Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Không cần một lý do nào cả.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Không cần một lý do nào cả.


Trong đó, một người còn hôn mê sau khi may vết thương, người kia thì sắp tè ra quần vì sợ hãi.

Lúc bấy giờ, trên chiếc RV bước xuống một nhóm người, năm nam bốn nữ, họ nhận ra chiếc xe của mình vô tình đâm vào người sống nên vội chạy tới giúp đỡ.

Eugene có một quyết định liều lĩnh, anh mạo hiểm cứu một người mình không hề quen biết, chỉ với một kế hoạch bất chợt nảy ra trong đầu.

Nhưng nó đau đớn đến nỗi khiến Eugene gào khóc như lợn bị cắt tiết.

“Tôi biết một phòng khám gần đây,” người lớn tuổi nhất trong nhóm nói. “Một người bạn của tôi từng làm việc ở đó, nó cách đây không xa.”

“Ôi không, hu hu, mình sẽ c·h·ế·t, mình sẽ c·h·ế·t mất,” Eugene mếu máo, tay sờ lên trán, trán đã nhô ra một khối u, đau rát, giở tay ra thấy toàn là máu của mình, mặt anh tái xanh như người bệnh nặng sắp c·h·ế·t.

“Im mồm đi nào,” Rosita thấy chướng mắt, tay vo tròn tờ giấy báo nhặt dưới đất, rồi nhét vào miệng Eugene. “Josiah, đám c·h·ó dại đang đến đây, khẩn trương lên.”

Kiểm tra cơ thể cường tráng của người đàn ông, cùng v·ết t·hương trên bụng anh ta, Eugene có thể đánh giá sức sống và ý chí mãnh liệt của người đàn ông này.

Giống như một tên nghiện đã khôi phục lý trí, một vài “đồng bạn” bên cạnh nhận ra sự khác thường, Nicholas vung dao để loại bỏ chúng.

“Houston cũng bị tràn ngập,” Josiah nói. “Chúng ta cần rời khỏi thành phố.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không mất bao lâu, Nicholas tìm thấy một chiếc RV đậu ngay phía trước, cậu tiến vào kiểm tra phát hiện nó còn mới, mặc dù mui xe dường như từng chịu va chạm dẫn tới móp méo, nhưng nó không là vấn đề.

“Có lối thoát hiểm đằng kia, đừng chậm trễ nữa!” Rosita đập vỡ hộp cứu hỏa để lấy chiếc rìu, sau đó dẫn đầu đi trước.

Trong lúc đó, họ gặp chút trục trặc vì một chân của Eugene kẹt dưới côn phanh, Josiah phải chui vào để lôi cái chân của Eugene ra.

Nhưng kỳ lạ là, Nicholas không hề cảm thấy sợ hãi hay hoảng hốt.

“C·h·ế·t tiệt!” Warren khoác tay Eugene lên vai mình, rồi dìu tên mập này đi nhanh, anh không đủ tàn nhẫn để bỏ mặc gã ta chịu c·h·ế·t.

Chiếc xe phóng nhanh, trượt lên bật thềm, hổng bánh mà lao thẳng vào cửa kính cường lực của phòng khám.

Vì vậy, anh giúp người đàn ông kia cầm máu, rồi phí hết tâm tình, sức lực, để kéo cái thây to tướng của gã ra nhà xe, tiếp đó đưa lên xe.

Nghĩa là Eugene sẽ nói dối, khiến cho người đàn ông này sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ anh, như một sứ mệnh thiêng liêng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dirk, ông chỉ đường đi,” Rosita nói. “Chúng ta sẽ đến đó.”

Cậu có thể làm những gì mình thích, đi đến bất cứ đâu, mà không cần quan tâm việc ai đó cản ngăn, hay sự an toàn của bản thân.

Trên tầng một, trong phòng khám, chỉ có một chiếc đèn sạc thắp sáng căn phòng, hai người bệnh nghỉ ngơi ở đây.

Dưới tầng trệt lúc này đã tràn ngập xác sống, Nicholas bắt đầu thực hiện cuộc tàn sát đơn phương của mình.

“Có một người bị thương rất nặng, anh ta bị đâm, vết thương rất sâu,” một cô gái khác nói. “Người này sẽ không qua khỏi nếu không được chữa trị.”

“Mẹ kiếp!” Người đàn ông tên Roger mắng chửi. “Mục tiêu của chúng có thể là họ, chúng ta phải bỏ họ lại!”

Trở về thời gian thực.

Đèn pha bật lên và chiếc xe khởi động, âm thanh động cơ ngay lập tức thu hút đám xác sống quay đầu, còn có người trong tòa nhà kia.

Nghe thế, Josiah không còn cân nhắc đến cảm thụ của Eugene, anh dùng biện pháp nhanh nhất để gỡ rối, khiến Eugene trợn trắng mắt rồi ngất đi.

Lại đen đuổi nữa là, mắt thấy sắp đến địa điểm an toàn, thì một chiếc RV lao nhanh qua khúc cua, tông thẳng vào chiếc xe của anh, khiến cho chiếc xe lật ngửa, chà xát dưới mặt đất, rồi va vào cột điện, bốc khói.

Tám người di chuyển từ Dallas tới đây, chưa từng chạm trán với con người, đối phương không có lý do gì để tấn công họ.

Tiếp tục lặp lại một ngàn lần phương trình, Eugene cảm thấy chuyện này khả thi.

Cho đến khi nhìn thấy một tia sáng le lói, tại tầng trên của một phòng khám tư nhân, Nicholas mới sực nhớ ra, mục đích mình tới đây là gì.

Không bao lâu thì những người người khác chạy tới, hết thảy có mười cá nhân, lúc này vô cùng hoảng loạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đứng lên nào, cố lên anh bạn, anh có thể tự đi được chứ?” Người đàn ông đeo kính tên Warren dìu Eugene đứng dậy.

Nhưng đồng thời, anh cũng không muốn bị phụ thuộc, hay bị đánh giá thấp.

Theo lý thuyết thì, các dây thần kinh sẽ tê liệt và gây ra cảm giác choáng váng thay vì đau đớn khi não bộ bị tổn thương hoặc chịu chấn động mạnh.

Năm tiếng trước.

Nicholas lần đầu cảm nhận được sự tự do chưa từng có.

Chương 20: Không cần một lý do nào cả.

“Đưa anh ta lên xe, giúp tôi,” Josiah nói. “Rosita, cô lái xe đi.”

Từ đây suy ra, phiền phức là từ đâu tới, ngoài Eugene và Abraham ra thì còn ai.

Nhưng không may cho anh, khi lái xe trở về phòng thí nghiệm của mình, anh bị một bầy xác sống đông đảo chặn đường, buộc phải quay đầu và tìm một đường khác.

Chương 20: Không cần một lý do nào cả.

Cậu tới trước cửa phòng khám khi nó bị chặn lại, nhìn vào sảnh tiếp tân không có người, Nicholas đoán mình cần phải làm việc gì đó.

Lúc này Eugene run như cầy sấy gật đầu lia lịa, “tôi tôi tôi, đi đi đi, đi được.”

“Khử trùng và khâu vết thương,” Stephanie nói. “Nhưng chúng ta không có dụng cụ cần thiết.”

Hơn nữa, nếu là kẻ cắp bình thường, chúng sẽ hài lòng với chiếc xe, hơn là việc mạo hiểm để làm chuyện điên rồ.

Ngược lại một cảm giác an toàn lan tràn, cho phép cậu hành động như một xác sống thực sự, để hòa nhập vào bầy đàn lên tới hàng chục con.

Nó không thể chịu tải được lực hút mạnh như thế, thủy tinh vỡ thành nhiều mảnh, bị tông văng vào sảnh lễ tân.

Cắt dây nối dây, kỹ năng “sinh tồn” mà Nicholas học được từ những người bạn nghiện của mình, hiện tại trở nên hữu ích.

Vroommm!

Nicholas đã tiến sâu vào thành phố trong bộ dạng một xác sống, hiện tại là buổi tối, xung quanh vô cùng u ám, nhưng mắt cậu đã quen với nó.

Vì đằng nào chẳng phải va chạm tiếp.

Nicholas bắt đầu đi loanh quanh mà không có mục đích, cậu đắm chìm trong cảm giác thân thuộc như vốn dĩ, đây là nơi mình thuộc về.

Thế là Eugene lập tức nảy ra ý tưởng mang tính “đột phá”: Anh quyết định bản thân sẽ trở thành Đấng cứu thế, cho đến khi tới được thủ phủ Washington, nơi mà anh cho rằng là niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại.

Thế là bốn gã trai tráng phá cửa để cứu Eugene và Abraham ra.

Bên cạnh thỉnh thoảng lại có xác sống đi qua lại, đôi khi đụng chạm vào người cậu.

Eugene chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng và thứ gì đó ươn ướt từ trán chảy ngược lên đầu.

“Không sao chứ, anh bạn?” Josiah cúi thấp người nhòm vào trong xe, thấy có người còn sống thì kêu gọi đồng đội tới, “Có hai người, anh ta còn sống, mọi người nhanh lên.”

Crunch!

“Stephanie, anh ta cần gì?” Rosita hỏi.

Ngoại trừ, một trong hai người được họ cứu, vết thương là do dao đâm, chứ không phải do ngoài ý muốn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chúng ta đi đâu?” Rosita hỏi.

Có nghĩa là đầu mình đang chảy máu.

Là một kỹ sư cơ khí, một nhà khoa học, đồng thời là một kẻ lập dị, một người gặp vấn đề với hội chứng Asperger, Eugene cần những đồng minh mạnh mẽ bên cạnh mình, để sinh tồn trong tận thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thoát ra khỏi đây trước đã,” Josiah nói, đồng thời đỡ Abraham lên lưng mình. “Có thể là một tên bệnh hoạn nào đó muốn gây hấn.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Không cần một lý do nào cả.