Sở Hậu - Hi Hành
Hi Hành
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 150: Tụ Họp
Chung Trường Vinh hỏi: “Cửa thành nào của kinh đô có thể đoạt lại? Có thể phá vòng vây xông ra?”
“Phu quân—” nàng vươn tay kéo hắn, “chúng ta mau vào trong thôi.”
Từ trong đêm tối, những người như thợ nề, những binh lính như lão Bạch, bắt đầu đổ về phía nơi pháo hoa nở rộ. Con đường trước cửa Sở phủ vốn được Tiểu Mạn cùng mọi người dọn dẹp sạch sẽ, lúc này bóng người dần dần đông đúc, thậm chí trên mái nhà, tường cao cũng có người ẩn hiện.
Nhưng lão Bạch dường như không nghe thấy, chỉ cắm đầu lao đi như gió.
Quả nhiên, lão Bạch vừa chạy liền bị người phát hiện, quát lớn: “Đứng lại! Quay về!”
Thê tử đứng trong hầm, vừa giận vừa sợ. Quân lệnh như núi gì chứ, hắn chẳng qua chỉ là thợ nề, mỗi tháng ra ngoài làm công hơn nửa tháng. Tay nghề hắn rất giỏi, kiếm được nhiều bạc, tuy là cô nhi nhưng tự mình mua được ruộng đất nhà cửa, cưới nàng về, nàng chưa từng chịu khổ, còn giúp đỡ được nhà mẹ đẻ nữa—
Tay run run mở thư, nét chữ có phần thô ráp.
Có bảy tám người tiến lên: “Trinh sát chờ lệnh.”
Nhiều binh lính hơn xông lên, nhưng lão Bạch trong tay nắm chắc trường đao, mỗi nhát là một mạng, máu bắn tung toé.
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía phát ra thanh âm. Dưới ánh đuốc, một thiếu nữ cưỡi ngựa, trong lòng ôm một tiểu đồng.
“Hơn mười năm rồi, ta chưa từng nhận mệnh xuất chinh, nhưng cũng chưa từng gián đoạn luyện tập, Sở tướng quân cũng chưa bao giờ ngừng phát binh lương cho ta.”
Nói xong lại thấy buồn cười.
Dù trong nhà không thiếu ăn mặc, nàng cũng chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy!
“A Lan, nếu nàng thấy được phong thư này, tức là ta đã nhận được quân lệnh xuất chinh, lần này đi, sống c·h·ế·t khó lường, nhưng lòng ta vô cùng hân hoan.”
Người bị gọi là lão Bạch cũng không do dự, nhưng cũng chẳng hăng hái gì, lặng lẽ bước tới, vừa định giơ đao, đã bị một tên khác xông đến đẩy ra, đao vừa vung liền lấy mạng người nọ, đầu lìa khỏi cổ.
Không! Đó tuyệt đối không phải là lão Bạch!
“Khi nào thì chàng đào cái hầm này?” nàng hỏi, rồi ngẩng đầu chờ hắn cùng xuống.
Nàng nhặt lồng đèn dưới đất, đi sâu vào địa đạo trong hầm, đến một nơi rộng rãi, thấy có nhiều hòm được xếp ở đó, từng cái mở ra, có lương khô, nước uống, nước mới mấy ngày, rất tươi mới. Mở đến hòm cuối cùng, lồng đèn rơi xuống đất.
Tên binh lính định đuổi theo lúc đầu lập tức nhắm chặt mắt, tuyệt vọng thầm nghĩ: xong rồi, xong thật rồi. Hắn từ từ lui về phía sau, lão Bạch tự tìm đường c·h·ế·t thì thôi, hắn không thể để bị liên luỵ—
Nghĩ đến đây, nàng lại thấy thương cảm, chẳng biết bản thân còn sống được đến Nguyên Tiêu năm nay hay không.
Hắn chém đến mức chẳng ai biết nên xông lên hay tháo lui.
May thay, lão Bạch không có ý đồ tàn sát tất cả, chỉ chém ra một con đường máu, bỏ lại bãi chiến trường đầy xác người, phóng ngựa như bay biến mất vào bóng đêm.
Tên kia cười điên loạn rồi chạy đi, đồng đội phẫn nộ mắng lão Bạch: “Ngươi vô dụng thật, đến thế cũng bị cướp công.”
“Ai vậy, còn phát tín hiệu?” Lính trông thấy pháo hoa, lập tức nghĩ đến ám hiệu, cười khẩy: “Giờ còn có ích gì? Thái tử c·h·ế·t rồi, Kinh doanh bị cản ngoài thành, trong cung cũng là người của Tam hoàng tử, còn phát cho ai xem chứ?”
Nhưng khi mở mắt ra, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn kinh hãi: lão Bạch đã phi thân lên ngựa, còn bốn tên định chém hắn lúc trước thì đều đã nằm gục dưới đất. Chân tay bọn chúng vẫn còn nguyên vẹn, nhưng đầu lại lìa khỏi cổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn lắc đầu: “A Lan, không còn thời gian nữa, ta phải đi gấp, quân lệnh như núi, nàng có điều gì không rõ, cứ xem trong hòm là hiểu.”
Giờ này còn định đi đâu? Hơn nữa ý trong lời lại giống như đi tìm c·h·ế·t.
Trong lúc ấy, phủ đệ xa hoa của nhà họ Dương đang chìm trong biển lửa rực rỡ, người sống sót tháo chạy đã chẳng còn bao nhiêu.
Hắn quay sang định tiếp tục nói, nhưng lại thấy lão Bạch bên cạnh xoay người bỏ chạy, thân hình cao lớn lao vun vút.
Nàng từ nhỏ theo phụ thân học chữ, chẳng rõ liệu cha chồng cũng làm thợ nề có thể dạy hắn không?
“Đừng g·i·ế·t ngay, mỗi người chém hắn một chân.”
Trinh sát vừa định mở lời thì một giọng nữ vang lên trước.
Thế nhưng hắn không theo nàng trốn tránh, trên gương mặt đã không còn vẻ hoảng loạn mà thay bằng trầm tĩnh. Hắn đưa tay kéo thê tử đến trước cửa hầm dưới đất nơi sân viện.
Một đội binh mã như lang sói, hễ phát hiện kẻ còn thở là lập tức vung đao bổ xuống.
“Nhanh xuống đây.” Thê tử lo lắng dậm chân, “Bên ngoài dù có loạn, chưa đánh vào đến nhà, chúng ta vẫn còn an toàn. Chàng đừng xen vào việc người khác.”
Không phá vây? Giờ đây kinh thành đều nằm trong tay Tam hoàng tử, Kinh doanh bị cản ngoài thành, tuy bị Tam hoàng tử chiếm quyền nhưng cũng không thể toàn bộ đều là người của hắn, chắc chắn còn có người trung thành với Hoàng thượng, còn có người của Thái tử. Chỉ khi mở được cửa thành, dẹp yên phản loạn, tiểu điện hạ mới được bảo toàn.
Sát khí đã khiến bọn chúng đỏ cả mắt, g·i·ế·t càng nhiều công lao càng lớn, từng tên tranh nhau xông lên. Trong đó có một người động tác chậm chạp, không rõ là do khiếp đảm hay là không cam lòng, thoạt nhìn có chút nhút nhát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong tiếng cười nham hiểm, bốn người lao tới, vung đao bổ vào lão Bạch. Đao quang chợt loé, máu thịt tung bay, tiếng thét thảm thiết vang vọng—
“A Lan, nàng trốn trong này đi.” Hắn nói, rồi mở nắp hầm.
Nàng nhặt lồng đèn, thấy trong hòm còn có một phong thư—xem ra, thợ nề cũng biết viết chữ.
“Pháo hoa này đúng là màu mè loè loẹt.”
Nói xong hắn dừng lại, định kéo lão huynh này một phen. Lão huynh này trong quân xưa nay thật thà, không tranh giành, ngoài luyện võ thì chẳng làm gì—giữa kinh thành mà luyện võ có ích gì? Giờ rốt cuộc cũng đến lúc cần dùng, vậy mà lại do dự.
Tiền, nàng chợt nhớ đến lời hắn nói: rất nhiều tiền—có ý gì?
Nàng nhìn dòng chữ ấy—“mười mấy năm”.
“Sao giờ này còn có người đốt pháo hoa? Là đang ăn mừng gì chăng?” Thê tử hắn kinh ngạc thốt lên.
Người bên cạnh đang lải nhải, cũng ngẩng đầu nhìn theo—là pháo hoa trên trời.
Nhưng phu quân lại không xuống, mà đứng phía trên cúi nhìn nàng.
“May mà đầu lĩnh của chúng ta sáng suốt, chọn theo Tam hoàng tử, giờ chúng ta cũng được dịp thăng quan phát tài. Mấy tên ngốc không chịu dứt khoát, vừa mất mạng vừa bị thương mà chẳng được gì.”
Đó thật sự là lão Bạch sao?
Sở Chiêu nắm chặt tay, bỗng cảm nhận một đôi bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mình. Nàng sững lại, cúi đầu nhìn tiểu hài tử trong lòng.
“A Lan, ta có chút chuyện phải đi, nàng trốn trong này, bên trong có lương thực, nước uống, còn có rất nhiều tiền, có cả lối thông ra ngoài nhà. Nếu ta không thể trở về, nàng cứ mang theo tiền về nhà mẹ đẻ, rồi tái giá.”
Hắn nói với vẻ hào hứng.
Làm thợ nề, dù có là tay thợ giỏi nhất kinh thành cũng không thể kiếm được ngần ấy tiền!
“Chúng ta,” Sở Chiêu nói, ánh mắt hướng về phía hoàng thành, “sẽ g·i·ế·t thẳng vào hoàng cung.”
Tiểu Mạn bĩu môi khẽ khàng.
Hắn vốn là người trầm mặc thật thà, nàng tưởng mình rất hiểu hắn, hôm nay mới phát hiện, thực ra lại rất xa lạ, đặc biệt là khoảnh khắc vừa rồi hắn đứng trên miệng hầm nơi ánh sáng lờ mờ, khí chất tỏa ra không giống người nàng từng biết.
Sở Chiêu nói: “Chung thúc, nếu chúng ta đã có binh mã, vậy thì không cần phải phá vòng vây.”
Đó là sát thần!
Mười mấy năm chờ đợi, hắn cuối cùng cũng có thể thực thi sứ mệnh, cuối cùng cũng tìm thấy ý nghĩa tồn tại của bản thân, bởi vậy—lòng hắn hân hoan.
“Lão Bạch, ta nói cho ngươi biết, chút nữa vào nội viện, người chắc chắn còn nhiều, toàn là nữ nhân, càng dễ…”
Bạc trắng loá mắt.
Pháo hoa thật mỹ lệ, ngay cả đêm Nguyên Tiêu náo nhiệt nhất nơi kinh thành phồn hoa cũng chưa từng thấy thứ pháo hoa đẹp đến thế.
Trên gương mặt đầy sẹo của Chung Trường Vinh, ánh lửa bập bùng khiến sắc mặt lúc sáng lúc tối. Ông lên tiếng: “Trinh sát đâu?”
Dứt lời, hắn đậy nắp hầm lại, ngăn cách tiếng gọi của nàng.
Nghe lời này, thê tử còn khiếp sợ hơn cả khi nghe nói kinh thành hỗn loạn: “Chàng nói gì vớ vẩn thế?”
Lão Bạch tránh được cú đá, lui lại một bước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chém hắn.” Thủ lĩnh tức giận quát.
Đại cục đã định, mất đi một tên vô dụng cũng chẳng hề gì.
Xung quanh ồn ào náo động, nhưng tên binh lính kia chẳng còn nghe được gì, chỉ lặng thinh nhìn về hướng lão Bạch biến mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Pháo hoa đột ngột nổ tung giữa không trung, trong đêm tối hỗn loạn giao tranh nơi kinh thành, khiến không ít người chú ý.
Lúc này mà làm đào binh chẳng phải là kẻ ngu sao?
Nam nhân bạc tình này, nói đi là đi, vậy mà còn có thể thốt ra lời “lòng ta hân hoan”.
“Này! Lão Bạch! Ngươi chạy gì thế!”
Kẻ bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ: “Lão Bạch, ngươi sợ cái gì? Thái tử đã c·h·ế·t rồi, cho dù Hoàng thượng có giận dữ cũng không thể khiến Thái tử sống lại, thiên hạ này sớm muộn cũng là của Tam hoàng tử, ngươi không tranh thủ ôm lấy cái đùi này thì còn muốn thế nào? Ngươi cũng hơn ba mươi rồi, chẳng lẽ cả đời chỉ làm lính quèn?”
Thê tử vừa quan sát bên trong, phát hiện không gian không nhỏ chút nào.
“Dù ai g·i·ế·t cũng thế, đều là công lao của đại nhân.” Lão Bạch đáp, giọng trầm mặc. Ngay khi ấy, hắn ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc ngây dại chợt đầy kinh ngạc.
Chung Trường Vinh nhìn nàng, chau mày nhưng không nói, chờ nàng nói tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phu quân nàng ném lồng đèn xuống trước để chiếu sáng, sau đó đỡ nàng vào.
Một dân phu đang ẩn náu trong nhà, dùng bàn ghế chất chồng sau cửa để chống lại kẻ địch, khi trông thấy pháo hoa rực sáng trên bầu trời, không khỏi ngẩn người.
“Ha ha!” Tên kia cười lớn, tiện tay đá một cước vào lão Bạch: “Cút sang một bên, đây là công lao của gia gia đây.”
Tề công công nhìn cảnh tượng ấy, cúi đầu lau nước mắt.
Hắn chỉ vào một nam tử béo đang bò dưới tán hoa, y phục nhìn như gia chủ hay quản sự nhà họ Dương: “Đi, g·i·ế·t hắn.”
Bốn tên lính đồng thanh đáp lệnh, ai cũng biết lão Bạch, kẻ này thường ngày chẳng mấy nổi bật, ai cũng xem nhẹ, giờ nhìn hắn chỉ cười nham hiểm tiến lên.
Chương 150: Tụ Họp
Nhưng nàng lại nhớ đến ánh mắt sau cùng của phu quân, trong bóng tối nhập nhoạng, ánh nhìn của kẻ xưa nay chất phác kia như bùng lên ánh lửa.
Lòng ta vô cùng hân hoan—thê tử nhìn những dòng chữ trong thư, lệ tuôn như mưa.
“Chậm đã.”
“Ta không phải thợ nề, ta là trinh sát của Long Uy Quân, mỗi tháng không phải đi làm công mà là đi tập huấn.”
Tên binh lính ngây ra như tượng, những người khác cũng đều c·h·ế·t lặng, ngay cả tên thủ lĩnh cũng tức đến phát cuồng.
Thê tử kinh hãi, nàng còn không biết trong nhà có cái hầm như vậy, không khỏi trách móc: “Sao không nói sớm.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.