Sở Hậu - Hi Hành
Hi Hành
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 139: Ba Câu Nói
Không rõ là vì bị người kia vô tình chọc thủng lớp màn mỏng che đậy, hay là nỗi sợ hãi ban đầu đã dần lắng xuống, nhưng ông ta lại cảm thấy trong lòng dần ổn định trở lại.
Trong phòng yên lặng không một tiếng động, nhưng cũng không có ai xông vào, không có đao quang kiếm ảnh, không có máu chảy đầu rơi.
Tiêu Tuân khẽ cười, thu lại ánh mắt sắc bén, cúi đầu nhìn tay mình, nhẹ nhàng v**t v*.
Tiêu Tuân cười nói: “Sở tiên sinh chớ giận, lời thật và thực tế vốn luôn tổn thương con người.”
“Khi huynh đệ ngài sa cơ, ngài lại trở thành kẻ tòng phạm trong mắt thế nhân, chịu sự khinh rẻ nhục mạ. Dù ngài vẫn học vấn đầy mình, vẫn là bậc sư biểu, vẫn là vô dụng.”
Phán xét đúng sai? Sở Lam càng thêm mù mờ.
“Lại nói đến tiên sinh.” Hắn chậm rãi nói, “Ta đã nói, ta có thể bước chân vào Sở gia, có thể cùng tiên sinh đối thoại, không phải vì tiên sinh, mà là vì Sở Lăng.” Hắn nhìn ông ta, nở một nụ cười hàm ý sâu xa. “Ta như vậy, người khác cũng như vậy.”
Tiêu Tuân mỉm cười: “Sở tiên sinh, nhà họ Sở các người có được như ngày hôm nay, chẳng phải cũng là nhờ bậc thang ấy mà có sao? Nếu không, làm sao tiên sinh có thể an ổn ngồi trong nhà, phu thê hòa thuận, con cái yên vui, gia cảnh khấm khá mà an nhiên?”
Sở Lam cổ họng khô khốc: “Việc này… tiểu dân như ta…”
Nói đi cũng phải nói lại, ông ta cũng chẳng phải kẻ chưa từng thấy qua cảnh đời! Ông ta vốn đọc nhiều sách, trong sách sử đầy rẫy mưa máu gió tanh!
“Thái tử c·h·ế·t rồi.” Hắn nói.
Sở Lam ngẩn ra — ý là… sẽ không g·i·ế·t ông ta? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một câu nói như một cú đấm giáng xuống, Sở Lam không chịu nổi nữa, lùi lại hai bước.
Sở Lam cúi đầu thấp hơn, như lão tăng nhập định, lặng lẽ nghe tiếng Tiêu Tuân vang lên đều đều.
Sở Lam đứng sững như cây gỗ, trong đầu trăm mối tơ vò, nhưng lại trống rỗng.
“Ban nãy ta đã nói, Thái tử đã c·h·ế·t, Tam hoàng tử cũng đã phế. Con trai Thái tử năm nay mới sáu tuổi, tuy mang dòng máu Thái tử, lý ra sẽ là người kế vị chính thống. Nhưng bệ hạ đã lâu không hỏi việc triều chính, thân thể cũng chẳng còn khỏe mạnh. Một vị đế vương già yếu, một vị thái tử còn thơ dại — với Đại Hạ mà nói, đó là chuyện tốt sao?”
Nhìn nam nhân trước mặt đã lại trở về bộ dạng mất hồn ban đầu, không còn mặt lạnh vỗ bàn, Tiêu Tuân khẽ mỉm cười: “Sở tiên sinh và Sở Lăng là hai người khác biệt ——”
Giọng Tiêu Tuân dừng lại, tay đưa một chén trà tới trước mặt Sở Lam.
“Tam hoàng tử… e rằng cũng không sống nổi.” Tiêu Tuân nói tiếp, “Dù có sống sót, bệ hạ cũng sẽ không để hắn làm Thái tử. Bệ hạ vốn là người như thế, khi có tình thì sủng ái vô biên, lúc vô tình thì ngay cả cốt nhục cũng không nhận.”
Ông ta nửa hiểu nửa không, tim đập thình thịch liên hồi.
Dưới ánh đèn mờ, thiếu niên ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn như muốn soi thấu nội tâm, khiến Sở Lam bất giác siết tay, gượng cười: “Thế tử nói gì, ta thật chẳng hiểu nổi. Trong cơn loạn thế này, còn bậc thang nào để mà bước lên nữa.”
Cùng bước lên bậc thang trời?
“Nhưng dù mệnh tốt cũng vô ích.” Tiêu Tuân nói tiếp, “Ngài vẫn rơi vào cảnh chẳng ai đoái hoài, thậm chí sống dở c·h·ế·t dở.”
Sở Lam thảng thốt: “Cái gì… cái này—”
Nói đoạn, ông ta đặt mạnh chén trà xuống bàn.
Hắn cũng đặt chén trà xuống bàn, động tác nhẹ nhàng không một tiếng động, nhưng lại khiến Sở Lam rúng động tận tâm can.
Tiêu Tuân cắt lời ông ta: “Ý ta là, ngài và Sở Lăng không giống nhau. Sở Lăng sắp c·h·ế·t rồi, còn Sở tiên sinh, ngài vẫn còn sống, sẽ sống rất lâu nữa.”
Sở Lam siết chặt tay, ngẩng đầu thở dài: “Vậy cũng vẫn là mệnh không tốt. Đa tạ thế tử, việc này—”
Trời ơi, ông ta thật sự sẽ bị Sở Lăng hại c·h·ế·t mất.
“Ta cũng đã nói, tiên sinh và Sở Lăng không giống nhau. Sở Lăng sắp c·h·ế·t, còn tiên sinh… sẽ sống rất lâu.”
Giờ nghe đến câu này, Sở Lam chẳng hề giận nữa, chỉ lẩm bẩm: “Phải, ta không giống hắn, ta không bằng hắn, những việc của hắn, ta đều không biết ——”
“Khi huynh đệ ngài hiển hách, trong mắt thiên hạ, ngài chỉ là một cái bóng mờ nhạt. Nhìn thấy ngài, người ta chỉ biết nói: à, là huynh trưởng của Sở Lăng. Dù ngài có đầy bụng kinh luân, tài học uyên thâm cũng vô dụng.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, thần sắc Sở Lam biến đổi không ngừng.
Tiêu Tuân nói: “Có xứng hay không, lòng tiên sinh tự hiểu. Hơn nữa, Sở tiên sinh, hiện tại ngài đang sống có phải là cuộc đời ngài mong muốn không?”
Sở Lam sắc mặt khi đỏ khi trắng, lòng tự trọng của kẻ đọc sách khiến ông ta không thể nhẫn nhịn thêm, ông ta đứng dậy: “Nếu đã vậy, kính mời thế tử hồi phủ. Sở Lam ta không dám nhận lòng thương hại của người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Tuân giọng chậm rãi: “Sở tiên sinh cũng đâu phải mệnh không tốt. Hai người các ngài cùng là huynh đệ ruột, cùng một phụ mẫu, cùng lớn lên trong một môi trường. Ngài học văn, hắn luyện võ, hắn có dũng có mưu, ngài là truyền nhân danh gia học phái, hắn lập công ngoài sa trường, ngài mở lớp dạy học, hắn có danh tiếng rực rỡ trước mắt, ngài có sự nghiệp giáo d·ụ·c trải dài trăm năm. Hai huynh đệ, mỗi người một vẻ, sao có thể nói là mệnh ngài không tốt?”
Ông ta định nói rằng những chuyện thế này không phải chuyện tiểu dân có thể nghị luận.
“Thế tử ——” Ông ta gọi, nhưng chần chừ một chút, vẫn nuốt lời định nói vào bụng.
Tiêu Tuân cũng không ép ông ta phải trả lời ngay.
Sở Lam ánh mắt thoáng vẻ ngượng ngùng, cúi đầu hành lễ: “Thế tử điện hạ, Sở Lam đa tạ ngài đến tương trợ, chỉ là… Sở Lam tự biết mình bất tài, mong thế tử rộng lượng tha thứ.”
Ông ta biết mà, Sở Lăng mang đến… nhất định là tai hoạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Lam có chút giận: “Thế tử nói vậy, ta thật không hiểu nổi. Ta, Sở Lam, chưa từng làm điều gì gian tà, đến làm một dân thường lương thiện cũng không xứng sao? Chỉ vì ta có một người huynh đệ như vậy, trong mắt người đời, ta cũng không thể sống như một con người bình thường ư?”
“À, không đúng.” Tiêu Tuân lại nói, mỉm cười nhìn ông ta, “Con của Thái tử vẫn còn sống… Có nó, ta không thể làm Thái tử được.”
“Sở tiên sinh.” Hắn nói, “Ngồi xuống mà nói chuyện.”
“Sở tiên sinh, ngài là bậc đọc nhiều sách sử, học vấn thâm sâu, lòng ngài ắt đã có đáp án.”
“Hay là——”
Thiếu niên thế tử vẫn ngồi yên ổn, tự mình rót trà, rồi cũng rót một chén cho Sở Lam.
Bậc thang lên trời ư…
Ông ta không nói không phải vì cao thượng gì, mà là vì sợ — nói ra thì c·h·ế·t, không nói cũng c·h·ế·t, nhưng ông ta chưa muốn c·h·ế·t, vậy thì… chỉ còn cách giả c·h·ế·t mà thôi.
Sở Lam ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuân.
“Cho nên, dù bây giờ tiên sinh có làm gì, người ngoài cũng chỉ cho là do Sở Lăng ban ơn, công lao thuộc về Sở Lăng, chẳng liên quan gì đến tiên sinh cả.”
Sở Lam lạnh lùng nói: “Ta mệnh không tốt, đành chịu nỗi nhục này vậy.”
“Nhưng nay ngài đã có mệnh ấy rồi.” Tiêu Tuân cắt ngang lời, nhìn thẳng ông ta, “Ngài có muốn bước lên bậc thang ấy không?”
Tiêu Tuân chẳng để tâm đến sự chần chừ của ông ta, trái lại đưa tay lên nhẹ giọng ngăn lại: “Sở tiên sinh chưa cần nói gì, trước hãy nghe ta nói hết. Ta nói xong rồi, ngài hãy phán xem ta nói đúng hay sai.”
Sở Lam ngẩn ngơ — ngồi, hay không ngồi, giờ ông ta còn có thể tự quyết sao? Cuối cùng cũng máy móc ngồi xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cùng ta bước lên bậc thang trời, cùng ta… bước lên Thiên môn.”
Tiêu Tuân cười lớn, rồi lại đầy ẩn ý nói: “Sở tiên sinh nay đã dám đập bàn với ta, có thể thấy vận mệnh đã khác rồi.”
“Vậy thì Sở tiên sinh, người còn sống lâu ấy, muốn sống thế nào? Là sống như hiện tại, vô danh tiểu tốt, âm thầm mờ nhạt, cầm hơi qua ngày?”
“Thế tử đêm nay đến đây, rốt cuộc là muốn bảo vệ ta hay muốn lấy mạng ta?” Sở Lam giận quá đập tay xuống bàn, “Ta đã sống co ro như vậy rồi, ngài hãy tha cho ta đi.”
Ông ta cầm chén trà lên, khẽ thở dài: “Thế tử nói đùa rồi, nhà họ Sở như ta đây, có gì là bậc thang lên trời đâu.”
Sở Lam trợn trừng nhìn hắn, đến nửa câu cũng không thốt nổi.
“Ta hôm nay đến đây, cũng như những lần trước, đều là vì Sở Lăng. Chẳng lẽ tiên sinh cho rằng ta mến mộ học vấn của ngài sao?”
Sở Lam bưng trà lên, uống một ngụm. Ông ta nên làm gì đây? Làm thế nào? Ông ta không muốn c·h·ế·t —
“Sở tiên sinh, uống trà đi.” Tiêu Tuân nói.
Ông ta nghe thấy chính mình cất lời, giọng khàn khàn, run rẩy, đầy cung kính: “Sở Lam… không rõ lắm ý của thế tử.”
“Thiên hạ sẽ vì thế mà thái bình, hay sẽ càng thêm hỗn loạn?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Lam trầm mặc, dù ông ta có không đọc sách đi nữa, nghe đến đây cũng hiểu nên phán thế nào, ông ta đâu phải kẻ ngốc.
Sở Lam cũng không phải chưa từng nghe lời khen, nhưng vẫn xoay người lạnh nhạt: “Thế tử quá lời, Sở Lam không dám nhận.”
Tiêu Tuân lại cắt ngang, ngẩng đầu nhìn ông ta: “Sở tiên sinh, ngài nói xem, liệu ta… có thể làm Thái tử không?”
Chương 139: Ba Câu Nói
Ông ta biết ngay, mọi chuyện làm gì có chuyện đơn giản.
Cùng bước lên Thiên môn?
“Sở tiên sinh, trong mắt người đời, ngài vĩnh viễn chỉ là Sở tiên sinh, là Sở trưởng huynh, chẳng ai nhớ đến tên thật của ngài.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.