Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45


Thật ra nàng rất thích làm những món đồ chơi này nhưng Hoắc Minh Thần lại luôn bận rộn, không quá chú ý xem nàng đang có ý tưởng mới mẻ gì.

Thứ này cũng quá thô ráp, dùng xe lăn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ mệt c·h·ế·t.

Từ đầu đến cuối, Hoắc Minh Thần chỉ coi mình là muội muội, đó là sự thật.

Không, không cần.

Tiêu Chước lắc đầu, hắn cười cười, “Cô nương làm cái này…” Hắn chỉ chỉ chiếc ghế dài, “Rất thú vị.”

Nam nhân khẽ cười ra tiếng, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên trong không gian yên tĩnh.

“Như… Làm thế nào để giúp…”

Huynh trưởng ruột của nàng cũng thường xuyên qua loa có lệ với nàng, bọn họ đều giống nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyệt Linh cố gắng nâng mí mắt lên, thanh âm mềm mại: “Loại chuyện này… Cảm giác thế nào?”


Nàng muốn cảm nhận nhiệt độ trong vòng tay của hắn chứ không phải cách một lớp chăn dày.

Trên người cũng không có cảm giác gì, chỉ có cảm giác hơi chua xót, nhưng khi đó tất cả cảm giác đều kém xa nỗi đau trong lòng nàng.

Lục Tu Lương suýt nữa bị tức cười, sắc mặt âm trầm kéo người từ trong chăn ra.

Không biết vì sao, Ngô Mạn lại nhìn thấy sự chờ mong trong mắt hắn.

Đương nhiên là tò mò, lần kinh nghiệm duy nhất ở đời trước đều trong ý thức mơ hồ, tỉnh lại chỉ thấy trên giường đỏ rực, sự trong sạch của nàng từ đó đã không còn.

Hắn ngắt lời nàng ấy, “Gọi tên ta, Tiêu Chước.”

Sắc mặt hai người đều hồng nhuận, trên môi là ánh nước sáng trong.

“…”

Đôi tay ấm áp kéo tay nàng xuống làm lộ ra hốc mắt ửng đỏ của thiếu nữ.

Nam nhân thản nhiên nói: “A Linh hãy thử xem rốt cuộc ta có được hay không.”

“Hả?”

“…”

“Đúng vậy, mỗi ngày di mẫu đều phải ngủ trưa, lần sau người không cần đến vào canh giờ này, như vậy sẽ vô ích một chuyến mà huynh cũng không tiện.”

“A Linh, giúp ta…”

Thiếu nữ xấu hổ vùi đầu vào cổ hắn, Lục Tu Lương thỏa mãn cười, hắn dùng tẩm y của mình xử lý chiến trường.

Khoảng cách giữa hai người có chút gần, Ngô Mạn ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt trên người nam tử thì mặt cũng ửng đỏ.

Không biết qua bao lâu, cánh tay Nguyệt Linh như mất đi tri giác, lâu đến mức tiếng hít thở nặng nề của người bên cạnh càng ngày càng xa xôi, ý thức của nàng dần dần mơ hồ, giống như lại nghe được tiếng sóng biển lăn tăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Muội sẽ tự mình đưa đến sao?”

“Được rồi, chờ ta làm xong sẽ gọi người đưa đến phủ cho huynh!”

Nàng thật thú vị.

*Thoại bản là một cách gọi khác của tiểu thuyết. Nó xuất hiện vào đời Tống và được coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại. Thoại bản chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, nó cũng thường được dùng làm cốt truyện cho các tác phẩm sau này.

Ngô Mạn vây quanh xe lăn của hắn rồi xoay lại, nàng như có điều suy nghĩ, “Thế tử…”

Dáng vẻ nghiêm túc của nàng ấy cũng rất đẹp.

Ngô Mạn không nói gì, ánh mặt trời có chút chói mắt, nàng giơ tay chắn trước mắt.

Nàng ý thức ngậm môi dưới của hắn vào miệng nhẹ nhàng m*t, mơ hồ ừ một tiếng.

A Niệm gật đầu, “Công tử.”

Dầu mỡ đông. Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng.

“À, đây là một chiếc ghế dài, đặt ở đây để hóng mát!”

Nguyệt Linh chui vào trong ngực hắn, nàng nhỏ giọng nỉ non: “Chẳng lẽ là chàng có vấn đề gì đó, trong sách đều nói nam tử lâu không làm việc này sẽ tổn hại thân thể…”

Nàng đường đường là người đứng đầu lục cung mà lại nằm trong sân hóng mát… Cái này còn gọi là thể thống gì chứ!

Nguyệt Linh vừa trải qua một trận sóng biển dâng trào, giờ phút này cả người đều là mồ hôi, cổ họng cũng có chút đau.

Được rồi.

Nữ nhi nhà bình thường đối với loại chuyện này đều tránh không kịp, nào giống như nàng tùy ý nói ra.

Là giọng nói của nam nhân, giọng nói này vô cùng quen thuộc.

“Tiêu Chước?”

Tiêu Chước không thể chờ đợi thêm mà cắt ngang nàng, “Vậy ta chờ muội!”

Trong lòng thầm nghĩ, hoặc kiếp trước ở phương diện này, hắn có cái gì khó nói chăng, bằng không vì sao nàng lại không có cảm giác gì đây? Theo lời nói trong thoại bản, lần đầu tiên sẽ rất đau, nhưng nàng lại không cảm thấy được tư vị khó chịu gì, có lẽ là hắn thật sự không được… Không sao, nàng yêu hắn, mặt khác nàng cũng không quan tâm cho nên cũng không sợ của hắn không tốt.

“Muội đang làm gì ở đây vậy?”

“Muội… Có chuyện gì vậy?”

“Tiêu Chước, xe lăn này là ai thiết kế vậy? Ta nhìn đẩy có chút nặng nề.”

Toàn bộ căn phòng tràn ngập hương thơm ám muội.

Hắn giúp nàng đắp chăn lên, lưu luyến ấn xuống một nụ hôn rồi cười cười, hắn mặc y phục xong ra khỏi cửa.

Hắn chưa bao giờ thấy cô nương nào thú vị như vậy.

Nam nhân này đúng là thù dai.

Nghiêm Hoàng hậu tức giận không có chỗ phát tác, nơi này đối diện cửa cung, mỗi cung nữ thái giám từ bên ngoài đi ngang qua đều có thể nhìn thấy nàng.

Tiêu Chước không nghĩ tới nàng lại cảm thấy hứng thú với chiếc xe lăn này, kỳ thật hắn chỉ làm bộ chứ không phải lúc nào cũng dùng đến, cho nên cũng không nghĩ qua xem có dùng tốt hay không.

Nghiêm Hoàng hậu đau đầu thay tỷ tỷ nàng, sao tỷ tỷ nàng có thể sinh ra một nữ nhi như vậy.

A Niệm giật mình móc móc tai, nàng xác định không nghe lầm thì bật cười.

“Thế tử tìm Hoàng hậu nương nương có việc sao?”

Lại nói tiếp chiếc ghế dài này, Ngô Mạn vô cùng hứng thú, nàng thao thao bất tuyệt giới thiệu một trận, Tiêu Chước không ngắt lời nàng mà còn cười cười nghe nàng nói, thỉnh thoảng phụ họa hai câu.

“… Ta, ta cũng có thể đến…”

Hắn tìm mọi cách nhẫn nại nhưng tiểu yêu tinh này lại nhiều lần khiêu khích hắn, nếu không cho nàng chút giáo huấn để nàng thu liễm thì hắn sợ mình sẽ không chống đỡ được đến ngày đại hôn.

Chiếc ghế dài này do chính nàng thiết kế, bản vẽ hoàn thành đã liên tục thúc d·ụ·c cung nhân mấy ngày mới làm ra.

“…”

Nàng ngồi phắt dậy kéo chăn lên trước người, hoảng sợ nói: “Làm gì vậy?”

“Ta xem một chút thấy không khó, đại khái ba đến năm ngày là có thể làm xong, đến lúc đó ta phái người đưa qua cho huynh, đúng rồi, hiện tại huynh đang ở đâu?”

Âm thanh rất thấp và cũng nhanh chóng tiêu tan trong không khí, hắn cùng với người của mình biến mất không còn dấu vết.

Ngô Mạn không thèm để ý mà khoát tay áo, “Di mẫu dã trở về rồi, nơi này mát mẻ, lại còn có gió, không oi bức như trong điện. Con sẽ bảo cung nhân làm thêm một cái cho người, được không? Hai chúng ta nằm cạnh nhau, có phúc cùng hưởng.”

Trước kia Hoắc Minh Thần luôn chê nàng phiền, chê nàng ồn ào, còn cảm thấy nàng ngây thơ, luôn coi nàng như một đứa trẻ.

Nghiêm Hoàng hậu im lặng xoay người rời đi.

“…”

Ngô Mạn đưa tay lắc lắc trước mắt hắn.

“Ta sẽ dạy cho nàng.”

“…”

Lục Tu Lương một đêm không ngủ, lúc này hắn cũng nên rời đi.

Lục Tu Lương có chút thô bạo đặt nàng lên giường, hắn kéo chăn gấm quấn lấy nàng, bọc kín toàn thân từ trên xuống dưới.

Dáng vẻ cau mày ngày đó cũng đáng yêu.

Lục Tu Lương hơi lui ra sau, môi hắn cũng rời khỏi miệng nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, hắn giải thích: “Ta cũng không biết, trước nàng, ta chưa bao giờ thân cận với bất kỳ nữ tử nào.”

Hai người trò chuyện một lúc lâu, Ngô Mạn cảm thấy có chút khát nước, lúc này mới phát hiện mình đã nói nhiều, nàng ngượng ngùng cười nói: “Ta có phiền không?”

Nguyệt Linh mệt mỏi đến mơ hồ, một lúc lâu sau mới nghe lời hắn lọt vào trong tai.

Lục Tu Lương lướt qua bên cạnh nàng ấy như một cơn gió, trên người hắn còn mang theo mùi thơm của cô nương khiến lòng người ngứa ngáy.

Chương 45

Giọng nói của nam nhân khàn khàn không thành tiếng, lòng bàn tay hắn nóng rực đang nắm lấy tay nàng.

Là như thế sao!

Ai bảo hắn anh tuấn, giọng nói dễ nghe lại còn hiểu nàng chứ.

“Tiêu Chước, ta giúp huynh cải tiến nó, sau này dùng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

“Hả?”

Nể tình hắn thưởng thức tay nghề của nàng như vậy, coi như là xe lăn này tặng cho hắn, dù sao tri âm khó cầu, hắn chính là tri âm duy nhất của nàng.

Khoảng thời gian nửa nén nhang trôi qua, sóng biển dần dần lắng xuống thì tất cả mới trở nên bình tĩnh.

*Ngưng chi

Ngô Mạn ngồi xuống nhìn bánh xe một chút rồi lại nghiên cứu tay vịn, nàng còn gõ gõ để cảm nhận chất liệu xong thở dài.

Bây giờ hắn lại thẳng thắn như vậy sao… Nguyệt Linh đỏ mặt, hơi thở của nàng còn hỗn loạn, thấp giọng cầu xin: “Huynh buông ta ra đi.”

“A Linh, đêm tân hôn ta nhất định sẽ cho nàng cảm nhận một chút xem thân thể của ta có khỏe hay không.”

Ngô Mạn cười hắc hắc hai tiếng, nàng có chút đắc ý, “Đương nhiên, đây là bản vẽ do chính ta vẽ rồi đưa cung nhân dựa theo đó mà thiết kế ra.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng đã thức cả đêm rồi, lúc này buồn ngủ quá.

Dường như tâm trạng của nàng không tốt lắm.

Nam nhân ngây ngẩn cả người.

Lục Tu Lương chậm rãi cởi bỏ thắt lưng dưới, hắn thản nhiên liếc nàng một cái rồi ném ngoại bào sang một bên, hắn dễ dàng đoạt chăn trong tay nàng, cánh tay dài ôm người vào trong ngực.

Hắn ôm lấy nàng qua tấm chăn gấm nhưng vẫn không thoải mái, hắn còn rất nóng.

Sắc trời dần sáng, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng.

Tiêu Chước thấy nàng khôi phục nét tươi sáng ngày ấy thì thở phào nhẹ nhõm, hắn cúi đầu nở nụ cười.

Sao nàng lại ngây thơ như vậy, diễn xuất vụng về của hắn chỉ có nàng tin, ngốc đến đáng yêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Chước ho nhẹ một tiếng, tay vịn xe lăn kéo dài khoảng cách.

Ngô Mạn cũng thả lỏng trước mặt hắn, nàng vô tình nhận ra bọn họ mới chỉ gặp qua hai lần mà đã có thể thân cận nói chuyện với nhau như bằng hữu.

“Con là một cô nương gia, cứ như vậy nằm ở trong viện của ta còn thành thể thống gì.”

Trước khi vào phòng còn quay đầu lạnh lùng nói: “Con ở trong cung của ta đủ lâu rồi, nên trở về đi, trốn tránh cũng không phải là biện pháp.”

Lục Tu Lương không theo ý nàng, bây giờ nếu như hắn buông nàng ra thì chắc chắn sẽ không có cách nào khắc chế.

Tất cả những điều thú vị trên thế giới này hắn đều thích.

Hắn là người đầu tiên khen nàng, tâm tình Ngô Mạn không hiểu sao lại tốt hơn.

Nàng thực sự ngoài sức tưởng tượng của hắn, vô cùng nhiệt tình.

Nguyệt Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra, trên người nàng lạnh lẽo, cúi đầu nhìn lại thì thấy y phục đã bị lột hết, chỉ còn lại một cái yếm.

Rốt cục thì thuyền đánh cá cũng cập cảng, mặt nước dần dần yên tĩnh.

“Vì sao huynh lại quây ta thành bộ dạng này…”

“Ta sẽ không thể chịu đựng được.”

Nguyệt Linh bị quấn như vậy khiến cho tay chân nàng không nhúc nhích được, chỉ còn lại đầu lộ ra bên ngoài, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, là do hắn đè xuống.

Nhuyễn ngọc trong lòng, da như ngưng chi*.

“Muốn nàng.”

A Niệm duỗi thắt lưng đi vào trong phòng thu thập tàn cục, cuối cùng mới yên tâm trở về ngủ.

Cổ họng khô khốc, hắn khát vọng nguồn nước để làm ẩm miệng lưỡi khô cạn.

Hơi thở của hắn bao bọc nàng, trong lòng Nguyệt Linh an ổn, lúc tỉnh lúc mê, nàng lẩm bẩm nói: “Là cảm giác gì?”

Ngô Mạn hít hít mũi, nàng cũng thấy ngượng ngùng gãi gãi tóc sau đó vội vàng bò xuống phúc thân với nam nhân ngồi xe lăn, “Thế tử.”

“Muội đã thiết kế nó?”

Giống như bão táp, dường như làm cho nàng hít thở không thông, nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng cho dù như thế nào thì nàng cũng không thoát khỏi sự trói buộc của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cái gì đây?”

Đang giữa mùa hè, ban ngày trong cung điện có chút oi bức, Ngô Mạn liền sai cung nhân nâng ghế nằm mới làm đặt ở dưới bóng râm trong sân viện Chính Dương cung.

Dán vào môi nàng, hắn khàn giọng hỏi: “Tò mò sao?”

“Đa tạ.”

Ngô Mạn không nhúc nhích.

Tiêu Chước hơi giật mình, vẻ mặt hắn có chút bối rối.

Nguyệt Linh ra sức giãy giụa, nàng nhìn hắn cầu xin.

“Di mẫu, di mẫu đứng ở đây không thấy nóng sao, di mẫu còn đang chắn gió của con.”

Lục Tu Lương suýt nữa không thể kiềm chế được mà xé nát chăn gấm.

Phó Nguyệt Linh đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Huynh còn muốn làm gì nữa?”

Lòng bàn tay nàng ướt đẫm.

Hoàng hậu nương nương hồi cung đã nhìn thấy Ngô Mạn đang nằm hóng mát dưới tàng cây.

Dưới màn che, hai thân ảnh đan xen với nhau, tiếng vang ái muội làm cho người ta không khỏi suy nghĩ lung tung.

Sóng nhiệt từng luồng đánh úp lại giống như đứng trong sa mạc mênh mông vô tận vào buổi trưa giữa mùa hè, ánh mặt trời chiếu lên người khiến làn da bị nướng đen.

Hoặc có lẽ là do thuốc đó.

Tiêu Chước phục hồi tinh thần, rũ mí mắt xuống, vẻ mặt nhìn qua có chút nghiêm túc.

Tiêu Chước gật gật đầu, “Đến thỉnh an nương nương, nhưng hình như người đã nghỉ ngơi.”

Hắn nhìn ánh mắt nàng rồi từ từ mở miệng: “Ta còn ở Khang vương phủ, sau khi cả nhà chúng ta rời kinh thì phủ đệ vẫn luôn giữ lại.”

Một phòng im lặng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45