặtnhỏcủa nàng lên, hôn xuống môi nàng, giống như ngườiđangkhát khô lại gặp được ốc đảo, lại giống như dã thú bị bỏ đóithậtlâu gặp được dê con,khôngchờ đợi được mà nhấm nháp mỹ vị,khôngđem nàng ăn sạch, thềkhôngbỏ qua.
Sau đó lại nghe người khácnói, Ngụy La căn bảnkhôngcóđira sau núi, nàng chỉ là ở dãy nhà phía sau ngủ hai canh giờ, vì ngủ thiếpđinên mớikhôngnghe được động tĩnh lớn ở phía trước. Mà mọi người trong sơn trang đều cho rằng nàngđira sau núi, cũngkhôngcó ai cẩn thận tìm lại trong trang, mới náo loạn ramộttrận ô long như vậy. Sau khi Kim Lũ và Bạch Lam nghe xong, trong lúc nhất thờikhôngbiết nên cười hay nên khóc, nếu tiểu thư ngủ thêm chốc nữa thôi, chỉ sợ toàn bộ người trong sơn trang đềukhôngsống nổi. Bây giờ bọn họ nhớ tới bộ dáng như muốn ăn thịt người của Triệu Giới lúc đó, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Triệu Giới sau khi bị bệnh liền đặc biệt vô lại, da mặthắnvốn rất dày, bây giờ càng dày tớikhôngai địch lại được.hắnnói: “Nàng hônmộtcái vi phu liềnkhôngkhó chịu nữa”.
Sáng sớm hôm sau, nhiệt độ cơ thể Triệu Giới chẳng nhữngkhônggiảm xuống, mà còn nóng hơn nhiều so với hôm qua. Ngụy La ômhắnhệt nhưđangôm lấy lò lửa, nàng sờ tránhắn, đúng là nóng phỏng tay! Ngụy La vừa vội vừa hối hận, tối qua nàngkhôngnên nghe lờihắn, bị phong hànkhôngxem đại phu cũngkhônguống thuốc sao có thể đỡ chứ? Nàng vội vàng kêu Kim Lũ báo với quảnsựsơn trang, xuống núi thỉnh đại phu, còn bản thân nàng nhúng ướt khăn trong nước lạnh, lại đắp lên trán Triệu Giới.
Ngụy La bán tin bán nghi: “thậtkhông?”
Trong phòngkhôngcó thanhâmgì, Kim Lũ và Bạch Lam dè dặt ngẩng đầu lên, lại hy vọng bản thân chưa từng nhìn thấymộtmàn như vậy.
Nàng biếtrõhắnnóiđiêu, nhiều người thèm quảnhắnlắm đấy, nhưng trong lòng Ngụy La vẫn rất hưởng thụ.mộtlát sau, đại phu khẩn trương chạy tới, giúp Triệu Giới bắt mạch, lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể, viếtmộtphương thuốc, lưu lại đống dược liệu rồinói: “Căn cơ vương gia tốt, người bình thường sốt tới độ nàyđãsớm thần chíkhôngrõrồi. Thỉnh Vương phi sai người dựa vào phương thuốc này mà sắc thuốc, uống bốn đến năm thangthìkhôngcòn gì đáng ngại nữa. Hai ngày nay nhớ đừng để vương gia bị lạnh”.
Triệu Giới vốn còn tâm tư khác, nhưng nghĩ bản thân có thể lây bệnh phong hàn cho nàng, nghĩ tới thân thể của Ngụy La,hắnđành bỏđitâm tư này. Tóm lại lần tắm rửa này muốn bao nhiêu triền miền liền có bấy nhiêu triền miên, sau khi hai người hòa hảo, lại giống như hợp thànhmộtngười, nhìn ra còn ân ái hơn so với lúc chưa gây gổmộtchút. Đương nhiên, phần lớn thời điểm vẫn là Triệu Giới quấn quít lấy Ngụy La.
Ngụy La thấyhắntắm xong sắc mặt cũng đỡ hơn nhiều, nhiệt độ cơ thể cũngkhôngnóng như lúc nãy, mới miễn cưỡng tin lờihắn, nàng nằm trong lònghắn, nhắm mắt lại, chốc lát sau liền ngủ.
Triệu Giới siết chặt lấy eo nàng,nhỏgiọngnói: “Nàng cùng tắm với ta”.
Triệu Giớikhônglên tiếng,thậtra trong lònghắnnghĩ, cho dù đám quan viên Thông Châu cómộttrăm lá gan cũngkhôngcó ai dám tố cáohắn. Triệu Giới nắm tay Ngụy La, mặt dán lên mặt nàng, vành tai và tóc mai chạm nhau, chậm rãinói: “A La, ta có chút khó chịu”.
Triệu Giới từ từ mở mắt, nhếch miệng cườimộttiếng: “Trận bệnh này cũngthậtđáng giá”.
Triệu Giớikhôngnhúc nhích, tránhắnghé vào cổ nàng, hơi thở nóng rực phun lên cổ Ngụy La, khiến nàng ngứa ngáy. Lúc trướchắnbất chấp gió tuyếtđira sau núi, lại khiến toàn thân ướt nhẹp, cả đêm cũngkhôngnghỉ ngơi chút nào, thân thể tất nhiênkhôngchịu nổi, vừa rồihắnôm nàng, Ngụy La cũng cảm thấy Triệu Giớikhôngthích hợp. Nhưng mà lúc đó khí lực Triệu Giới rất lớn, Ngụy La tránhkhôngthoát, cũng ỡm ờ dựa vàohắn. Bây giờ nha hoànđãvào rồi, tất nhiênkhôngthể lại dính vàohắnđược.
Lúc Ngụy La và Triệu Giới về tới Thịnh Kinh Thành đúng vào đêm ba mươi, Sùng Trinh Hoàng Đế cố ý bố trí gia yến trong cung, nghênh đón phu thê bọn họ
Kim Lũ và Bạch Lamđitruyền lời của Ngụy La, trong nội thấtkhôngcòn ai cả, mọi người đều thức thời đứng ở ngoài chờ nghe sai bảo. Các nàng tự biếtrõ, vương gia và vương phi hòa hảo như lúc ban đầu, nhất địnhkhônghy vọng có người vướng bận trước mắt.
Ngụy La dừngmộtchút, cố gắng tìm lại từ ngữ: “Tắm rửa cho tốtđi!”
Nhưngsựthậtchứng minh, nam nhân là loài động vật giỏi thểhiệnnhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong phòng chứa củi, Kim Lũ và Bạch Lam được thả ra, hai người biết đượcđãtìm thấy Ngụy La rồi mới có thể thở phàonhẹnhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Giới vừa hôn môi, hôn lên cổ nàng, vừa khàn giọng nỉ non: “Sau này đừng náo loạn với ta nữa, bảo bối…”
Ngụy La hết cách vớihắn, đành phải thuận theo.
Ngụy La tức giận liếc nhìnhắn, biếtrõchuyệnhắnnóikhôngthể nào làm được: “Chuyện xây dựng đường sôngkhôngphải còn chưa tốt sao? Nếu chàngkhôngđi, vạn nhất có người dâng tấu chương tố cáo, Bệ hạ trách tộithìsao?”
Vì Triệu Giới bị bệnh, việc xây dựng đường sông liền dời lại hai ngày. Hơn nữa đợt này tuyết rơi quá lớn, làm trễ nãi tiến trình, vợ chồng sonkhôngthểkhôngở lại Thông Châu thêm nửa tháng. Đợi tới khi sửa chữa xong đường sông, lúc xuất phát trở về Thịnh Kinh Thànhđãlà cuối năm rồi.
Gương mặtnhỏcủa Ngụy La bị nước nóng hấp tới trắng nõn, nghe Triệu Giớinóivậy liền rút tay về, để lên tránhắn: “Chàng bị bệnh, tất nhiênsẽkhó chịu”.
Triệu Giới dựa lưng vào vách hồ, cúi mắt nhìn nàng cười: “Vừa rồi là nàng giúp ta cởi xiêm y, để trả lễ, bây giờ để ta giúp nàng”.
Ngụy La gật gật đầu, kêu Kim Lũ thanh toán gấp ba lần phí chữa bệnh, lại để Bạch Lamđinấu thuốc, tự nàng đút cho Triệu Giới uống hết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.