Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 511
Cô nghĩ rất nhiều lí do, đều không hiểu được điểm này, lẽ nào ông ta vì muốn có được mình cho nên mới không từ thủ đoạn? Lâm Lam lắc đầu, cô vẫn chưa tới mức hoang tưởng như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng.” Cô gái kia vẫn không tình nguyện lắm, sau đó mới đi xuống nhà bếp.
Tiểu sư tử rất ít khi khoác, nhưng Lâm Lam nghe ra, đây chính xác là tiếng khóc của tiểu sư tử.
Như vậy mới tới tìm cô để trả thù.
“Phòng của tôi ở đâu?” Theo lý mà nói cô cai sữa tiểu sư tử chưa đến 2 tuần, nếu như thuận lợi vẫn có thể tiết sữa, uống sữa bột tuy cũng được, nhưng hoàn cảnh của họ bây giờ rất nguy hiểm, ai mà biết được Hàn Đống sẽ làm gì đằng sau, sữa bột cần phải pha nước nóng, không nhất định có được điều kiện đó.
Maldives.
“Oa oa...” nhóc con cũng không biết có thể hiểu lời Lâm Lam không, khóc oa oa rồi nấc lên, sau đó nép vào lòng Lâm Lam, đưa đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn mẹ.
Thì ra phía sau thiên đường là như vậy.
Vậy mục đích của ông ta là gì?
Không biết xe chạy bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại.
Trong lúc Lâm Lam đang sốt ruột, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Máy bay hạ cánh, Lâm Lam theo Hàn Đống lên taxi, “Con trai của tôi đâu?”
Cho nên khương Lôi bất luận kiểm tra bao nhiêu chuyến bay, cũng không tìm thấy tiểu sư tử.
Nhưng nghe câu này Lâm Lam suýt tức c·h·ế·t.
Nhưng ấn nhiều lần vẫn không có phản ứng gì.
Trong ấn tượng của Lâm Lam, Madldevis nơi đâu cũng là biển, trời xanh biển rộng, khách du lịch cùng với những bãi cát trắng trải dài, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà rất nhiều người muốn tới Maldevis, nhưng trong tình hình này Lâm Lam lại thấy lo sợ.
“Tôi nói rồi sẽ để mẹ con cô đoàn tụ, đương nhiên là đưa cô đi gặp con trai cô rồi.” Trước khi bắt Lâm Lam lên máy bay, Hàn Đống đã sai người đem tiểu sư tử tới Madelvis rồi.
Uống mà nước mắt chực rơi xuống, có quỷ mới biết cô gái đó rốt cuộc nấu canh như thế nào mà lại khó uống đến như vậy.
“Một lát nữa cô sẽ được gặp.” Hàn Đống cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh.
“Các người làm gì con trai tôi rồi?” Lâm lam lao vào bên trong.
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?” từ cảng vào sâu bên trong, trong lòng Lâm Lam càng thấp thỏm không yên.
Suốt chặng đường tới đây Lâm Lam biết được, Hàn Đống có lẽ do một tay Đồng Thiên Hoa bồi dưỡng, hơn nữa luôn thích Đồng Thiên Hoa, nhưng tiếc là không đạt được mà kết quả còn bị c·h·ế·t thảm.
Thảo nào tiểu sư tử khóc như vậy, đau lòng vỗ về nhóc con, “A Viễn ngoan nào, đừng khóc, mami tìm chút gì cho con ăn nhé.”
Nước dừa, như vậy mà cô gái này cũng nghĩ ra được! Cho đứa bé bốn tháng rưỡi uống nước dừa?
Tiếc là sau lần biến cố đó, đối với nơi này Lâm Lam liền sinh ra một cảm giác kháng cự.
“Đi hầm canh cho cô ta.” Hàn Đống là bác sĩ đương nhiên hiểu ý của Lâm Lam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Lam vội vàng nhận lấy, ngửi một chút là canh cá chép.
Lúc đầu Lâm Lam tổ chức lễ cưới ở đây cũng là lý do này.
ở đây là hải đảo, cá phổ biến hơn gà.
Xe cứ chạy, tim Lâm Lam cứ như nghẹt lại, một khắc không gặp được tiểu sư tử, Lâm Lam một khắc không yên lòng.
Tiểu sư tử bị dọa sợ hãi lại khóc to lên.
Cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, Lâm Lam đứng dậy mở cửa.
Nghe xong câu này, Lâm Lam bình tĩnh lại chút, chỉ cần có thể gặp được con trai, để tiểu sư tử đi cùng với cô, thì mọi chuyện khác dễ dàng hơn.
Chỉ là tới bây giờ Lâm Lam vẫn chưa xác định được mục đích chính của Hàn Đống là gì.
Chỉ là nhìn nơi đây, Lâm lam không kìm được nhíu mày lại, đây là Maldevis sao?
“Ngài tới rồi ạ.” Một cô gái châu Á không thèm để ý tới Lâm Lam, cô ta nhìn Hàn Đống rồi cúi người xuống vô cùng cung kính chào hỏi.
Lâm Lam đã lao lên trước giành lấy tiểu sư tử trong tay cô ta.
Nhìn con trai bé nhỏ trong lòng, trái tim Lâm Lam dần thoải mái chút, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh bây giờ của họ, lại có chút buồn phiền.
Lên tới lầu 3, căn phòng không lớn, nhưng sạch sẽ, ánh sáng vừa đủ, con người Hàn Đống tuy lạnh lùng, nhưng cũng không làm việc gì quá đáng.
Nhưng khó uống cũng phải uống, uống xong Lâm Lam phát hiện quả là có chút tác dụng.
“Ăn... không có sữa, nên cho nó uống chút nước dừa.” Cô gái khoảng 20 tuổi trả lời qua loa.
Cách ngày giỗ của Đồng Thiên Hoa vẫn còn một tháng nữa, trong tháng này anh ta quyết định để Lâm Lam ở bên này, ăn năn sám hối.
Không ít người bản địa đang vất vả bận rộn, trên mặt mọi người bám đầy bụi, dường như nỗi cơ cực của cuộc sống làm mất đi vẻ tò mò đối với những sự vật mới mẻ, ngay cả Lâm Lam xuống xe giữa hàng người, đi tới cảng lớn, cũng không có mấy người chú ý.
Chương 511
“Này, canh của cô.” cô gái đó đưa bát canh cho Lâm Lam không mấy vui vẻ.
Nhưng nhìn tiểu sư tử mắt to tròn, Lâm Lam cũng không nghĩ gì nhiều, quyết định từng ngụm từng ngụm lớn uống hết bát canh.
Một quần đảo rất đẹp, là thánh địa của mùa cưới và tuần trăng mật, được gọi là thiên đường cuối cùng của nhân loại.
“Lầu 3, tôi đưa cô đi, đừng có mà giở trò, nếu không cô và con của cô đều phải c·h·ế·t.” Giọng nói đầy sự uy h**p và cảnh cáo khiến người nghe rùng mình.
x** n*n gần tiếng đồng hồ, cuối cùng sữa cũng tiết ra.
Lúc này Lâm Lam có chút sốt ruột, cũng có chút ghét bản thân, cô không nên vội vàng đi nhận show, vội vàng đi tập thể hình, nếu không cũng không đến mức bây giờ bị mất sữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từng hàng từng hàng nhà cửa dày đặc, mặc dù sạch sẽ nhưng không được thẩm mỹ cho lắm.
Cảng biển nơi đây rất hẹp, nhà cửa cũng rất cao, phần lớn đều bốn năm tầng, thậm chí có cái cao hơn, dường như là để tiết kiệm đất.
Tiểu sư tử đói quá ngậm chặt n*m v* mà m*t, cho tới khi no rồi mới bỏ ra, nằm trong lòng Lâm Lam ngủ thiếp đi.
Cái c·h·ế·t của Đồng Thiên Hoa không chỉ trở thành vết sẹo trong lòng cô, mà cũng thành vết thương trong lòng Hàn Đống.
Lâm Lam suy nghĩ không biết Diêm Quân Lệnh có nhận được tin tức không, hiện giờ đang ở đâu.
“Oa... oa...” trong lúc Lâm Lam đang rơi vào suy tư, thì tiểu sư tử nằm trong lòng lại khóc lên, Lâm Lam vội vàng đặt nhóc con lên giường, sau đó cởi áo ngực, dùng sức cố gắng xoa bóp ngực, hy vọng có thể nặn ra một chút sữa.
Đi bộ dúng 30 phút, Hàn Đống mới gõ cửa, kiến trúc ở đây đều giống nhau, Lâm lam vốn không biết họ đang ở nhà nào, nhưng mà vừa bước vào thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Mắt đỏ hoe nhìn Hàn Đống, “Có canh gà không? Hoặc canh cá chép cũng được. Nếu không bên này chỗ nào bán sữa bột?”
Ánh mắt Hàn Đống lúc này mới dịu dàng trở lại, để người vừa nãy mở cửa đưa Lâm Lam lên phòng trên lầu 3.
“Cô cho thằng bé ăn cái gì?” Lâm Lam cảnh giác hỏi.
Lâm Lam đưa tay sờ trán của tiểu sư tử, sau đó kiểm tra cơ thể của thằng bé, xác định không có bị sốt, cũng không bị thương, mới từ từ bình tĩnh lại. “Nó đói rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù gì cũng là hải đảo, đất đai khan hiếm, lại kinh doanh du lịch là chủ đạo, ven biển đều là khách sạn cao cấp và các khu vui chơi giải trí, đất đai dành cho người bản địa rất ít.
Lâm Lam thấy vậy đau lòng, thằng bé này lúc còn trong bụng mẹ đã không được yên ổn, không ngờ 4 tháng tuổi rồi vẫn gặp phải chuyện này.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó là video và tin nhắn, hình ảnh gửi cho cô trước đây đều là v·ú em Trần Nguyệt gửi, đây rất có thể là nhận lệnh từ Hoắc Quốc Bang.
“Cho nó ăn nó không ăn.” Cô gái kia trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người phụ nữ đó muốn cướp đứa trẻ lại, kết quả bị Hàn đống lừ mắt nhìn, cô ta liền lùi lại một bên.
Hàn Đống không nói gì, đi theo Lâm Lam vào trong, hỏi người bên cạnh, “Có chuyện gì?”
Nhưng mà có một điều Lâm Lam không hiểu, Hoắc Quốc Bang tại sao lại phái người đến giám sát cô, lại còn muốn bắt con của cô?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.