Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 77 : Thỏa thuận

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77 : Thỏa thuận


Cứ tưởng rằng chỉ thiếu một đứa trẻ thì bọn người cá sẽ không thể phát hiện được, nhưng bọn họ đã đánh giá quá thấp ‘Sự quản lý’ của đám người này, rất dễ dàng những tên đến thu thuế đã phát hiện ra sự thiếu hụt.

Nói xong, Arlong há rộng cái miệng đầy răng nhọn của mình ra, dự định sử dụng thứ vũ khí vô cùng lợi hại này của mình cắn về phía Cảnh Sát Genzo.

“Ngày mai cô phải đem những vũ khí mà kẻ này cất giữ đi đến Công Viên Arlong giao nộp... Và hãy nhớ kỹ những gì mà cô đã nói đấy...”

Ngay lúc đám người Luffy đang chiến đấu trong Công Viên Arlong, tại làng Cocoyashi, những người thôn dân ở đây vẫn đang đối mặt với sự đe dọa đến từ những tên người cá.

Arlong thì nhếch mép, nở ra một nụ cười: “Ồ... Đây không phải là ‘Chuyên Viên Trắc Lượng’ Nami của chúng ta hay sao... Có việc gì?”

Arlong vẫn còn đang nắm lấy cổ áo của Cảnh Sát Genzo, hắn ta dùng ánh mắt sắc lạnh của mình lướt qua tất cả mọi người một lần, hiện trường bỗng dưng vô cùng yên tĩnh.

Trong lòng Nami không ngừng nhắc nhở chính bản thân mình, sau mười mấy giây, rốt cuộc đầu óc của cô ta cũng thông suốt lại được một chút.

Nhìn thấy Nami rốt cuộc vẫn là không nghe lời khuyên của mình, xuất hiện ngăn cản, Nojiko không khỏi thốt lên một tiếng.

[Bình tĩnh lại, Nami. Mày phải bình tĩnh trở lại...]

Mở miệng đồng ý một tiếng xong, Arlong liền thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ áo Cảnh Sát Genzo.

“Nami...”

Ông cảnh sát bị xách lên cao trong một khoảng thời gian khá dài, cho nên, khi đột nhiên được thả xuống, Genzo bị bất ngờ ngã về phía sau, cái lưng đập vào đất vang lên một tiếng ‘Bịch’ rất nhanh liền có ba bốn thôn dân chạy tới đỡ ông ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nami dùng giọng đảm bảo: “Tôi có thể yêu cầu ông ấy giao ra tất cả vũ khí đã cất giấu...”

Chỉ thấy một cô gái có mái tóc màu cam từ phía sau một căn nhà gỗ nhỏ chạy ra, rất nhanh cô ta đã vượt qua một đám thôn dân, đi đến đứng ở trước mặt của Arlong.

Thời điểm ông cảnh sát sắp bị tên hải tặc người cá xử lý, một âm thanh từ phía sau đám thôn dân làng Cocoyashi vang lên.

Nhìn thấy vẻ mặt của Arlong làm cho Nami hơi hoảng một chút, suýt nữa cô ta đã quên rằng kẻ đang ở trước mắt là người đáng sợ như thế nào.

Chuyện là Thị Trấn Gosu đã không nộp đủ tiền thuế tháng cho tất cả người dân tại đó, thực tế thì chỉ thiếu có một người mà thôi, người đó chính là đứa bé này.

Cảm thấy Arlong vẫn còn đang chần chừ mãi vẫn không chịu đưa ra quyết định, bàn tay của hắn ta vẫn khư khư nắm lấy cổ áo của Cảnh Sát Genzo không buông ra, Nami vội vàng nói tiếp: “Nếu như ngươi hôm nay không đồng ý thì ta sẽ tìm cơ hội mà bỏ trốn đi... Ngươi có thể bắt ta lại bây giờ, nhưng ta đảm bảo rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ vẽ bất kỳ bản đồ nào nữa cho các ngươi, cho dù ngươi có đe dọa hay g·i·ế·t ta đi chăng nữa... Cái nào tốt cái nào xấu ngươi tự suy nghĩ đi!”

Sắc mặt Nami khó coi, nhất thời cô ta không biết mở miệng nói cái gì, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, hai bàn tay nắm chặt lại.

Hắn ta nói tới đây, lập tức thu lại nụ cười, biểu hiện trên khuôn mặt Arlong lúc này lại trở nên vô cùng đáng sợ, rõ ràng là hắn ta đang cảnh cáo Nami.

“Khoan đã!”

Hải Tặc Arlong nhìn sắc mặt của đám thôn dân biến sắc, trong lòng vô cùng đắc ý, hắn ta nhìn về người đàn ông toàn thân đầy sẹo đang bị hắn xách ở trong tay, nở ra một nụ cười vô cùng nguy hiểm: “Bây giờ thì đến lúc giải quyết ngươi rồi!”

Mặc dù đối diện với nguy cơ liên quan đến tính mạng, nhưng trên mặt đầy sẹo của ông cảnh sát này, lại không biểu hiện ra một chút sợ sệt nào, ông ta vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh mà đón chờ cái c·h·ế·t đang dần đến.

Genzo được mọi người dìu đứng dậy, ông ta nhìn xem Nami, trên mặt biểu hiện ra một bộ dáng đau buồn, sau đó lại dùng ánh mắt căm thù mà nhìn về phía một đám người cá đang ở bên kia.

Genzo cũng lập tức lên tiếng: “Cháu ra đây làm gì, Nami? Mau đi khỏi đây... Nơi này không có việc gì của cháu đâu...”

Arlong nghe thấy giọng nói này cũng là ngừng, không tiếp tục hành động, hắn ta ngậm miệng lại rồi đưa ánh mắt nhìn về phía người vừa mới lên tiếng.

Tên hải tặc người cá to lớn tỏ ra bộ dáng lơ đễnh, trả lời: “Ngôi làng này vẫn chưa được cô mua lại, cho nên nó vẫn còn dưới sự quản lý của tôi. Nếu bây giờ cô có thể đưa cho tôi 100 triệu Belly, thì mọi chuyện sẽ rất dễ dàng giải quyết...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Được thôi... Được thôi... Nếu như cô chịu ra tiền thì ta chấp nhận!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chính vì vậy, mẹ của thằng nhóc cảm thấy sợ hãi, cho nên đã để nó chạy trốn khỏi nơi đó trước khi Băng Hải Tặc Arlong đến.

Trước đây không bao lâu, có một đứa bé trai từ Thị Trấn Gosu đi lạc đến ngôi làng này, sau khi được người dân trong làng hỏi chuyện, thì được đứa bé này kể chuyện đã xảy ra với nơi mà nó sinh sống.

Arlong dùng ánh mắt thâm thúy nhìn thật sâu Nam, hắn ta cảm thấy cô gái trước mắt này dường như bây giờ đã có một chút biến hóa, không còn giống với trước kia nữa, có vẻ như Nami hiện tại có hơi chút khó đối phó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sắc mặt Nami khó coi, mở miệng nói: “Mau thả ông ta ra. Ngươi đang làm cái gì ở đây vậy? Đây là ngôi làng của tôi!”

Nami dùng vẻ mặt nghiêm túc, nhìn về phía Arlong: “Ông ta hay những người dân ở đây đều là những người quan trọng nhất của tôi, cho nên tôi không cho phép bất kỳ ai làm hại bọn họ! Nếu như hôm nay ngươi tha cho mọi người, thì ta có thể dùng số tiền nhiều hơn 100 triệu Belly để chuộc lại ngôi làng này...”

Người dân xung quanh nghe thấy hắn nhắc về Thị Trấn Gosu, thân thể ai nấy cũng không tự chủ được run lên bởi vì sợ.

“Ngươi...”

Vẻ mặt Arlong lộ ra suy tư một chút, sau đó nói: “Đề nghị này làm ta có một chút hứng thú đấy... Nhưng mà tên cảnh sát này là một mối họa gây nên bạo loạn, cho nên tha cho hắn, ta không an tâm...”

Arlong thì không quan tâm thái độ của người vừa bị mình suýt g·i·ế·t c·h·ế·t hay những người thôn dân còn lại, hắn ta chỉ để lại một câu cho Nami, sau đó lập tức quay người trở lại, dẫn một đám thuộc hạ trực tiếp rời khỏi nơi này.

Nghe thằng bé kể thì toàn bộ thị trấn đã bị san bằng hoàn toàn, sau đó cũng có người đã đi đến tận nơi để xem thử, kết quả thì không khác gì lời nói của đứa trẻ, thậm chí thảm trạng của nơi này còn tồi tệ hơn khi nhìn tận mắt.

Đợi một chút vẫn không nghe được Nami tiếp lời, Arlong nói tiếp: “Ha ha ha ha... Thế nào? Không mang ra được phải không? Vậy thì đừng có làm phiền việc của ta, mặc dù ta rất coi trọng cô, nhưng mà nếu như cô cản trở ta thì...”

Qua một vài phút, vẫn không có ai lên tiếng, Arlong nhe ra cái hàm răng toàn răng nanh của mình cười lớn, vô cùng càn rỡ: “Ha ha ha ha... Biết điều như thế thì rất tốt. Đừng có làm gì dại dột. Hãy lấy việc xảy ra với Thị Trấn Gosu ra mà tham khảo!!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hầu như toàn bộ kiến trúc nhà cửa đều bị tàn phá không chịu nổi, một thị trấn to lớn trước kia bây giờ chỉ còn lại từng đám phế tích, cư dân nơi này thì toàn bộ đều đã c·h·ế·t hết, ngoại trừ thằng bé trai may mắn trốn đi khỏi làng trước khi bọn người cá kéo tới.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77 : Thỏa thuận