Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 211 : Cuộc Chiến Giữa Bán Thần

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 211 : Cuộc Chiến Giữa Bán Thần


Giờ nó không biết phải xuống bằng cách nào. Chẳng lẽ phải ngồi đây chờ hết đau rồi mới leo xuống sao?

Cháu lão Quy gầm lên một tiếng lớn, như thể muốn khẳng định sức mạnh tuyệt đối của mình. Sau đó, lão cúi đầu xuống, bắt đầu cắn nuốt xác của Bướm Thần.

“Rầm!” Một âm thanh chấn động vang lên ngay sau đó.

Mặt đất lại chao đảo dữ dội.

Zua còn đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gọi của hai thằng nhóc – Kil và Ler. Nó bẻ một cành cây rồi quăng xuống.

"Vừa có một trận chiến của Thần Hộ Mệnh."

Chương 211 : Cuộc Chiến Giữa Bán Thần

"Rầm!"

Một tiếng gầm chấn động vang lên từ đâu đó.

Vùng đất nào giàu linh khí thì vùng đất đó tất yếu sẽ bị tranh giành.

Zua thở hắt ra, rồi quay sang hỏi hai thằng nhóc:

Zua nhìn hai đứa nhỏ, biết rõ chúng đang nghĩ gì, bèn nói gắt:

Lúc này, bụi từ hố lớn đã tan đi một chút, cộng với ở trên cao Zua đã có thể thấy ở trung tâm hố là xác của Bướm Thần, hỗn hợp máu và cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g màu xanh lá cây loang ra khớp hố.

tấu chương xong

“Rầm!”

Bướm Thần choáng váng, cố gắng đứng dậy để bay đi. Nhưng ngay khi nó vừa nhấc người lên, một lực v·a c·hạm kinh hoàng đã giáng thẳng vào bụng nó.

Bướm Thần loạng choạng bò dậy. Nó sợ rồi.

"Hai đứa...dìu anh xuống dưới được không? Anh gãy xương rồi."

Những kẻ yếu sẽ bị đào thải, kẻ mạnh hơn sẽ thống trị. Nếu không đủ sức chiếm giữ một vùng đất giàu linh khí, một số Bán Thần sẽ chọn cách khác – thống trị một vùng đất nghèo hơn nhưng có diện tích rộng lớn, nơi chúng có thể hấp thụ linh khí trải dài trên một phạm vi rộng lớn.

Ler ngạc nhiên. Nó không thể tin được trong bộ lạc, có ai đủ sức khiến Zua b·ị t·hương nặng như vậy?

Chỉ một giây sau, Zua kinh ngạc nhận ra v·ết t·hương trên người đã hoàn toàn biến mất. Nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn nguyên.

Zua cố đưa mắt nhìn vào chỗ hố lớn kia nhưng bụi bay mịt mù, nó không thấy gì được cả. Zua cắn răng, nó thoăn thoắt lên trên ngọn cây cao.

“Gaooooo!”

Zua khó nhọc lên tiếng:

Một ngụm máu đỏ thẫm trào ra, lồng ngực đau như bị nghiền nát, tim đập liên hồi không ngừng. Nó ngước mắt nhìn lên trời – Bướm Thần như một thiên thạch khổng lồ, che khuất cả mặt trời.

"Nhanh lên! Đau c·hết mất!"

Kil và Ler nghe vậy mới thả lỏng, hai đứa nhìn theo ngón tay của Zua, một ngọn núi có một cái hố lớn ở giữa núi. Kil xoa cằm, nó nhớ ở đây một năm rồi làm gì có cái hố này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù khổng lồ đến vậy, nhưng Bướm Thần lại có thể bay lượn nhẹ nhàng, điều đó chứng tỏ thể lực của nó kinh khủng đến mức nào. Phần đầu nhỏ, dài khoảng nửa mét, rộng gần 70 cm. Phần ngực rộng đến 1 mét, còn phần bụng dài tận 2,3 mét.

Lần này, Zua phải bịt tai lại, vì âm thanh quá mức kinh hoàng. Khi Zua mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến nó sững sờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không! Nó không cam tâm, nó muốn sống! Nó phải chạy!

Bên dưới là sáu chiếc chân vững chắc như thân cây thông, bốn chân dài, hai chân ngắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Zua giật mình tưởng rằng mình sắp bị thổi bay. Nó vội vàng ôm chặt lấy cành cây, nhưng trong lòng chẳng dám hy vọng cành cây này có thể chịu nổi.

Còn con rùa thì lắc nhẹ cái đầu trơn lán của mình sau cú đâm. Bụng Bướm Thần cứng thật, nhưng điều đó không làm nó bận tâm.

"Hai đứa không đi làm nhiệm vụ mà quay lại đây làm gì?"

"Ở đây...đã xảy ra chuyện gì vậy anh Zua?"

Linh khí đã thấm sâu vào da và xương của một Bán Thần, nên cách tối ưu để hấp thụ nó chính là trực tiếp ăn vào.

Zua bị đập mạnh vào thân cây, toàn thân đau nhói. Nó ngã xuống đất, máu tươi trào ra khỏi miệng.

Cháu lão Quy không để Bướm Thần có cơ hội hồi phục. Lão lao tới – từng bước chân nặng nề giẫm xuống mặt đất, rung chuyển cả khu rừng. Nhưng trái với dáng vẻ cồng kềnh, tốc độ của lão lại cực kỳ đáng sợ.

Zua nhìn điệu bộ của hai đứa mà phì cười, nói :

Cây cối xung quanh đổ rạp, nhiều cây b·ốc c·háy vì sức nóng từ Bướm Thần. Không gian như hóa thành địa ngục.

Lúc nó định thần lại thì đã quá muộn – con rùa đã nhảy lên và sắp sửa giáng xuống!

Cả hai thằng nhóc lập tức cảnh giác. Bọn nó biết Thần Hộ Mệnh là gì.

Bướm Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Đôi cánh trước của nó rộng hơn 5 mét, cao 2 mét. Cánh sau nhỏ hơn nhưng cũng đạt đến 4 mét và cao gần 3 mét. Hai chiếc ăng-ten dài ngoằng, tựa như hai thân cây cổ thụ, khẽ đung đưa theo từng cử động của nó.

Dù chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng những gì nghe từ giáo quan và những câu chuyện của mấy lão già trong bộ lạc đã đủ để hình dung sự khủng kh·iếp của nó.

"Thần hộ mệnh?"

Nhận ra kế hoạch câu giờ để hồi phục đã thất bại, Bướm Thần lập tức vỗ cánh định bay lên. Nhưng nó vẫn chậm một bước – con rùa đã nhảy vọt lên, hàm răng khổng lồ cắn chặt lấy phần bụng của nó!

Zua rùng mình.

Con người cũng có linh khí, nhưng rất ít, thậm chí có thể xem như không có. Vì vậy, để tồn tại trong thế giới này, họ phải dựa vào khả năng sinh sản vượt trội.

Zua còn chưa kịp định thần thì đã thấy thân hình con rùa khổng lồ lao về phía Bướm Thần như một cơn cuồng phong. Nó vội ôm chặt lấy thân cây gần đó, sợ rằng lại bị hất tung một lần nữa.

"Rầm!"

Phải mất vài giây, mọi thứ mới dần trở lại bình thường. Zua thở hắt ra một hơi.

Zua giật mình, hai tay bịt chặt tai, nhưng rồi nhận ra điều kỳ lạ – tiếng gầm đó không hề gây ảnh hưởng đến nó. Chỉ trong giây lát, sóng xung kích ập đến, cuốn theo bụi đất mù mịt. Zua vội giơ tay che mắt.

“Reccccc!”

Đến khi cả ba chạm đất an toàn, Zua như vừa từ địa ngục trở về. Mà thực ra, vài mười mấy phút trước đúng là nó suýt c·hết thật.

Và một trong số những kẻ lạ đó đang tập tễnh chạy trốn ngay trước mắt nó.

Bóng đen phủ trùm lấy Zua.

Từ sau lưng hang động, một sinh vật khổng lồ dần lộ diện – một sinh vật mà Zua rất quen thuộc khi còn làm nhiệm vụ trong rừng.

“Xong rồi, khỏi lo. Mà hai đứa dìu anh tới sau ngọn núi kia với.”

“Bướm? Sao nó to như vậy...Không lẽ là Bướm Thần?! C·hết tiệt, chạy!”

Ler gật đầu xác nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Zua cười khổ:

Cháu lão Quy dùng thần lực bay về bộ lạc. Khi lướt qua ngọn cây nơi Zua đang bám, con mắt khổng lồ quét nhìn thân hình nhỏ bé kia.

Một tiếng hét khủng kh·iếp vang lên.

Trốn ư? Không có chỗ nào để trốn.

“Ọe!”


"Rầm!"

Zua cố vừa chạy vừa quan sát, nhưng chưa kịp đi được bao xa thì Bướm Thần đã hành động.

Ngay khoảnh khắc ý nghĩ ấy xuất hiện, hình ảnh người phụ nữ ôm bụng bầu chờ nó ở bộ lạc lại hiện lên trong tâm trí.

Dù tầm nhìn đã nhòe đi vì máu, Zua vẫn nhận ra kích thước khổng lồ của sinh vật kia, bởi vì nó quá mức đồ sộ. So với Tê Giác Thần, thậm chí còn có phần lớn hơn.

"Có chuyện gì vậy anh Zua?"

Ngay lúc Zua còn đang suy nghĩ có nên bước vào hay không…

Thế nhưng, không có luồng gió nào cả.

Không kịp phản kháng, Bướm Thần mất thăng bằng. Dưới sức nặng khổng lồ của cả hai, nó bị kéo xuống mặt đất.

Zua nghe xong chỉ biết thở phào. Nhưng Ler vẫn không yên tâm, nó nhìn quanh khu vực rồi nghiêm túc hỏi:

Hai đứa gật đầu rồi cẩn thận dìu Zua xuống.

Khi đến nơi, Kil nhìn sư phụ mình đang ngồi bần thần trên cành cây, liền khó hiểu hỏi:

Zua mở mắt ra, thân hình cháu lão Quy đã biến mất. Nó cẩn thận cảm nhận lại cơ thể mình.

Xuất thân của cả hai không cùng đẳng cấp. Nó chỉ vừa mới đột phá không lâu, trong khi đối phương hiển nhiên đã tồn tại hàng trăm năm.

Từ những v·ết t·hương của Zua cho đến môi trường xung quanh – bụi bặm mù mịt, cây cối đổ rạp – mọi dấu hiệu đều cho thấy vừa có một trận chiến kinh hoàng.

Một số Bán Thần lựa chọn cách làm thần hộ mệnh của các bộ lạc, ký kết khế ước với Vu và được thiên địa chứng giám. Nhờ khế ước này, Bán Thần có thể hấp thụ linh khí từ con người thông qua sự thờ phụng, đổi lại, chúng sẽ bảo vệ bộ lạc – nguồn cung cấp linh khí ít ỏi nhưng ổn định của mình.

Kil và Ler ngước nhìn lên, phải nhìn thật kỹ mới thấy cánh tay Zua đang vẫy vẫy trên cao. Cả hai lập tức leo lên.

Nó có cảm giác như bản thân bị nhìn thấu mọi thứ. Bỗng, cháu lão Quy khẽ thổi một hơi.

Mặt đất nổ tung. Một hố lớn xuất hiện, sóng xung kích cuồn cuộn lan tỏa.


Mười phút sau.

Con rùa khổng lồ rơi xuống ngay sau đó. Nhưng nó không dừng lại.

Ngay khi chân vừa chạm đất, nó lập tức lao tới như một cỗ xe tăng điên cuồng.

Âm thanh mạnh đến mức Zua bị hất văng ra xa, máu từ thất khiếu trào ra. Dù đau đớn, nó vẫn cố mở mắt nhìn về phía phát ra tiếng hét.

"A, c·hết tôi rồi. Aaa, đau quá!" Zua ngồi trên cành cây mà rên rỉ.

Bướm Thần vốn không phải sinh vật bình thường. Khi còn là một con sâu nhỏ sắp hóa kén, nó đã được lão tộc trưởng bộ lạc tìm thấy. Lão cầu xin nó ở lại, đồng thời bản thân nó cũng cần một bộ lạc để hấp thụ linh khí, đẩy nhanh quá trình tiến hóa.

Thân thể khổng lồ của Bướm Thần trượt dài cả trăm mét, san phẳng mọi thứ trên đường đi. Một vệt dài tan hoang hiện ra giữa khu rừng rậm rạp.

Nhưng ngay khi Zua vừa cố động đậy, thiên thạch khổng lồ kia đã ở ngay trên đầu nó.

Zua bám chặt lấy thân cây to lớn, nhưng sức ép mạnh đến mức cả cái cây cũng nghiêng ngả, như thể muốn bật cả rễ.

Lúc này, Zua mới nhớ lại – nó vừa bị chảy máu thất khiếu, bị đập mạnh vào thân cây đến mức gãy mấy cái xương, vậy mà giờ đây...tất cả đã lành lặn.

Nhưng vì đây là một cái cây cao, nên đường xuống khá chật vật. Zua cắn răng chịu đựng, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, miệng há hốc mà không kêu nổi.

Lần này, Bướm Thần bị húc bay xa hơn cả một cây số!

Cả hai đứa từng thử đối đầu với những chiến binh có chức vụ cao, dù là học viên xuất sắc nhưng bọn nó chưa từng g·ây t·hương t·ích nghiêm trọng cho ai. Ngay cả Ska, người yếu nhất trong mấy người có chức vụ cao, bọn nó còn chưa đánh nổi.

Tốc độ của con rùa khổng lồ cũng nhanh đáng sợ, chỉ trong chớp mắt, cái xác khổng lồ đã biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

"À thì..." Kil gãi đầu, "tụi em đang đi thì nghe tiếng động lớn, nên quyết định để đội Phán Quyết dẫn tù binh đi trước, còn hai đứa quay lại tìm anh. Ai ngờ anh lại ngồi vắt vẻo trên cây."

Zua chật vật đứng vững sau cơn địa chấn. Trước mắt nó, một thân hình khổng lồ quen thuộc hiện ra.

"Bịch!" Âm thanh v·a c·hạm vang lên trên nền lá khô.

Bướm Thần vỗ mạnh bốn cánh khổng lồ, vừa nâng cơ thể nó lên cao, vừa tạo ra luồng không khí cuồng bạo quét thẳng về phía Zua.

Linh khí là một dạng năng lượng được thiên địa sản sinh. Có nơi linh khí dày đặc, có nơi khô cằn. Nhưng dù thế nào, điều đó cũng không thể cản trở bước chân của những Bán Thần.

Dù Zua nhận ra ý đồ của Bướm Thần, nhưng nó không thể phản ứng kịp. Một cơn gió kinh hoàng cuốn tới, hất tung cơ thể nó như một chiếc lá nhỏ bé giữa bão tố.

Nó khẽ đung đưa cặp ăng – ten khổng lồ. Trong chớp mắt, nó đã phân tích xong môi trường xung quanh. Cơn giận dữ bùng lên khi nó nhận ra mùi của tộc nhân đã biến mất, thay vào đó là mùi của kẻ lạ mặt.

Bên dưới, áp lực khủng kh·iếp đè nặng lên cơ thể Zua, hơi lạnh lan tỏa, ép chặt nó xuống mặt đất.

Còn chưa kịp chạm đất, con rùa đã dùng toàn lực quật mạnh Bướm Thần về phía khu rừng.

Nó muốn bỏ chạy!

"Anh Zua ơi! Anh Zua!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng còn chưa kịp hành động, một bóng đen khổng lồ đã ập xuống từ trên cao.

Nó bất lực nhìn lên. Chẳng lẽ đây là kết thúc?

Ngọn núi có hang động kia, nay xuất hiện một cái hố khổng lồ, và nằm gọn trong đó chính là thân xác khổng lồ của Bướm Thần.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 211 : Cuộc Chiến Giữa Bán Thần