Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Đỉnh Núi Vân Tiêu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Đỉnh Núi Vân Tiêu


Vừa ra thì Phương Nhã Vy gặp hắn, hai đứa nhìn nhau rồi nhìn xuống, tiếp đó nhìn nhau cười cười, sau cùng mới ra nhà hàng ăn sáng.

Mà hắn cứ tưởng như thế là xong, ai ngờ còn phải đi chỗ khác chụp hình, và thế là lô hình của hắn với nhỏ bạn ra đời.

Trong đó có mấy tấm Phương Nhã Vy ngồi lên đùi, vòng tay qua cổ rồi hôn hắn.

Ăn sáng xong, cả đám lên xe chạy tới núi Vân Tiêu, dọc đường thì Phương Nhã Vy mệt nên ngủ luôn.

"Mày có làm gì tao không đó?" Phương Nhã Vy liếc mắt nhìn hắn.

Lúc này Phương Nhã Vy chụp hình ly nước của hai đứa rồi đăng lên Facebook với caption: "Buổi tối tại núi Vân Tiêu, vui lắm!!!"

Hắn thì uống đen ít đường, còn cô nàng uống cà phê sữa, cả hai vừa uống vừa phiêu phiêu theo gió.

Về phần Đỗ Tấn Hưng và Ngô Anh Kiệt thì cũng tương tự, hai đứa này đều có bạn gái nên đánh quẻ lẻ hết.

Nghe hắn nói vậy, Phương Nhã Vy không có trả lời, nhưng mặt đã hầm hầm, như chỉ cần một chút kích thích liền lao tới ăn đủ với hắn vậy.

"Ai biết được mậy?!" Nguyên Vũ Khánh cười cười.

Hai đứa thuê xe đạp đôi chạy đến hồ Lâm Tuyền, một trong những nơi nổi tiếng của núi Vân Tiêu.

Nghe nhỏ bạn nói vậy, Nguyên Vũ Khánh gật gù nói: "Thì chả mệt, cũng 2 giờ mấy mới ngủ mà."

Đi trên đường, Phương Nhã Vy bắt đầu hát, cô nàng hát ngay tai để chỉ mình hắn nghe được.

Nhưng khổ cái, tuy đi xe đạp đôi nhưng chỉ có hắn đạp, còn cô nàng lâu lâu mới tiếp sức.

Nguyên Vũ Khánh biết trước là sẽ như thế nên kêu Nhã Vy đem áo khoác theo, vì vậy cô nàng đỡ hơn rất nhiều.

Vừa ngồi xuống, Phương Nhã Vy liền choàng tay ôm cổ rồi hôn hắn, vừa lúc đứa bạn chụp được.

Phương Nhã Vy uống hết ly của mình thì lấy ly của hắn uống, nhưng nhấp được một ngụm thì kêu đắng rồi buông xuống.

Nhìn đống hình trong điện thoại, Nguyên Vũ Khánh không khỏi cười khổ.

Hôm nay nguyên lớp nhậu luôn chứ không đánh bài, cả đám ngồi tâm sự to nhỏ, đứa nào cũng uống, đứa nào cũng xung.

Nguyên Vũ Khánh không ngu mà đi bộ, đi bộ lên trên đó là khỏi xuống luôn chứ đùa.

Đạp xe một lúc cũng mệt, Nguyên Vũ Khánh dẫn cô nàng đi uống nước.

Uống cà phê một lúc, Phương Nhã Vy đòi đi chơi, thế là hắn với cô nàng đi chụp hình đủ kiểu.

Không cần nói, vừa thấy xích đu, Phương Nhã Vy liền đòi đến đó cho bằng được.

Chụp hình chán chê, Nguyên Vũ Khánh mua cho Phương Nhã Vy que kem.

Ăn cơm chiều xong, Nguyên Vũ Khánh với Phương Nhã Vy đánh quẻ lẻ.

Xe chạy lên dốc liên tục nên Phương Nhã Vy dựa sang người hắn ngủ, thấy vậy hắn để như thế luôn.

Nghe tới đây, Nguyên Vũ Khánh đột nhiên cười lớn: "Ờ, chừng nào có chồng rồi tính, còn ế thì vẫn ở dưới thôi à!"

Chạy một hồi thì tới bãi đậu xe, vừa bước xuống, gió lạnh lùa vào khiến Nguyên Vũ Khánh nổi cả da gà.

"Thôi, mày về phòng đi, tao đi ị cái." Nguyên Vũ Khánh thấy không ổn nên đánh bài tiễn khách.

"Ao ệt quớ à! (tao mệt quá à!)" Do mệt mỏi nên giọng của Phương Nhã Vy nhừa nhựa.

Nguyên Vũ Khánh thấy vậy thì bước vào kêu Nhã Vy xuống, rồi hai đứa đi làm một ly cà phê cho tỉnh táo.

Chạy được một hồi cũng tới đỉnh núi Vân Tiêu, lúc này khắp nơi đều là mây mù trắng xóa, khiến cả đám không khỏi háo hức.

Từ chối không được, Nguyên Vũ Khánh đành lết xác xuống dưới, xong rồi hai đứa vô tình gặp một cái xích đu màu trắng.

"Ghê vậy?!" Nguyên Vũ Khánh không nhìn Phương Nhã Vy mà nhìn về phía chân trời.

"Tao chỉ thấy lạ là tại sao lại không có máu thôi!" Nguyên Vũ Khánh vừa trả lời vừa làm ra vẻ mặt d·â·m dê đê tiện.

Trời thì lạnh, sương mù thì nhiều, gió lạnh ùa vào làm hắn cảm thấy tê tê trong người.

Mà đến đây thì có hai phương thức để l·ên đ·ỉnh núi Vân Tiêu, một là đi bộ, hai là đi bằng xe jeep.

"Bớt đi nha! Tao xinh đẹp thế này thì không bao giờ ế đâu!" Phương Nhã Vy vô cùng tự tin.

Đạp hết vòng hồ, Nguyên Vũ Khánh đi lòng vòng sang mấy chỗ khác.

Phương Nhã Vy chợt quay sang nhìn hắn, cười cười rồi nói: "Chứ sao, ở đây mát nè, yên tĩnh nữa, đúng nơi tao thích."

Hắn thuê xe jeep, xe này có hai băng ghế dọc theo thân xe chứ không ngồi ngang như bình thường.

"Bởi cái thứ. . ." Phương Nhã Vy đánh vào tay hắn, rồi rượt hắn chạy vòng vòng.

Ngắm nhìn trời đất một lúc, Phương Nhã Vy đột nhiên lên tiếng: "Mai mốt có chồng, tao sẽ lên đây ở."

"Đừng có hỏi tao, tự cởi ra kiểm tra đi." Nguyên Vũ Khánh nhe răng cười.

Tham quan chỗ này xong, cả đám lại chuyển đến Vân Tiêu Đại Điện, thế là Phương Nhã Vy lại chụp hình.

Thấy vậy, hắn nhanh chân đi thay đồ, mặc áo sơ mi đỏ với quần short chấm hoa, chân đi tông lào màu trắng.

Ăn uống với nghỉ ngơi đến hai giờ chiều, cả đám đến Thái Vân Tiêu Điện, thế là lại chụp hình tiếp.

Hành động này để mấy đứa bạn ở xung quanh nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý, nhưng hắn vốn mặt dày nên chẳng quan tâm.

Nhìn vào đống hình này, chẳng ai dám nói hắn với cô nàng là bạn, mà là một đôi mới đúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Con c·h·ó, chưa thấy thằng nào vô duyên như mày." Phương Nhã Vy hậm hực bước khỏi phòng để chuẩn bị ăn sáng rồi lên núi.

Hai đứa cứ thế, một đứa thì đi, một đứa thì hát, rốt cuộc một hồi cũng tới khách sạn Kim Sơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng chả hiểu sao ăn mà để nhiễu cho được, thấy vậy Nguyên Vũ Khánh đành lấy khăn giấy lau cho cô nàng.

Cả lớp tham quan đến 11 giờ thì theo Ngô Anh Kiệt đến khách sạn gần đó ăn trưa với nghỉ ngơi.

Màn đêm buông xuống, qua mười giờ, đám bạn bắt đầu tập trung vào phòng hắn.

Không còn cách nào, Nguyên Vũ Khánh đành đứng canh một lúc mới có chỗ trống, thế là hắn với cô nàng lên đó ngồi.

Khoảng 10 phút sau, hắn đánh răng rửa mặt ra thì thấy Phương Nhã Vy cục cựa, lăn qua rồi ngồi dậy dựa lưng vào tường.

Ai có người yêu mà nghe người yêu thì thầm bên tai thì thích cực, nhưng tiếc là cô nàng không phải người yêu của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lại nói, mặc dù trên đỉnh núi Vân Tiêu có rất nhiều cảnh đẹp, nhưng Phương Nhã Vy vẫn đòi xuống dưới thung lũng với lý do "chỗ đó đẹp hơn".

Ngồi được một lúc, Nguyên Vũ Khánh đến chỗ lớp của mình, cùng đám bạn nói chuyện trên trời dưới đất.

Đến chiều tối, cả đám không có xuống núi mà quyết định qua đêm ở trên đây.

Đạp xe đến sát mép hồ Lâm Tuyền, Nguyên Vũ Khánh dừng xe chụp cho Phương Nhã Vy một tấm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Uống nước chán chê hai đứa về chỗ thuê xe, trả xe xong, cô nàng bắt hắn cõng.

"Sao chửi tao? À, mà hồi nhỏ mày có bị té xe không?" Nguyên Vũ Khánh đột nhiên cười nham hiểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 22: Đỉnh Núi Vân Tiêu

Thấy cô bạn đăng hình, Nguyên Vũ Khánh không có lên tiếng phản đối, miễn sao vui là được.

Chụp xong, Phương Nhã Vy ngồi xem tấm hình vừa rồi, sau đó đăng lên Facebook với caption: "Núi Vân Tiêu với anh yêu!!!".

Chụp được một lúc, Nguyên Vũ Khánh thấy Phương Nhã Vy đến gần ban công nhìn về phương xa.

"Im đi c·h·ó!" Phương Nhã Vy nhịn không được mà mắng một tiếng.

Nên hắn ngồi ngay cửa, cho Phương Nhã Vy ngồi phía trong, thuận tiện cho cô nàng nghỉ ngơi.

Tranh thủ thời gian còn sớm, Nguyên Vũ Khánh hoạt động tay chân để chuẩn bị l·ên đ·ỉnh núi Vân Tiêu.

"Không, rồi sao?" Phương Nhã Vy nghi hoặc nhìn hắn.

Lúc này Phương Nhã Vy bước ra, cô nàng mặc đầm ba lỗ màu trắng từ trên xuống dưới, nhưng chân đi tông lào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Đỉnh Núi Vân Tiêu