Sở Hậu - Hi Hành
Hi Hành
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 317: Mà thôi
“Tiểu Sơn,” hắn nói, “dám theo gia gia chơi một ván lớn không?”
“Các ngươi có biết vì sao Tây Lương ta bại trận triền miên không? Chính là vì đánh vài trận rồi lại thôi.”
Móng ngựa được bọc bởi da lông, che đi tiếng đập dồn dập.
Thủ lĩnh Xích Na đợi đại vương trút hết giận, mới cao giọng hô: “Đại vương, Tam vương tử đã suất binh xâm nhập Vân Trung Quận của Đại Hạ rồi—”
“Lần này, trẫm sẽ cho người Đại Hạ thấy, chúng ta cũng có thể tiêu hao đến cùng.”
Âm thanh huyên náo bên tai lúc gần lúc xa, nhưng có mấy lời vẫn rõ ràng truyền tới.
Hắn có gì để ngăn cản? Thực ra, hắn chẳng có gì cả.
Tạ Yến Lai đá hắn một cái: “Cút! Lo cho mình trước đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng xem thường quân Tây Lương.” Tạ Yến Lai đáp, “Cá tôm mỗi loài có cách sống riêng.”
Binh vệ cười: “Lần này ngươi ngay cả cánh tay cũng không cần động, cứ yên ổn đứng ở đây, coi như chưa từng nhìn thấy là được.”
“Họ muốn làm gì?” Hắn nghe thấy chính mình khàn giọng hỏi.
“Người Đại Hạ muốn trẫm quỳ xuống nghị hòa, cắt đất triều cống? Nằm mơ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Yến Lai đứng trên một xác binh sĩ, buông trường đao, phun ra một ngụm máu: “Lũ tạp chủng không biết trời cao đất dày, dám tới tìm c·h·ế·t trước mặt gia gia!”
Chung Trường Vinh gầm lên về phía hắn: “Vô dụng như thế, lười nhác như thế, chỉ biết hô g·i·ế·t địch thì có ích gì! Phó Giám quân tới giám sát bao lâu, đã giám ra được quy củ gì chưa!”
Nói đến đây, hắn lại cười giễu bản thân.
Dù là con rể của Tây Lương Vương, Thủ lĩnh Xích Na cũng bị chặn ngoài trướng, không dễ gì gặp được đại vương.
Hắn muốn hỏi vì sao, nhưng rồi lại nhớ ra mình không có tư cách để hỏi.
Đã thất thủ rồi.
Tiểu Sơn cười hề hề, vừa lau máu vừa nhanh nhẹn băng bó vết thương.
Binh vệ lúc nãy giơ tay vỗ vai Lương Tường: “Lương tướng quân, lần trước mất một tay, vẫn có thể anh dũng thiện chiến, hưởng vinh hoa phú quý. Giờ có tội cũng chẳng sao, vẫn có thể anh dũng g·i·ế·t địch, còn có thể lập công chuộc tội, thanh danh càng vang dội. Chẳng lẽ ngài không tin?”
“Mọi việc đã sắp xếp thỏa đáng, sẽ không để ai phát hiện là ngài cố ý để bọn họ qua.” Một binh sĩ khác giải thích thêm, “Cùng lắm là phán cho ngài tội sơ suất phòng thủ.”
Chung Trường Vinh nhìn phụ tử họ bằng ánh mắt lạnh lẽo, vừa định mở miệng, thì tín binh đã phi ngựa đến.
Du kích tướng quân Lương Tường đang thụ hình quân pháp.
“Đừng nói mấy thứ đó với hắn nữa.” Binh vệ lúc nãy sốt ruột ngắt lời, nói: “Lương tướng quân, người Tây Lương cần một trận thắng, mà đem chiến thắng này trao cho họ thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cục diện của chúng ta, chỉ vậy thôi.”
“Tốt! Tốt lắm! Hỗn đúng là dũng mãnh nhất!” Ông lớn tiếng khen ngợi.
Hoặc phải hỏi rằng—các ngươi muốn làm gì?
Lương Tường gắng gượng quỳ thẳng lại, hướng về phía Chung Trường Vinh nói: “Tội tướng thỉnh… nơi tiền tuyến… g·i·ế·t địch, thỉnh—”
“Gia gia, bọn Tây Lương này nhát gan thật.” Tiểu Sơn vừa băng bó vừa nói, “Sao có thể phá được Giới Tử Quan chứ?”
Tin hay không, cũng chẳng còn quan trọng nữa. Đã đi đến bước này, hắn còn có lựa chọn sao? Lương Tường nhìn binh mã Tây Lương bị bóng đêm che lấp phía trước, hắn giờ hét lớn một tiếng, liệu có thể ngăn cản tất cả những điều này?
“Bọn giặc Tây Lương bỏ chạy rồi!” Tiểu Sơn vung đao hô lớn.
Họ từng nói, chỉ là một trận thắng đổi lấy, không ảnh hưởng đến đại cục.
“Dũng khí của chúng ta đến thì nhanh, mà tan cũng nhanh, nên mới để cho quân Đại Hạ có cơ hội chiếm lợi.”
Mượn đường, mà thôi? Lương Tường quay đầu nhìn binh vệ: “Các ngươi, muốn p·h·ả·n· ·q·u·ố·c.”
Hai người trước mắt lại cãi nhau, Lương Tịch đi theo Phó Giám quân đến, thấy thương tích trên người con trai, mà lúc này Lương Tường đã lảo đảo, gần như không thể trụ vững.
Lương Tường cắn răng đáp: “Mạt tướng có tội!”
“Ngươi lại tới làm gì? Lại tới khuyên trẫm thu binh sao? Đám các ngươi, kẻ nào cũng tham sống sợ c·h·ế·t, chẳng có kiên nhẫn gì cả.”
Tiếng hô vang như cuồng phong.
Điều đó khiến các vương tử khác nghe tin chạy đến vừa ngưỡng mộ, vừa đố kỵ, nhưng cũng chỉ có thể hô theo.
Binh vệ bật cười: “P·h·ả·n· ·q·u·ố·c gì chứ, nếu nói như vậy thì bọn họ từ lâu cũng đã phản rồi.”
Lần đó, hắn giữ được mạng bên rìa bức tường. Vậy lần này thì sao—
Tạ Yến Lai chống trường đao nhìn về phía trước, rồi quay lại nhìn phía sau. Khoảng cách này còn cách cửa quan một đoạn, có thể nói lúc quân Tây Lương tràn tới, bọn họ đã mai phục sẵn nơi đây.
Cuồng phong quét qua Vân Trung Quận.
…
Vệ binh canh giữ vương trướng đều là những dũng sĩ hung hãn nhất Tây Lương, vì trời oi nóng nên họ c** tr*n, thân hình vạm vỡ như núi, khiến người xung quanh không dám lại gần.
“Thủ quan bất lực, để địch lọt vào, thân là tướng quan chỉ có một con đường là chiến đấu đến cùng, đầu rơi máu chảy mới có thể kết thúc.”
Tiếng roi quất vang dội cùng với tiếng gào giận dữ của Chung Trường Vinh.
“Đại vương—”
Binh vệ nhíu mày, dường như có phần không kiên nhẫn, nhưng một binh vệ khác lại rất ôn hòa nói: “Lương tướng quân nghĩ nhiều rồi. Đại Hạ ta sao có thể chiến bại? Chỉ là—có lúc, phải có thắng có thua, mới hợp với đạo xử thế.”
Tây Lương Vương chỉ vào họ: “Các ngươi cũng đừng nhàn rỗi, mau xông lên cho trẫm!”
Bốn phía vọng gác sáng tối đều im lặng không tiếng động.
Chương 317: Mà thôi
Cảnh tượng này, hắn từng chứng kiến—trong lần sinh tử trước, binh mã Tây Lương dừng lại trong im lặng, đứng nghiêm như một bức tường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn phía lại đồng thanh hô vang.
“Tướng quân!” Lương Tịch tiến lên chắp tay, quỳ một gối: “Sự đã đến nước này, đúng là Lương Tường có tội. Nhưng hiện giờ quân Tây Lương tấn công từ bốn phía, lại có Tam vương tử Hỗn Dã suất quân vượt qua Giới Tử Quan, áp sát Thạch Pha thành, xin tướng quân cho phép Lương Tường lập công chuộc tội—”
“Thật chăng?” Ông cúi người hỏi.
Họ từng nói, đến lúc đó lại anh dũng g·i·ế·t địch, lập công chuộc tội là được rồi.
Thủ lĩnh Xích Na một đường xông pha từ tiền tuyến tới tận đại doanh của Tây Lương Vương.
“Chuyện này không gọi là p·h·ả·n· ·q·u·ố·c.” Binh vệ tiếp lời, “Chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.”
Có điều vì là con rể, hắn được phép đến gần một chút, quỳ gối trước cửa trướng.
…
Lưng Lương Tường máu thịt lẫn lộn, hắn nghiến răng chống tay lên gối, không để bản thân ngã xuống, sắc mặt trắng bệch.
Tiếng g·i·ế·t rung trời.
“Dù có nghị hòa, thì cũng phải là bọn họ cầu xin trẫm nghị hòa!”
Lần trước, chỉ thấy binh sĩ Đại Hạ đưa ra một tấm lệnh bài, binh mã Tây Lương trong phút sinh tử liền dừng lại, nghe lời như tay chân của binh sĩ Đại Hạ vậy.
Chiến sự bất lợi, đây là muốn đổ hết lên đầu ông ta sao? Phó Giám quân Phó Thành tức đến đỏ cả mặt: “Chung Trường Vinh! Nếu không phải ngươi tranh quyền với bản giám quân, làm cái gì mà tuần doanh, khiến binh tướng bị phân tâm ứng phó, thì sao lại để quân Tây Lương có cơ hội ra tay!”
Thủ lĩnh Xích Na liên tục gật đầu: “Chân thực không thể nghi ngờ! Giờ Vân Trung Quận đã bị Tam vương tử dọa cho gà bay c·h·ó sủa!”
Hắn khàn giọng nói: “Lần sau đến lượt chúng ta thắng, xin hãy để ta tự tay chém g·i·ế·t bọn họ.”
Chỉ vậy thôi sao? Lòng bàn tay Lương Tường như bị móng tay đâm rách: “Vậy lần này, là chặt một cánh tay của ta hay hai cánh tay?”
Binh vệ đứng bên cạnh hắn nói: “Tướng quân đừng quá căng thẳng, họ chỉ là… mượn đường mà thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đường lớn, trong thôn làng thị trấn, đâu đâu cũng là dân chúng tháo chạy. Dù binh Tây Lương có thật ở gần hay không, ai nấy cũng đều hoảng loạn, trốn vào rừng sâu khe núi, hoặc chạy về phía nội địa.
Khắp nơi ngựa xe rầm rập.
Hắn c** tr*n quỳ dưới đất, binh sĩ phía sau vung roi quất mạnh xuống.
Lương Tường càng lúc càng cúi gập người, cho đến khi ngã nhào xuống đất, dùng đầu dập mạnh xuống nền.
Dù nhắm mắt lại, Lương Tường vẫn có thể cảm giác được bức tường kia đã gần kề ngay trước mũi.
“Tướng quân—Thạch Pha thành—đã thất thủ—”
“—Quân trú thủ Thạch Pha thành bị khói độc tập kích, không chống đỡ nổi—”
Đối với hắn, là trao đổi, là không ảnh hưởng, là lập công chuộc tội. Nhưng đối với những binh tướng tử trận, đối với những dân chúng rơi vào tay giặc, thì không phải là “chỉ vậy”, mà là—mạng sống.
Đoàn binh mã trong đêm tối ùn ùn kéo đến, tựa như một bức tường đang tiến lại gần, ngày càng rõ ràng, ngày càng đáng sợ.
Những binh sĩ còn sống cũng đồng loạt gào to: “Tìm c·h·ế·t—” “Đừng nói là phá quan, đến gần cửa quan cũng đừng hòng—”
“Thì hai nước giao chiến thì sao?” Binh sĩ ôn hòa kia mỉm cười nói, “Quốc gia cũng do người mà thành, đã là người, tất có đạo xử thế.”
“Chung tướng quân, lúc này không phải lúc truy cứu trách nhiệm!” Giám quân Phó Thành nghe tin chạy tới, thấy cảnh tượng này thì quát lớn, “Bỏ mặc bao nhiêu binh sĩ không đi g·i·ế·t địch, lại đứng đây xem hành hình!”
Tiểu Sơn định băng bó cánh tay bị thương, vừa ngẩng đầu thấy băng vải trên tay Tạ Yến Lai bung ra, lập tức chạy lại muốn băng lại cho hắn.
Bốn phía xôn xao. Lương Tường chỉ cảm thấy tai ù đi, dù đã lường trước, nhưng khi thật sự nghe thấy, đầu óc hắn lập tức trống rỗng.
Lời hắn còn chưa dứt, đã cảm thấy mặt đất rung chuyển, trong trướng truyền ra tiếng bước chân dồn dập, rồi màn trướng bị vén lên, Tây Lương Vương cũng c** tr*n, thân hình hùng tráng như núi, hiện ra trước mắt.
“—Quân Tây Lương công nhập Thạch Pha thành, ba mươi vạn dân chúng bị vây khốn—” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai nước giao chiến mà cũng bàn tới đạo xử thế? Lương Tường thoáng ngẩn người.
Vệ binh bốn phía đồng loạt vung tay hô vang: “Tam vương tử uy vũ!”
Nói đến đây, ánh mắt hắn hơi lóe sáng nhìn về phía trước.
Lương Tường nhìn bóng đêm—bức tường đen dày đặc dần dần tiến tới, lướt qua tầm mắt hắn, tựa như dòng nước ngầm tràn qua bờ đê, tràn về cánh đồng mênh mông phía sau.
Mới đánh một trận, tiêu diệt tiên phong, quân Tây Lương liền tháo chạy.
Có khi còn chưa kịp hô lên, đã bị những thân binh cận kề này g·i·ế·t rồi.
Dưới chân như giẫm lên núi đao biển máu, nhưng không một ai lùi bước, ánh đao bóng kiếm, máu thịt tung bay. Không biết bao lâu đã trôi qua, đến khi không còn đao nào để chém nữa, quân địch vốn ào ạt kéo đến bỗng như thủy triều rút đi, nháy mắt hóa thành chấm đen biến mất.
Mất rồi thì mất hẳn, không thể cứu vãn.
Giọng nói giận dữ của Tây Lương Vương vang vọng từ trong trướng ra, chấn động đến mức mặt đất cũng rung lên.
Thế nhưng, chấn động dưới mặt đất vẫn rõ ràng cảm nhận được.
Binh sĩ nghiêm nghị đứng trực, không khí căng như dây đàn. Ở Giới Tử Quan, một lần nữa xuất hiện tướng kỳ của đại soái, trước cờ chữ “Soái” vang lên tiếng roi quất chan chát.
Tây Lương Vương cười ha hả, tiếng cười vang dội đất trời.
“Đại vương—”
Chuyện đó cũng chẳng lạ. Hắn đến đây thay thế vọng gác, những vọng gác khác đương nhiên cũng đã bị binh vệ hắn mang đến thay thế rồi.
Giao dịch—lấy biên quân tướng sĩ, lấy an nguy dân chúng ra làm giao dịch sao? Tay Lương Tường buông bên mình siết chặt lại: “Giao dịch này, là để dẫn đến thất bại ư?”
“Sao không cố thủ thành trì! Sao lại suất binh chạy khắp nơi! Khiến trung quân trống rỗng!”
Lương Tường không quay đầu, sau lưng là màn đêm yên tĩnh, nhưng dường như hắn đã nghe thấy tiếng chém g·i·ế·t vang lên khắp nơi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.