Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 338
“Lôi Tử tới? Được cứu rồi.” Coco vừa nghe thấy, thần kinh đang căng như dây đàn cũng được giãn ra, trong lòng cũng bớt căng thẳng hơn.
Chương 338
Gượng cười tự giễu, Lâm Lam tiếp tục giằng co với đám đông phóng viên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khương quân trưởng.” Lộc Tam bổ sung.
“Tiểu Lam”
“Phải làm sao bây giờ?” đứng bên ngoài vòng vây, Tăng Tuyết sốt ruột dậm chân. Theo bản năng nhìn về phía tòa nhà công ty giải trí Tân Trí, quyết tâm len qua đám người, lẻn vào bên trong cánh cửa nhỏ bên phòng nội vụ vủa tòa nhà, vượt qua vòng vây bảo hộ của Công ty giải trí Tân Trí, đi thẳng lên trên sân thượng.
Lâm Lam được Lộc Tâm và Vương Đại hộ tống ở hai bên, mục đích tránh không để cô bị cánh phóng viên dùng micro chĩa vào, Coco ở phía sau cố gắng đứng vững, ngăn không cho đám người phía sau đùn đẩy, “Đừng để bị ngã.”
Mắt Vương Đại nổi gân máu đỏ, liều mình len lỏi giữa đám đông tiến lên phía trước, thậm chí khi anh ta không tiếc dẫm lên chân của đám phóng viên, thì có tiếng báo động từ bên ngoài vọng vào, càng lúc càng gần.
“Người của Thủ trưởng đến rồi!” Lộc Tam mừng quýnh.
“Đợi một chút, không được, hai người chúng tôi sẽ đưa các cô ra ngoài.” Vương Đại bình thường rất kiệm lời, nhưng một khi đã nói ra rồi, thì nhất định sẽ bảo vệ Lâm Lam bằng bất cứ giá nào.
Vương Đại thử một lần nữa, vẫn không có tác dụng gì.
“Chuyện bên này giao cho cậu giải quyết trước, khi nào quay về tôi sẽ nhận tội với ban lãnh đạo.” Anh đã bình tĩnh lại, ngăn không để cho Lý Húc đi cùng.
“Anh Diêm, cuối cùng thì cũng gọi được cho anh rồi."
“Có lẽ đúng là như vậy.” Coco sớm đã bị chèn ép đến mức nổi cáu, cô vốn cũng chẳng để tâm quan sát kỹ lưỡng, chỉ tiếc không thể quay ra cãi nhau một trận với bọn họ, nhưng như thế không được, bởi vì thứ nhất là địch đông mà ta ít, thứ hai nếu bây giờ cô la lối om sòm thì chẳng khác nào đang bôi nhọ Lâm Lam, mà những người này lại đang nhăm nhe tìm cách bôi đen cô ấy.
Không được để cho bất kỳ ai gặp chuyện không may.
"Cô chủ!"
Hóa ra, kẻ đứng đằng sau là Tần Sâm.
Lâm Lam sợ rằng, với tình hình trước mắt, nếu không may bị ngã, cánh nhà báo kia sẽ giẫm đạp c·h·ế·t bọn cô mất.
“Trên sân thượng có người...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Đại cùng Lộc Tam nhìn sắc mặt Lâm Lam trắng bệch, lại không thấy bóng dáng người của Thủ trưởng đâu, nên cả hai xông thẳng lên phía trước, muốn rẽ đám đông mở đường cho Lâm Lam và Coco thoát ra khỏi vòng vây của đám phóng viên, nhưng khi cả hai vừa với di chuyển được một chút, ngay lập tức đã có người nhoài lên.
Bắc Kinh.
"..."
“Nhảy lầu sao?”
Đúng lúc này thì chuông điện thoại của Diêm Quân Lệnh vang lên, người gọi đến là Khương Lôi.
Lý Húc bị cắt ngang, chỉ có thể uất ức vâng một câu, anh ta cũng nghĩ rằng, đích thân mình đến, sẽ khiến Coco kia khó xử.
Khối đá nặng trong lòng Coco như được trút xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tăng Tuyết, nha đầu ngốc nghếch này có thể đứng vững được rồi đấy! Sau đó hung hăng đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, cô nhất định phải nhớ kỹ gương mặt của những người này, để sau này còn đến tính sổ không sót một ai.
“Bình tĩnh đi Lâm Lam!” Coco thấy phản ứng mất kiểm soát của Lâm Lam, giơ tay giữ chặt cô lại.
“Không sao.” Lâm Lam gắng gượng nghe Coco nói, nhưng khi trả lời, ngay cả giọng nói của bản thân mình cô cũng nghe không rõ.
Chẳng thèm để tâm đến suy nghĩ chu đáo của Lý Húc, Diêm Quân Lệnh nôn nóng chờ Khương Lôi, chốc chốc lại lật tìm tin tức mới nhất về Lâm Lam.
“Chị nhìn xem ở đây có bao nhiêu nhà báo là thật?” Lâm Lam đảo mắt nhìn quanh một vòng, trước đó cô cũng cho rằng những người này đều là phóng viên, nhưng vừa nãy khi nhìn thấy Tần Sâm rời đi, Lâm Lam mới đột nhiên hiểu ra vấn đề.
Có quá nhiều người, cố thế nào cũng không giải quyết được gì.
“Về phía chị dâu ở bên kia, em đã phái người đi giải tán đám đông rồi, hoàn thành nhiệm vụ ở Tấn Thị, nên bây giờ em sẽ qua đón anh.” Khương Lôi vốn muốn trêu chọc anh một chút, nhưng lại nghe thấy giọng anh đã không còn trầm ổn như thường ngày, nên đành kiềm chế lại.
“Vốn chẳng thể di chuyển bằng cách nào được.” Lộc Tam nổi cáu.
"Cô chủ!"
“Em không sao chứ?” Coco thấy trán Lâm Lam rịn mồ hôi, thấp giọng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Lam lắc đầu, đây không phải là lần đầu cô gặp cánh phóng viên, cũng không phải là lần đầu cô bị họ gây khó dễ, càng không phải chưa từng gặp nhiều phóng viên đến thế, hơn nữa còn là những phóng viên đang dồn ép cô đến c·h·ế·t.
“Phía công ty quản lý của ông Tần nói cô vi phạm hợp đồng, cô có muốn nói gì khác không?"
“Dung túng cho vệ sĩ của mình hành hung phóng viên, không biết giới hạn của Lâm tiểu thư đây nằm ở đâu?”
Lâm Lam nghiêng đầu, “Thủ trưởng?”
“Vào vấn đề chính đi.” Cả người và tâm trí của Diêm Quân Lệnh đều đang căng thẳng.
“Thủ trưởng đã phái người đến, đừng kích động.” Lộc Tam khuyên can.
Coco quát lớn, “Nha đầu ngốc nghếch kia định làm gì thế hả?”
“Xin hỏi Lâm tiểu thư, đây là vệ sĩ của tiểu thư đúng không? Vừa nãy bọn họ đã hành hung phóng viên, vậy cô có đứng ra chịu trách nhiệm về hành động của bọn họ không vậy?”
“Mẹ nó, đã một giờ trôi qua rồi, đám phóng viên này điên rồi sao? Em trở nên may mắn được đám nhà báo săn đón nhiều hơn hàng loạt người nổi tiếng khác từ khi nào thế?” Coco phẫn uất nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước khi đi, Lâm Lam đã bắt gặp ánh mắt của Khúc Khải, đột nhiên hiểu ra nguyên do của mọi chuyện.
"Cánh phóng viên sẽ ngăn Lâm Lam và Coco ở phía ngoài tòa nhà Công ty giải trí Tân Trí, ép cô ấy thừa nhận mình được bao nuôi.” Diêm Quân Lệnh chỉ nói một câu, nhưng người nghe đã có thể hiểu được một nửa câu chuyện.
“Tiểu Lam...”
Lâm Lam làm sao bình tĩnh lại được nữa, hất tay Coco ra tiếp tục xông vào, nhưng vì cô bị chặn đứng ở đây rất lâu rồi, nên cả người đều tê cứng lại, bước một bước loạng choạng liền ngã xuống đất, có phóng viên nhân cơ hội cười ồ lên, đám đông náo loạn, Lâm Lam bị tách khỏi ba người còn lại.
“Được” Diêm Quân Lệnh nói xong, liền gửi địa chỉ cho Khương Lôi.
“Chuẩn bị phi cơ ngay lập tức, đưa tôi quay về Bắc Kinh.” Bây giờ đến sân bay thì quá chậm, đến Bắc Kinh rồi lại phải ngồi xe đến công ty giải trí Tân Trí lại càng chậm hơn, Diêm Quân Lệnh không thể kiên nhẫn chờ được nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn ai là người đứng sau giật dây, trong lòng cô vẫn hơi lưỡng lự.
Lý Húc nhận điện thoại, “Chủ tịch...”
Lý Húc không nói thêm gì nữa, lập tức chạy đi sắp xếp.
Hàng loạt các câu hỏi kéo đến dồn dập, Lâm Lam mím chặt môi, không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Tần Sâm liếc nhìn cô, sai nhân viên an ninh rẽ đường để rời đi.
Cả ba người, Coco cùng Vương Đại và Lộc Tam nhất loạt hô lên, tai của Lâm Lam bị ù nặng, mắt đã hoa cả lên, nhưng vẫn còn lo lắng cho Tăng Tuyết đang ở trên sân thượng, không thể để chị Tuyết xảy ra chuyện, trong đầu cô giờ chỉ có một suy nghĩ.
“Chị Tuyết!” trong khi Coco đang kêu gào gọi Lâm Lam, thì cô lại đang gắng sức gọi Tăng Tuyết, đám phóng viên kia nhân cơ hội lôi kéo, giằng xé Lâm Lam.
Lâm Lam gật đầu, cô biết Khương Lôi, cho dù chưa nhìn thấy người thật bao giờ, nhưng Diêm Quân Lệnh đã từng nhắc đến, vòng tròn bạn bè cũng có bóng dáng của anh ta.
Lâm Lam nhìn đám người đông nghẹt, bên tai ù đi, đã không còn nghe rõ nội dung cụ thể mà đám người kia hỏi nữa, mắt cũng bắt đầu lóa dần, vội vã bán chặt lấy Coco.
Trong lòng thầm than không xong rồi, liệu có phải cô bị cảm nắng rồi không?
“Là chị Tuyết ư?” cả người Lâm Lam đột nhiên lạnh toát, run run hỏi. Trong đầu hiện lên gương mặt của Trần Lâm Kiệt, còn cả vẻ mặt bi thương của người nhà chàng trai trẻ trong viện Tịnh An, trái tim cô thắt lại, quay người muốn chạy nhào vào tòa nhà của Công ty giải trí Tân Trí, cô đã hại c·h·ế·t hai mạng người rồi, không thể khiến chị Tuyết vì mình mà mạo hiểm một lần nữa.
“Tiểu Lam, Tiểu Lam...” Tăng Tuyết nhìn thấy tin tức mới nhất liền vội vàng chạy lại, nhìn đám người đang bao vây xung quanh lại càng choáng váng, hoảng loạn gào to hơn, nhưng giọng cô không thể nào lọt được vào tai Lâm Lam.
“Chủ tịch...” Lý Húc còn đang không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Nếu như chỉ là phóng viên bình thường, thì lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy vây quanh cô? Càng không thể nào ép cô thừa nhận việc mình được bao nuôi được, trừ phi có người đứng đằng sau họ để giật dây.
Lý Húc chưa từng thấy Diêm Quân Lệnh bị mất kiểm soát như lúc này, lập tức bật dậy xin lỗi vị lãnh đạo của Tấn Thị.
“Là Tăng Tuyết sao?” Lộc Tam hỏi.
Lâm Lam vừa lấy lại được chút ý thức, bỗng nhiên thấy mọi người xung quanh đồng loạt ngẩng mặt nhìn lên trên, cũng tò mò nheo mắt nhìn theo.
“Đó là ai thế?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.