Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Có Phủ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Có Phủ


Sở Lăng?

“Phụ thân nàng, phụ thân của Sở Chiêu.” Cung nữ vội giải thích, “Tề công công nói, người duy nhất có thể bảo vệ Tiểu điện hạ chính là ông ấy.”

Cung nữ lại không rõ, khi ấy tình thế quá cấp bách, Tề công công chỉ nói mấy câu với Thái tử phi, bảo nàng tin tưởng ông ta.

Cung nữ nén nước mắt, cố giữ bình tĩnh để nói rõ ràng.

Thái tử phi nắm chặt tay hắn, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay hắn: “Vũ… Vũ ——”

Cung nữ ngẩng đầu nhìn, sắc mặt Tạ Yến Phương còn trắng bệch hơn lúc trước.

Nghe được lời hứa này, hơi thở cuối cùng của Thái tử phi tiêu tán, thân thể mềm nhũn, khép lại đôi mắt.

Mà đáng sợ hơn là lời Tề công công: Thái tử đã c·h·ế·t, Tiểu điện hạ nguy hiểm, nhất định phải đưa người đi ngay.

“Vũ nhi có ta.” Tạ Yến Phương nói, “Cho dù tỷ và Thái tử không còn nữa, Vũ nhi sẽ kế thừa tất cả.”

Vậy chỉ cần giữ chặt kinh thành, đợi cá lọt lưới tự dâng tới cửa là được.

“Công tử.” Cung nữ khóc lóc bi ai, quỳ rạp trên mặt đất, níu lấy tay áo hắn: “Tiểu thư, tiểu thư ——”

“Thái tử vừa xảy chuyện, Tề công công liền nói, phải lập tức mang Tiểu điện hạ rời đi.” Nàng nhớ lại tình cảnh khi ấy, vừa nhắm mắt lại là một mảng trống rỗng — quá kinh hoàng, quá hỗn loạn.

“A… A Phương ——” Nàng phát ra tiếng rên khàn khàn, như hơi gió lọt qua lỗ thủng.

Tiểu điện hạ dường như đoán ra điều gì, nhìn Thái tử phi nước mắt như mưa, nhưng không làm ầm lên.

Cung nữ khóc đến mức suýt ngất, giây tiếp theo đã bị Tạ Yến Phương kéo dậy.

Thái tử phi gắng sức hôn lên mặt Tiểu điện hạ, khiến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng tím tái.

Tạ Yến Lai lúc này chỉ sợ đã táng mạng rồi.

Thái tử… sao lại c·h·ế·t rồi?

Đỗ Thất nói không nổi nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quả thật như ác mộng, mà ác mộng này, sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Để diệt cỏ tận gốc?

Huống hồ còn có cửa thành kinh đô, muốn g·i·ế·t ra đã khó, g·i·ế·t vào lại càng khó hơn.

Đỗ Thất nghĩ đến mức đầu óc như muốn vỡ tung.

Sở Chiêu có chút ngẩn ngơ, điều đó cũng có nghĩa là, phía Thái tử… đã xảy chuyện rồi.

Nàng nhìn về màn đêm phía ngoài.

Người của Tam hoàng tử chưa đến, Thái tử đã bị g·i·ế·t, Tam hoàng tử nói là người của hắn làm, nhưng nếu thật là vậy, sao hắn còn phải thân chinh tới?

Hơn nữa——

Nàng th* d*c dồn dập, nước mắt không ngừng tuôn.

Tạ Yến Phương cúi mình, đặt đầu lên tay nàng: “A tỷ, tỷ sống không uổng, dù c·h·ế·t đi cũng mãi còn đó, Tạ thị cũng vĩnh viễn là Tạ thị.”

“Chuyện lần này, không chỉ có một mình Tam hoàng tử nhúng tay.” Hắn nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ thị nhất định phải mở ra một con đường máu.

Đây là một sự lựa chọn đau đớn mà không còn cách nào khác, A Lạc siết chặt nắm tay.

Đỗ Thất không hiểu nổi: “Cho dù Sở Lăng là người duy nhất được bệ hạ tín nhiệm, nhưng ông ta ở tận biên quận, Tề công công đưa Tiểu điện hạ đến nhà ông ta thì được gì?”

Tam hoàng tử đã dám động thủ với Thái tử, tất nhiên sẽ chặn đường truyền tin, hoàng thành tất nhiên đã bị bố trí trọng binh, giờ này trở về đó, chính là tự chui đầu vào rọ.

Nàng còn sống, nhưng chẳng mấy chốc sẽ tắt thở.

Điều này sao có thể? Một mình Tạ Yến Lai, giữa hoàng thành toàn là người của Tam hoàng tử, kẻ đầu tiên bị trừ khử tất sẽ là người của Thái tử— (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đêm nay, ra tay còn có kẻ khác!

Sở Chiêu khẽ gật đầu: “Dặn người giữ cửa, nếu còn có kẻ cầu cứu thì nhớ mở cửa.” Nói tới đây lại dừng một chút, “Nhưng phải… lượng sức mà làm.”

Như vậy thì những người trong phủ Sở cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Không phải? Tạ Yến Phương thoáng sững sờ, nhìn về phía cung nữ. Tề công công hẳn cũng đã đoán ra hoàng thành nguy hiểm, nên mới đưa Tiểu điện hạ đi trốn?

Cảm nhận được bầu không khí ngưng trệ trong trướng, cung nữ lại cất tiếng: “Công tử, Tề công công đưa Tiểu điện hạ không phải về hoàng thành.”

Mọi thứ trông như ảo ảnh, nhưng lại là hiện thực.

“Là Sở, Sở—” Cung nữ có chút căng thẳng, nhất thời không nhớ ra tên, may mà còn có một cái tên khác rất nổi tiếng, dạo gần đây nàng thường nghe thấy, “Nhà của Sở Chiêu.”

Dù che giấu việc Tam hoàng tử c·h·ế·t đi sẽ khiến thuộc hạ hắn càng thêm điên cuồng, nhưng cũng có thể khiến người của Trung Sơn Vương dè chừng.

Hắn nhìn về hướng kinh thành.

Tạ Yến Phương khép mắt lại, nếu không ngoài dự liệu… thì chính là Trung Sơn Vương——

Sở Viên trong đêm tối đặc quánh như mực, không thấy lấy một tia đèn.

“Tiểu thư.” A Lạc từ bóng tối vội vã chạy đến, “Lại có bảy tám người được thả vào, hiện đang trốn trong viên.”

Tạ Yến Phương sững sờ, không ngờ vào lúc này lại nghe thấy tên của thiếu nữ kia, nhất thời trong đầu suy nghĩ hỗn loạn: “Nàng ta?”

Hắn không nói gì.

Thái tử phi khi ấy rất bình tĩnh, không hỏi han, không khóc lóc, chỉ ôm lấy Tiểu điện hạ vẫn còn đang ngủ, trao cho Tề công công.

May thay, Tiểu điện hạ rời đi kịp lúc, tạ ơn trời đất.

Nàng vốn đáng ra phải c·h·ế·t ngay tại chỗ, nhưng vẫn gắng gượng giữ lại một hơi thở cuối cùng.

So với kiếp trước, động tĩnh lần này nhỏ hơn rất nhiều.

Chương 137: Có Phủ

“Yến Lai ở hoàng thành.” Đỗ Thất khó khăn cất lời, “Không dám kỳ vọng hắn có thể đánh lui địch, chỉ mong có thể liều c·h·ế·t đưa Tiểu điện hạ rời khỏi ——”

Ánh mắt Tạ Yến Phương rời khỏi thi thể Thái tử, rơi lên người Thái tử phi bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhà họ Sở chẳng có gì cả, không người, không danh vọng, đến cả phủ đệ cũng không bằng Tạ phủ kiên cố. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Song lời nàng vừa dứt, những người đứng trong phòng lại chẳng ai cảm thấy nên tạ ơn. Đỗ Thất thậm chí thất thanh: “Hỏng rồi.”

Tại sao?

Những chấn động đó, hắn đã trải qua hết ngay khoảnh khắc nghe được tin dữ.

“Tiểu điện hạ đâu?” Hắn hỏi.

Tạ Yến Phương không trách mắng, cũng không để tâm tới cung nữ, hắn quỳ xuống, nắm lấy tay Thái tử phi: “A tỷ, ta ở đây.”

Nhưng từ khe hở giữa giả sơn nhìn ra, có thể thấy phía xa nơi chân trời bốc lên những vệt lửa đỏ cam, đó là ánh lửa đang cháy, trong gió đêm vang vọng tiếng khóc tiếng hét.

Thái tử phi còn có thể làm gì? Giữa thời điểm ấy, dù không muốn tin, nàng cũng chỉ có thể tin.

“Giấu kín tin Tam hoàng tử đã c·h·ế·t! Tiếp tục tuyên bố Thái tử đã c·h·ế·t!”

Chẳng lẽ là vì quá tầm thường nên càng dễ ẩn náu?

Tạ Yến Phương đưa tay ngăn hắn lại: “Đừng nghĩ nữa.”

Tạ Yến Phương nói: “Hoàng thành càng nguy hiểm hơn.”

Nghe đến đây, Tạ Yến Phương bật cười, nhìn Đỗ Thất.

Lượng sức mà làm nghĩa là gì, trong lòng A Lạc hiểu rõ, hiện tại dân chúng bỏ chạy hoảng loạn tìm nơi trú ẩn, nếu chỉ cầu lánh nạn thì có thể mở cửa cho vào, nhưng nếu là đang bị truy sát mà đến cầu cứu thì không thể cứ thế mở cửa—

Thật là trời muốn diệt Tạ thị—

Hắn xưa nay chưa từng ôm lấy những kỳ vọng xa rời thực tế — như là tai nạn, như là lời đồn, như chỉ trọng thương, hay vẫn còn một hơi thở thoi thóp.

“Tiểu thư, để nô tỳ tự mình canh giữ nơi cửa.”

Cung nữ quỳ gối trên đất khóc: “—— bị tên lạc làm bị thương, là nô tỳ vô dụng, là nô tỳ vô dụng ——”

Sở Chiêu nắm lấy tay A Lạc, khiến nàng thả lỏng: “Chắc sẽ không quá nghiêm trọng đâu.”

Y phục Thái tử phi đã nhuộm đỏ cả, hơi thở gấp gáp, như cá bị ném lên bờ.

Người có thể bảo vệ Tiểu điện hạ, vậy mà lại là Sở Lăng?

Cung nữ lần nữa quỳ rạp, khóc không thành tiếng.

Quyết định đau lòng này, nàng xin gánh lấy.

Sở Chiêu khép mắt lại.

Có lẽ bọn họ ngay từ đầu không nên tới đây, mà nên đoạt lại cửa thành rồi cố thủ bất động.

“Vũ nhi, Vũ nhi, mau đi mau đi.” Thái tử phi rốt cuộc mới chịu buông tay.

Khi trông thấy thi thể của Thái tử, Tạ Yến Phương cũng không lộ vẻ chấn động quá lớn.

Một mũi tên xuyên thủng cổ nàng.

Tề công công khoác áo choàng rộng, ôm chặt Tiểu điện hạ, phi thân rời khỏi.

Kế tiếp, mọi âm mưu toan tính, suy luận đoán định, đều là hư ảo, chỉ có đao và máu, mới là chân thực.

Nhưng chuyện này… vẫn xảy ra rồi.

Nhưng lúc này trong kinh đô, nơi đâu còn có thể bảo vệ được Tiểu điện hạ? Dương thị, Tạ thị, phủ đệ của các trọng thần quyền quý trong triều chắc chắn đã bị mai phục sát thủ, lúc bọn họ rời khỏi thành, trong thành cũng đã bắt đầu chém g·i·ế·t.

Ngay khi họ vừa rời đi, trong bãi săn liền xuất hiện vô số hắc y nhân, loạn tiễn như mưa, thấy người là g·i·ế·t.

“Mẫu thân ——” Tiểu điện hạ còn chưa hiểu gì, ngơ ngác gọi Thái tử phi.

Tạ Yến Phương biết Sở Lăng không phải người tầm thường, mà câu nói này của Tề công công lại càng mang hàm ý sâu xa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Có Phủ