Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70
Nhưng suy ngẫm kỹ càng rồi, Lâm Lam vẫn quyết định báo cáo lại với ba một câu.
Lâm Phúc Sinh nghe Lâm Lam nói nghiêm túc như vậy, thần tình cũng nghiêm trang lên: “ Lam Lam rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Mới mở máy tính ra, những tin nhắn của Tăng Tuyết đã gửi đến như những cơn sóng, sau đó tổng kết lại một câu, mau xem bảng xếp hạng tin nóng trong ngày.
Thở phào một hơi, Lâm Lam chuyên chú lái xe, vừa đỗ xe đã nghe thấy tiếng sủa của Vượng Tài.
Lâm Lam cười: “Đúng rồi, em cún này thông minh lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lam Lam, có phải có chuyện gì không?” nghe thấy giọng điệu của Lâm Lam, Lâm Phúc Sinh liền cảm thấy có chuyện gì không ổn.
Lâm Lam hết lời, thở dài một hơi rồi giải thích: “Em đang đeo tai nghe Bluetooth.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con gái ba là người như nào, ba biết rõ nhất, nhưng mà tên khốn họ Trần kia quả thật là đốn mạt, dám thật sự phản bội... Lam Lam, con đừng buồn, dù mọi người đều không tin con, nhưng ba luôn tin tưởng con, nhưng còn Quân Lệnh thì...”
“Sao? Em còn không nỡ à?” Diêm Quân Lệnh nghĩ đến việc điều tra của Lý Húc, lông mày nhíu chặt lại, thảo nào nha đầu này suốt tối qua cứ tránh mặt mình, là sợ mình nhìn thấy vết thương cũ rồi đổi người sao?
Lâm Lam từ từ kể lại chuyện cô kết thúc mối tình với Trần Lâm Kiệt và một số chuyện như người kia đã ở bên những người khác, sau đó kể lại đại khái việc mà hôm nay mới xảy ra và chuyện tấm ảnh đó, và bảo ba đừng có tin vào những ảnh đấy, cũng đừng bị ảnh hưởng tâm trạng bởi những lời nhàn ngôn toái ngữ của người khác.
Diêm Quân Lệnh nghe xong liền hừ một câu: “Mấy ngày nay ngoan ngoãn ở nhà cho anh.”
Lâm Lam cắn răng: “Những việc khác anh có thể giúp em, nhưng có những con đường là em phải tự đi đúng không?”
Nội dung tin nhắn cộng thêm dấu chấm câu cũng chỉ có 3 chữ ------ “ Ở đâu?”
“Ờ...” Lâm Lam bất lực le lưỡi, tính tình người đàn ông này vẫn xấu như mọi khi.
“Con kể cho ba nghe, nhưng ba nghe xong đừng có cuống cũng không phải lo lắng, con biết chuyện này không tốt, nhưng con vẫn hy vọng là để con nói cho ba, chứ không phải là nghe từ miệng người khác.” Trên đời này không có bí mật tuyệt đối nào cả, vụ tạp chí lần trước đã là một ví dụ điển hình, Lâm Lam không muốn ba hiểu lầm mình, cũng không muốn ba mình nghe thấy chuyện này trong trường hợp chưa biết về sự thật, như vậy lại ảnh hưởng đến tâm trạng của người già.
Tuy màn cảnh có chút màu tối, nhưng có thể nhìn rõ loại hình biển số của xe và những hành động của người trong xe, tuy người đó có chút nét giống với Lâm Lam, nhưng có thể khẳng định là không phải.
Còn rốt cuộc là ai? Các dân phím trên mạng tài ba đã nhanh chóng đào ra được đáp án.
“Nếu không xử lý được thì sao?” Diêm Quân Lệnh nhìn vào lý lịch cá nhân của Trương Việt, dùng bút đỏ trực tiếp vẽ lên một chữ “X” ở trên.
Chương 70
“Em...” Lâm Lam ngay lúc đầu cũng không phải không nghĩ đến việc cần nói với người đàn ông này, nhưng mấy việc xảy ra quá đột ngột, khiến cô chưa phản ứng kịp, “Lúc đó Tăng Tuyết ở đó, không tiện.”
“Anh ấy tin con.” Nghe thấy những lời lo lắng của ba, Lâm Lam khẳng định. Sau đó an ủi lại ba: “Ba, chuyện của con với Trần Lâm Kiệt giờ đã qua rồi, bây giờ con là vợ của Quân Lệnh, con hiện tại rất thỏa mãn và hạnh phúc.”
“Thế cũng không được.” nói xong Diêm Quân Lệnh cúp máy luôn.
“Ba...” Lâm Lam nhẹ nhẹ gọi một câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lam Lam, con được nghĩ như vậy là ba yên tâm rồi, còn về việc khác, con không phải lo, ba và Quân Lệnh sẽ vô điều kiện ủng hộ và tin tưởng con.” Nghe những lời của con gái mình, Lâm Phúc Sinh sự thật không muốn Lâm Lam làm người mẫu, nhưng ông không thể thay đổi được quyết định của con gái mình, thậm chí ông còn chưa biết được bản thân ông được sống bao lâu nữa, những gì ông có thể làm được là ủng hộ cô, chỉ mong con gái xinh đẹp của ông mai sau sẽ được thuận buồm xôi gió.
“Tiểu Lam về rồi à, cơm tối làm xong rồi, cháu đi rửa tay đi, thím xới cơm cho.” thím Vương vừa nghe thấy tiếng sủa của Vượng Tài đã biết Lâm Lam về rồi.”
Lâm Lam thở dài một hơi, gọi lại số này.
“GÂU GÂU... GÂU...”
“Ừm, cảm ơn thím Vương.” Lâm Lam vừa nói vừa bế Vượng Tài lên, xoa xoa đầu của cún con, “ Em Vượng Tài hôm nay ở nhà có ngoan không?”
“Em từ từ thôi, đừng phấn khởi thế...” tuy miệng nói vậy, nhưng sâu đáy mắt chứa đầy nét cười.
“Anh gọi thì em nhấc máy à?” giọng điệu của Diêm Quân Lệnh có thể nói là rất phi lý.
“Không phải.” Lâm Lam lắc đầu, sau đó nói thận trọng: “Em còn là một người mới, bây giờ tin này đã làm chấn động đến thế rồi, tuy có tin của Tô Mộ Bạch phân tán một nửa sự chú ý, nhưng dù sao chuyện đã thật sự phát sinh, mọi người cũng sẽ suy đoán người đang đứng sau em, những người hâm mộ Trương Việt cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”
“GÂU GÂU GÂU... GÂU...”
“Lái xe còn gọi điện? Lâm Lam, em muốn ăn đòn đúng không?”
“Hả gì mà hả, dạo này anh rất nhiều việc, em ngoan ngoãn ở nhà, đợi sóng gió mấy ngày nay lặng xuống rồi hẵng ra ngoài sau, việc quay phim, anh sẽ sắp xếp.” Diêm Quân Lệnh nói một cách bá đạo.
Thở dài một hơi, Lâm Phúc Sinh lại nhắc thêm vài câu với Lâm Lam một lúc rồi mới cúp máy đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Lam mím môi, ừm dạ một câu.
“Chỉ vì không tiện thì cứ mặc kệ bản thân mình bị phỉ báng à?” Diêm Quân Lệnh không cho Lâm Lam có một tí cơ hội nào để giải thích.
“Nghiền ngẫm lỗi lầm.”
“Hả?” Lâm Lam nghe xong câu này, ngớ người ra.
Còn về người kia...thì xem ý trời vậy!
“Vâng, em sắp về đến nhà rồi.” Lâm Lam trả lời ngoan ngoãn.
Điện thoại kết nối rất nhanh.
Lâm Lam nhíu mày: “Anh chuẩn bị đổi nam chính?”
“Tại sao?” Lâm Lam cuống lên, cô còn có đơn quảng cáo phải đi quay hình.
Sắc mặt của Diêm Quân Lệnh giờ này mới đỡ đi một chút: “Em đang lái xe?”
“GÂU GÂU GÂU...” hình như biết là chủ nhân đang khen thưởng mình, Vượng Tài sủa một cách vui nhộn, làm cho cô Vương cũng cười theo.
Giọng điều vừa hòa dịu không quá được 3 giây, bỗng dưng lại căng thẳng lên, làm Lâm Lam bị giật mình, vội vã nhìn lại đường, sau đó vỗ vỗ lồng ngực, cáu giận nói, “Chẳng phải anh gọi cho em hay sao?”
Chuông reo lên 3 hồi bên kia mới nhấc máy, giọng nói trầm thấp, khiến con tim Lâm Lam không tự chủ co lại, cô mở miệng nói: “Em chuẩn bị về nhà, anh...anh biết hết rồi à?”
“Khá ngoan đấy, cún ăn hết thức ăn rồi, cho đi ra ngoài hai lần rồi, cũng không chạy linh tinh.” thím Vương vừa xới cơm vừa nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cục đá trong lòng của Lâm Lâm đã được thả xuống, cuối cùng cô đã có thể chuyên tâm suy nghĩ làm sao có thể bảo Trường Việt phối hợp tốt công việc quay phim về sau.
Ba, trước đây ba cũng biết chuyện con với Trần Lâm Kiệt chia tay...”
“Anh mà không hỏi em định giấu đến lúc nào đây?” Diêm Quân Lệnh ngồi ở văn phòng, giọng điệu trầm thấp chứa đầy bực bội.
Tâm trạng bế tắc cả ngày của Lâm Lam lập tức vui lên, chạy nhẹ vào nhà, Vượng Tài đã xông thẳng lên, chạy quanh quẩn không dừng xung quanh cô, chốc chốc hai chân lại nhảy lên ôm đùi của Lâm Lam.
“Nếu đến lúc đó, anh ra tay cũng không muộn mà.” Lâm Lam mềm giọng, có thành phần nũng nịu được pha trộn trong đó.
“Nhưng em báo công an rồi.” Lâm Lam vội vàng giải thích, cô không định ngồi chờ c·h·ế·t.
Ăn cơm tối xong, Lâm Lam chần chừ một lúc rồi vẫn quyết định gọi điện cho Lâm Phúc Sinh, cô vốn dĩ là định qua bệnh viện, nhưng lại sợ bệnh viện nhiều người soi mói, nếu mà ai báo cho phóng viên biết, lại một lần nữa quấy rối đến ba thì không tốt.
“Có chuyện gì vậy? Có phải ai đã bắt nạt con không?” Lâm Phúc Sinh nghe xong liền vội vàng hỏi.
“Cho nên?” Diêm Quân Lệnh sắp bị nha đầu này làm cho tức c·h·ế·t đi được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.