Siêu Dự Bị
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119: Ý tưởng lớn gặp nhau
Trời lúc này đã nhá nhem tối, khi đám người APFC đã mất hút thì từ trong bệnh viện, xen lẫn giữa dòng người ra vào bệnh viện có một bóng đen lén lén lút lút núp sau một cái cây lớn, trên đầu đang đội một cái nón da màu đen, lại thêm cặp mắt kiếng to đùng và một cái khẩu trang đen hình mặt cười.
Cả đám nhìn thấy Tín giơ tay lên vẫy vẫy về một hướng, phía xa đúng là có một người trung niên đang đội nón màu xám.
Ở một nơi nào đó, cô quân y Nhã Trúc hai mắt đỏ ngầu nhìn vào màn hình tường thuật lại cảnh hắn bị triệt hạ, kế bên vang lên tiếng nói:
Gã hậu vệ số 29 cũng không có thời gian mà hỏi thăm lập tức được đồng đội bao vây trước sự hung hãn của Tèo và ngoại binh Jack. Tín vốn bình tĩnh nhưng thế này thì hắn cũng phát khùng lên định lao vô hỗ trợ anh em nhưng một tia lí trí cuối cùng đã ngăn hắn lại để hắn chạy qua bên Tèo đang nằm đau đớn.
Đi được một lúc thì mặt mũi Tí trở nên khó coi, hắn ôm bụng nhăn nhó:
Ngay lúc này, từ bên hông Tí xuất hiện một cước đạp thẳng vào chân làm cho Tí mất thăng bằng té ra, đang định nổi xung lên thì đã nghe Tín nói:
Người này chính là Tí, hắn cũng không phải là đi giải bầu tâm sự mà là trốn đi thay đổi đồ rồi núp ở đây . Hắn đang chăm chú theo dõi một người từ phía xa. Mà cái người hắn đang theo dõi đúng là gã hậu vệ số 29. Có lẽ là hắn đã lén lút tới nơi này để xem xét tình hình của Tèo.
-Trùm bao bố đập nó?
Còn chưa kịp hỏi thì đã thấy Tín chạy đi, để lại một câu:
Thái liếc qua với ánh mắt khinh thường, biểu lộ tụi tao lúc nào cũng đồng tâm hiệp lực chống giặc ngoại xâm, xong quay qua nói:
Bây giờ thì hắn cũng trợn mắt há mồm nhìn hai người bên cạnh. Một đứa thì đội cái nón kiểu cao bồi to đùng, lại mặc một cái áo lạnh đen xì. Một đứa thì đeo cặp mắt kiếng đen hàng hiệu, cũng đội một cái nón màu xám. Cả hai cùng đeo khẩu trang đen chỉ lòi ra hai cặp mắt nhìn Tí.
Ông bầu Thanh ho khan cắt đứt những lời "đáy lòng" của Tí rồi mới tuyên bố:
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Biết là thằng Tín này nghiêm túc nhưng từ khi nào mà nó đàng hoàng vậy. Còn giảng đạo đức ?
-Tụi mày đồng tâm hồi nào vậy
-Tao gặp người quen, tụi mày về trước đi.
Mà gã hậu vệ số 29 của đội chủ nhà bây giờ mặt mày tái mét, khi nhìn thấy cái chân của Tèo thì trong đầu hắn biết bao suy nghĩ đã nhảy ra, nhưng nhiều hơn là cảm giác lo lắng cho Tèo, dù sao kia cũng là một đứa nhỏ mới 16 tuổi.
Tí nhìn qua xong lắp bắp:
Bây giờ không chỉ có Tí và Thái há hốc miệng, toàn bộ người trong phòng thay đồ cũng phải trố mắt nhìn một màn này.
-Các em đã có một buổi cống hiến tuyệt vời. Tuy nhiên tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc với trường hợp của Tèo nhưng các em đúng là không nên tức giận, tất cả đã có ban huấn luyện xử lý, các em chỉ lo đá bóng thôi. Về phần tiền thưởng, các em vẫn được nhận theo đúng những gì đã giao ước.
Tín nghe Tấn Sang hỏi thì nhún vai:
-Chà, bị như vầy rồi thì làm sao mà đá được. Có cần mẹ đặt cho công chúa của mẹ chuyến bay riêng về Việt Nam trong đêm nay không.
Trong lúc đó thì Tí đã chạy ù vào bệnh viện.
HLV Dominik và ban huấn luyện vừa vào phòng thì thấy cảnh Tí nói oang oang, trong lòng không khỏi bội phục trình độ diễn xuất của thằng ôn con này.
-Hà hà... ý tưởng lớn gặp nhau rồi - Tí xoa xoa hai tay.
-Chuyện đó em không cần lo, chúng tôi đã quyết định tài trợ một trăm phần trăm tiền viện phí rồi. Tiền thưởng thì các em vẫn giữ lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc lâu sau cô lắc lắc đầu:
-Đúng vậy, chúng ta không nên có lòng thù hận mà phải có đủ lòng vị tha. Phật dạy thế nào, tha được thì cứ tha. Tín, lời hay ý đẹp của mày làm thức tỉnh người trong mộng như tao. Bắt đầu từ bây giờ tao sẽ luôn phấn đấu tiến lên phía trước, chung tay xây đắp đất nước....
Thảo Hiền ở thành phố Hồ Chí Minh thì đã ra thẳng sân bay mua vé bay ngay đến Nội Bài rồi. Cô gái này bề ngoài thì mạnh mẽ nhưng nội tâm rất mềm yếu, cô đã khóc hết nước mắt rồi.
-Yeah
-Không cần đâu mẹ, mẹ giúp con đặt cho hắn một chỗ ở bệnh viện chỉnh hình Paris là được.
-Ok - Tí gật đầu.
Lúc này mấy đứa trong phòng vừa kịp thấy một màn này đã hiểu. Phản ứng đầu tiên chính là Tí. Hắn đứng phắt dậy nghiêm chỉnh nói:
-Thấy bà rồi, nãy ăn bậy giờ tự nhiên mắc quá... Tụi mày về trước đi, tao đi cái rồi tự bắt xe ôm về.
Thế là cả đám cùng kéo nhau về khách sạn, cũng mặc kệ ba đứa kia đi đâu.
-Thưa thầy, chúng em muốn giữ số tiền đó để giúp Tèo chữa c·hấn t·hương.
Khuôn mặt mọi người trong phòng bỗng trở nên vặn vẹo, cả người bức rức khó chịu như là muốn cười mà không dám cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tình huống vừa xảy ra, từ trên khán đài đã thấy huấn luyện viên trưởng đội Việt Nam ông Park H Seo đứng bật dậy xong không nói một lời ông đã chạy thẳng đến chỗ Tèo, nét mặt đầy vẻ lo lắng, các trợ lý không hề chần chờ mà đứng dậy đi theo. Một bên đã có trợ lý gọi điện thoại như là nói gì đó về bệnh viện và phương án điều trị.
-Sao mày....lại còn mày nữa....
-Thôi, về ngủ tụi bây - Quang Lê nói với cả đám.
Bốp một cái, hai thằng đập tay nhau xong nở hai nụ cười nham hiểm.
-Dạ cảm ơn mẹ, yêu mẹ nhất. - Nhã Trúc mặt như lửa, vội vàng ôm mẹ mình.
Người quen? Thằng này có người quen ở thủ đô bao giờ thế nhỉ ?
Quang Lê nhìn thấy cảnh này cũng tò mò hỏi:
Nhưng mà cái vụ này thì liên quan cái đếch gì đến yêu nước thương dân ?
-Bà mẹ thằng c·h·ó này, mày chơi vậy đó hả - Tí không bình tĩnh nổi gầm lên, muốn xông vào gã hậu vệ kia.
Mà một lần trị liệu này trực tiếp làm hắn hết năng lượng, cả thân thể tạm thời không còn khí lực nào, cảm giác đau đớn truyền thẳng lên não bộ. Không có Siêu Máy Tính hỗ trợ đánh lừa bộ não, cơn đau làm cho hắn muốn c·hết đi sống lại. Dù là lúc trước không ít lần b·ị t·hương nhưng gãy chân đến mức này thì quá đáng sợ rồi. Người bên ngoài nhìn hắn đau đớn mặt mũi nhăn nhó xong lại nhìn cái chân của hắn lúc này mà phải thấy rợn cả người, bất giác ai cũng thấy nhột nhột ở chân.
-Mày đang làm gì mà như ă·n t·rộm vậy Tí - Đột nhiên một tiếng nói phát ra bên cạnh làm cho Tí giật bắn mình, cái điện thoại đang cầm trên tay mém nữa rớt xuống đất.
...
-Tụi tao giống mày đó... - Thái thản nhiên nói.
Trận đấu kết thúc với tỉ số hoà nhưng trên sân đã trở thành một tràng hỗn độn. Bang huấn luyện của cả hai bên phải chạy ra ngăn lại những cái đầu nóng đang om sòm chửi bới trên sân.
-Tụi mày làm cái gì đó, chuyện đến đây là dừng nghe chưa. Bóng đá thì đôi lúc xảy ra vấn đề vậy thì có sao đâu. Bộ tụi mày muốn nghỉ đá hết hả. Tương lai của tụi mày ở đâu. Nói chung chúng ta cần phải giữ đúng kỷ cương, kỷ luật, yêu nước thương dân, nghe rõ chưa hả.
-Mẹ!!! - Cô đỏ mặt xong lấy tay quệt đi nước mắt .
Vừa nói xong thì Tín đột nhiên mặt mũi hớn hở la lên:
-Mẹ bà nó, thằng c·h·ó kia rõ ràng muốn triệt hạ mà - Tí bực mình cởi phăng cái áo đấu rồi ném cái phịch xuống đất.
Chương 119: Ý tưởng lớn gặp nhau
-Cẩn thận nha mày, mà thằng Thái nãy giờ nói đi mua đồ ăn sao chưa thấy về nhỉ. - Tấn Sang hỏi.
-Tín, mày im lặng vậy. Thằng kia đập anh em mình kìa. Tao đang nghĩ tối nay có nên...
Thế là Tèo được khiêng thẳng lên xe c·ấp c·ứu, ngay cả HLV Park cũng theo trên xe mà đi. Hắn vào bệnh viện nhưng có vô số người hoặc lo lắng hoặc khóc lóc vì hắn.
-Ủa anh Sáu kìa.
Từ dưới cầu môn đội nhà Thái đã phóng lên như một mũi tên, xăng tay áo lên định đấm cho hậu vệ kia một cú nhưng may mắn sao đã bọn Quang Lê, Tấn Sang đã kịp ôm hắn lại, nhưng miệng vẫn chửi ầm cả lên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiều dần buông xuống, cả đội APFC đã tới bệnh viện thăm Tèo nhưng hắn vẫn còn đang ngủ mê, chân đã được băng bó lại nhưng khi nghe ngóng tin tức thì cả bọn đã biết Tèo phải qua Hàn Quốc để phẫu thuật, cả bọn thở dài thườn thượt.
Còn chưa hết nghi ngờ thì đã thấy ban huấn luyện của APFC gồm HLV trưởng và quản lý Khôi bước vào, ngay cả ông bầu Thanh và con trai cũng đã bước vào.
Sau đó HLV Dominik cũng nói mấy lời với cả đội rồi cả đội di chuyển về khách sạn.
-Nãy tụi bây không cản là tao đập ba má nó nhận không ra luôn rồi, thằng cờ hó này - Thái mặt mày dữ tợn, cũng ném phăng cái áo thi đấu, xong một chân đạp lên ghế, một chân để dưới đất, tay khoác lên vai Tí
Cả đám ba đứa cùng nhìn về hướng gã hậu vệ kia.... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Như đã dự liệu trước, ông Thanh khoác tay cười nói:
-Con mẹ nhà mày, chơi với anh em mà mày chơi triệt hạ vậy hả ? Bỏ tao ra để tao đấm cho thằng kia một cái. Thua thì cũng là hoà thôi mà nó triệt hạ thằng Tèo.
Thái nhe răng cười nham hiểm, giơ giơ bàn tay lên.
-Yên tâm, mẹ sẽ nhờ bác Francois giúp.
Tuy là khán đài cách sân một khoảng khá xa nhưng tình huống rõ ràng như vầy mà lại nghe một tiếng rắc rõ to thế thì ai cũng hiểu chuyện gì rồi. Hơn nữa là Tèo đổ xuống ôm lấy cái chân lặc lìa trong đau đớn. Nếu là người thường chỉ sợ đã trực tiếp hôn mê rồi, may mắn là hắn đã kịp thời điều khiển dòng điện còn sót lại của Siêu Máy Tính xuống để gỉam đau.
Người phụ nữ trung niên mỉm cười:
-Kệ bà nó đi, tự nó biết bắt xe vể.
Ngay cả cổ động viên cũng tỏ vẻ bất bình với hành động của hậu vệ số 29 của đội chủ nhà, trên khán đài liên tục vang lên tiếng la ó phản đối đội chủ nhà chơi xấu. Cảnh tượng có vẻ không thể khống chế nổi, đến mức bảo vệ và cảnh sát phải lớn tiếng trấn áp mọi người.
Trên chung chiếc xe chính là cô phóng viên Vũ Vân Thanh đang cầm tay hắn mà hắn cũng không thể hưởng phúc lợi này vì hắn đã lâm vào hôn mê. Năng lượng không đủ cho Siêu Máy Tính duy trì nên chỉ có thể như thế thôi. Nhưng bên ngoài nhịp thở của hắn vẫn đều đều nên các bác sỹ chỉ cảm thấy là hắn đã quá mệt mỏi.
Tí nghe vậy mặt thì phấn khởi lên, cười nửa miệng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.