Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Chương 8
Cát Giai Thanh cũng hơi ngại ngùng, nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng của đời sau, bà ấy vẫn kiên trì nói: “Nói chuyện thì nhắc đến thôi, làm sao tránh được,hơnnữavốndĩcũngnênlênkếhoạchrồi,conkhôngmuốncómộtđứa cháu trai hay cháu gái đáng yêu sao?”
“Hay là đến Bali nhỉ? Ngắm biển cũng được đấy.”
Mộtmặt,côlýtrítựnhủvớimìnhrằngđừngvạchtrầnanh,phảitìmthêmbằng chứng rõ ràng, chứng minh anh là kẻ ngoại tình rồi mới ba mặt một lời.
“Không cần.”
Bởivìlầntrướckhôngthểăncơmcùngbốmẹcô,nênQuýBạcThầnđãsắp xếp cho hai nhà cùng ăn một bữa, trò chuyện hàn huyên.
Lương Thi Nhĩ hít nhẹ một hơi, dưới ánh mắt nghi hoặc của Ôn Diệp Lam, cô khẽ nói: “Bọn tớ không chiến tranh lạnh. Chỉ là, hình như Quý Bạc Thần ngoại tình rồi.”
“Bố mẹ tôi lại nói gì với chị à?”
Lúc kết thúc bữa cơm, không khí rõ ràng không còn như trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện sinh con đã là chủ đề cũ trong nhà họ, nhưng có lẽ nhà chồng cũng đang giục, bố cô cảm thấy rất mất mặt, suốt dọc đường mặt mày nhăn nhó, hằn học ngồi vào trong xe.
QuýBạcThầnkhựnglại:“Hômnayà?Vậylàkỳkinhnguyệtcủaembịchậm rồi.”
“Từtừ!Cậunóithậtđi,haylàcậukhôngthíchkiểucongáinhưemhọtôi?Nếu vậy thì cậu cứ nói thẳng với tôi là cậu thích kiểu nào, để tôi giới thiệu cho cậu kiểu chính xác hơn một tí.”
GiangTựXuyêntháotainghexuống,caumàydựalưngvàoghếgame.Đúng lúc này điện thoại của anh đổ chuông, là Ôn Diệp Lam gọi đến.
GiangTựXuyên:“...Chịđừnglàmbàmốinữa,tạmbiệt.” “Này——”
Vì bố mẹ hai bên đều sống ở nội thành, thế nên khi họ mới cưới hai bên gia đình thường xuyên ăn cơm chung. Nhưng hai năm trở lại đây Lương Thi Nhĩ ít tổ chức ăn uống hơn, không chỉ vì công việc bận rộn mà còn vì mỗi lần ăn cơm đều không tránh khỏi một chủ đề —— sinh con.
Chương 8: Chương 8
Lương Thi Nhĩ cong môi, nụ cười nhạt nhẽo: “Em sẽ vui, nhất định là như thế.”
QuýBạcThầnmímmôi:“Anhchỉmongchúngtađừngcãinhaunữa,cũng mong em vui vẻ.”
“ThiNhĩ,anhnóithậtđấy,anhchỉmongemvuivẻhơnthôi.”
GiangTựXuyênthẳngthừngcúpmáy,anhbuồnbựcvòđầu,đứngdậyvề phòng ngủ tắm nước lạnh.
Quý Đình Dương thì bực bội trong lòng, đây không phải là ép thì là gì. Cậu ấy thật sự không hiểu nổi người lớn tuổi sao lại như vậy, cứ thích thúc giục thế hệ sau làm việc.
Quả nhiên hôm nay vừa ăn được một nửa thì lại nói đến chuyện này.
GiangTựXuyênnghĩkhôngsai,quảthậtLươngThiNhĩđang tránh Quý Bạc Thần.
“À đúng rồi, mai tan làm anh đến đón em nhé, anh đã đặt nhà hàng rồi.”
“Đình Dương, vừa tới đã lôi kéo chị dâu con rồi, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng xem nào.” Cát Giai Thanh – mẹ của Quý Bạc Thần trừng mắt nhìn cậu contraithứhai,sauđómỉmcườinóivớiLươngThiNhĩ,“ThiNhĩ,dạonàythế nào, sức khỏe có tốt không?”
Quý Bạc Thần đã ở bên ngoài cả ngày, tới giờ này đã rất muốn ngủ. Nhưng đợi cô lên giường, anh vẫn nghiêng người ôm lấy cô. Anh đã quen ngửi mùi hương trên người cô, không phải hoàn toàn là mùi sữa tắm mà còn có cả hơi thở của riêng cô.
“Con muốn hay không đâu có quan trọng? Bố mẹ có muốn hay cũng đâu có quantrọng?Quantrọnglàchịdâucómuốnhaykhông.Nămnaycôngtycủa chị ấy đang rất nổi tiếng, chắc chắn sẽ rất bận, chuyện này bố mẹ cứ để hai người họ tự bàn bạc với nhau đi.”
Sinhcon...vớitìnhhìnhhiệntạithìcôsinhlàmcáiquáigìnữa? Ai thích sinh thì sinh đi.
“Mẹđâucóép,chỉlànhắcnhởvuvơthôi.”TronglòngCátGiaiThanhrấtthích Lương Thi Nhĩ, cô con dâu này xinh đẹp hiểu chuyện, rất hiếu thảo với họ.
“Em đang đến tháng, không tiện.” Cô kiếm cớ.
LươngThiNhĩ:“Được,đếnđócũngổn,phongcảnhnênthơ,ngồiquáncàphê chắc cũng ngồi cả ngày được.”
Quý Bạc Thần có chút bất an: “Em không vui à?”
—— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấycôthảnnhiênnhưkhông,QuýBạcThầncũngkhônghỏithêmnữa.Cơn mệt mỏi cả ngày ập đến, anh nhắm mắt lại cũng ngủ thiếp đi.
Lương Thi Nhĩ đặt dĩa xuống, ngước mắt nhìn người bạn thân.
“Không hẳn là sao?”
Cómộtthángkỳkinhcủacôbấtngờđếnsớmhơnhaingày,ngấtxỉungaytrong lớp học. Sau khi nhận được tin nhắn từ bạn cùng phòng của cô, anh đã tức tốc chạy từ tòa nhà bên cạnh đến, cõng cô đến phòng y tế.
Nhưngtínhiệu‘muốnyêu’mớiphátrađượcmộtnửathìLươngThiNhĩđãgỡ tay anh ra.
“Về thôi.”
LươngThiNhĩđãchailìvớiphảnứngcủaôngấy,dặndòmẹvàicâuchúýsức khỏe rồi quay người rời đi.
“Thi Nhĩ?”
Cô nhắm mắt lại, đáp: “Bị trễ vài ngày.”
Lương Thi Nhĩ ừ một tiếng, không nói gì thêm.
“Saoimlặngthế?Đangnghĩtớingườicậuthíchà?Nóiđi,nóirarồitôimớitìm cho cậu được chứ.”
“Bỏ đi.”
LươngThiNhĩvẫnbìnhtĩnh,tronglúcnghetainàylọtquataikia,tronglòng cô còn mang theo sự mỉa mai.
LươngThiNhĩtrảlời:[Khôngcầnđâu,tặngcậuđó.] Tiếp đó, avatar của cô chuyển sang màu xám.
GiangTựXuyênxoabóptháidương:“ChịDiệpLam,khôngphảitôiđãnóivới chị rồi sao? Tôi không có ý gì với cô ấy cả, chị đừng giới thiệu đối tượng gì đó cho tôi nữa.”
CátGiaiThanh:“Chínhxác,bâygiờconphảitậptrunghọchành,đừngcósuốt ngày game game.”
Vài phút sau, hai gia đình ổn định chỗ ngồi.
Sau đó cô còn cười nữa chứ, nói rốt cuộc là cô đau hay là anh đang đau.
Nghexongcâunày,LươngThiNhĩnhìnanhchằmchằmgiâylát.Nếulàtrước đây, có lẽ cô sẽ hơi cảm động, dù sao anh cũng chỉ mong cô vui vẻ là được.
Song bà ấy cũng rất mong đợi chuyện cháu chắt.
QuýĐìnhDươngcườitoetoétnói:“Anhconvớichịdâuconhồiđạihọccũng đâu có chỉ học, yêu đương nồng nhiệt lắm.”
Nửa tiếng sau, phó bản hoàn thành, Lương Thi Nhĩ trực tiếp rời khỏi đội.
Nhưngbâygiờđãbắtđượcdấuvết,khiđốidiệnvớiánhmắtquantâmcủabạn thân, cuối cùng cô cũng muốn trút ra hết bầu tâm sự.
“Vậy về rồi mình sẽ bảo Triệu Minh Tuấn đặt vé máy bay và khách sạn.” Ôn Diệp Lam ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Vợ chồng cậu có muốn đi cùng không? Dù saocũnglâurồihaicậuchưađidulịchcùngnhau,vừahayđinghỉdưỡngluôn. Hai cặp đôi cùng đi sẽ vui hơn nhiều!”
Sự chắc chắn của anh khiến Lương Thi Nhĩ nhớ tới hai năm đầu khi mới yêu nhau, quãng thời gian đó cô bị đau bụng kinh dữ dội nhất. Mỗi lần đau đến c·h·ế·t đi sống lại, anh rất xót xa. Thế nên cứ lần nào cô sắp đến tháng, anh sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ mấy ngày trước để xoa dịu cơn đau cho cô, còn nhớ rõ ngày tháng hơn cả cô nữa.
Nóixong,côấypháthiệnLươngThiNhĩkhôngđáplời,chỉcụpmắtdùngdĩa xiên miếng thịt bò trong bát, cũng không biết đang nghĩ gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LươngThiNhĩđứngdậy,gọimộttiếng“Bốmẹ”.
“A Xuyên, đang làm gì vậy?”
CátGiaiThanhnói:“Đỡrồi,cáighếmát-xalầntrướcconmuachobốmẹrất hiệu quả, giờ đã thoải mái hơn nhiều.”
GiangTựXuyênsữngngười,nhắntinchocô:[Saochịkhôngnhậnphần thưởng?]
Sau khi nghe bố mẹ và Lương Thi Nhĩ trò chuyện một lúc, Quý Đình Dương vẫn không nhịn được tìm cơ hội thì thầm to nhỏ với cô: “Chị dâu, hay là chị có bí kíp gì không, cho em xin một bản đi, em với mấy đứa bạn cùng phòng đánh thử xem sao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Emkhóchịutrongngườià?Cóphảivìkhốilượngcôngviệcquálớndẫnđến mệt mỏi không?”
“Saovậy,bậnlắmà?Khôngthểdànhrachútthờigiannàosao!”
Saukhitancuộc,nhàhọQuýláixerờikhỏinhàhàngtrước.Xevừarakhỏibãi đậu xe, Quý Đình Dương ngồi ở ghế sau chợt nói: “Mẹ, không phải đã nói là đừng nhắc đến chuyện con cái nữa mà? Sao mẹ lại nhắc đến làm gì, mẹ xem ban nãy sắc mặt của chị dâu rất khó coi.”
Trênbànăn,haingườitròchuyệnvềnhữngđịađiểmthíchhợpđểđihưởng tuần trăng mật.
BốQuý-QuýHoaNgữcũngnói:“Đúngđúng,rấttốt,cảmơnconnhé.” “Bố mẹ, không cần khách sáo đâu ạ.”
Nhữnghìnhảnhđóđanxenvàonhau,dướisựk.ích th.íchtừcácbàiđăngcủaVu Gia Gia mà vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh thủy tinh cứa vào tim cô.
Nhưng mặt khác, cô lại không kìm được mà nhớ lại rất nhiều hình ảnh họ đã từng ở bên nhau, nhớ lại rất nhiều lời hứa anh dành cho cô, cũng nhớ lại năm đó cô đã không chút do dự kết hôn với anh, trong lòng tràn ngập hạnh phúc...
Sau khi kết hôn thường sẽ có kỳ trăng mật, Ôn Diệp Lam cũng không ngoại lệ.
Giang Tự Xuyên: “Đang chơi game, sao thế?”
ÔnDiệpLamnhướnmày:“Saovậy,cãinhauà?” “Không hẳn.”
“Bảo cậu mau tìm bạn gái mà ổn định đi, chứ đừng chỉ biết đến ban nhạc của cậu nữa. À, tôi không có nói là ban nhạc của cậu không tốt đâu nhé. Ý tôi là ban nhạc với yêu đương không hề xung đột, cậu cũng đến tuổi nên yêu đương rồi.”
QuýBạcThầnnhìngiađìnhnóinóicườicười,tronglòngthỏamãn,khóe miệng cũng không kìm được mà cong lên.
——
Trước đây Ôn Diệp Lam đang trong thời gian chuẩn bị đám cưới, hơn nữa cô cũng không chắc Quý Bạc Thần có thật sự thay lòng đổi dạ không, nên những phiền muộn trong lòng không nói với ai, cứ thế giữ kín, tự dày vò mình.
Mộtlátsau,anhnhìnđồnghồ,đứngdậynói:“ThiNhĩ,anhxuốngđónbốmẹ.” “Ừm.”
Quý Bạc Thần đang đợi cô ở phía xa, chờ cô đến gần, anh dịu dàng nói: “Đừng để ý đến lời bố mẹ anh, người già đều như vậy cả. Trước đây anh đã nói rồi, bây giờ chúng ta không bàn tới chuyện này nữa, để sau này khi nào em muốn rồi tính tiếp.”
“DiệpLam.”LươngThiNhĩngắtlờicôấy. “Hửm?”
Mọilờianhđịnhnóimắcnghẹntrongcổhọng,lúcsựctỉnhlạithìthầmchửi mình một câu ‘đúng là điên rồi’.
Cô tùy tiện ném nó sang một bên, không thèm nhìn lại lần nào nữa.
Lúcđóanhnóisaonhỉ...Ồ,anhchẳngnóigìcả,chỉliếcnhìncô,đôimắtđỏ hoe.
LươngThiNhĩhítsâumộthơi,saukhiấnnútvàophóbản,côđưataygiậtsợi dây chuyền trên cổ xuống.
Hôm đó có rất nhiều người nhìn thấy anh chạy như bay trên đường, còn cô sau khi tỉnh lại trong lúc đang được cõng thì thấy đầu anh đổ đầy mồ hôi, bèn nói mình chỉ bị đau bụng kinh thôi, không phải sắp c·h·ế·t đến nơi, không cần phải gấp gáp như vậy.
“Thi Nhĩ?”
GiangTựXuyênvừađịnhnóitôikhôngcần,nhưngtrongđầulạibấtchợthiện lên đôi mắt lạnh lùng tĩnh lặng hôm đó ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Ngàyhômsau,saukhitanlàmLươngThiNhĩlênxeQuýBạcThần,cùngnhau đến nhà hàng dùng bữa.
Quý Đình Dương: “Nhưng cũng không thể ép người ta được.”
Lương Thi Nhĩ gật đầu: “Con vẫn khỏe, bố mẹ thì sao ạ? Đỡ đau lưng chưa ạ?”
“Chị dâu!” Quý Đình Dương – em trai của Quý Bạc Thần chạy lại gần, cười hớn hở chào cô, “Chị dâu, có thể gánh em đánh con boss phó bản mới nhất của Kiếm Giang Hồ được không! Nó khó quá à, cả phòng em chưa ai qua ải được.”
Lương Thi Nhĩ mỉm cười với cậu ấy: “Tập trung học hành đi.”
Trưahômđó,côấyghéquacôngtycủaLươngThiNhĩ,nhânlúcLươngThi Nhĩ nghỉ trưa cùng cô đi ăn một bữa cơm.
“Chơigamegìchứ,chuyệnlầntrướcthếnàorồi?CậuvớiHiểuĐườngcóliên lạc không?”
Thờigianthấmthoáttrôi,LươngThiNhĩtrongbóngtốiđỏhoekhóemắt,hệt như chàng trai mười chín tuổi năm nào.
“Rốtcuộclàsaovậy,chiếntranhlạnhà?TênkhốnQuýBạcThầnđólàmsao, dám lạnh nhạt với cậu? Tớ thấy cậu ta đúng là chán sống rồi——”
“Hai chúng nó thì có thể bàn bạc được gì. Thi Nhĩ đã đến cái tuổi này rồi, khôngsinhconnữathìđợiđếnbaogiờ?Saunàyhệsốnguyhiểmcòncaohơn ấy.” Cát Giai Thanh thở dài, “Con nít như con thì biết gì, đừng nói nữa.”
Nhưng giờ phút này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là phải chăng vì mấy hôm nay cùng Vu Gia Gia đi công tác rồi tiếp xúc gần gũi nên bây giờ anh cảm thấy chột dạ, mới để chuyện này xảy ra?
“...Thôi cúp máy đây.”
“Lên đại học rồi thì cũng phải học, con nhìn anh con và chị dâu con kìa.”
Nóixong,anhpháthiệnsắcmặtLươngThiNhĩkhônghềtứcgiận,màlàbình tĩnh và thờ ơ, vô thức khiến trái tim Quý Bạc Thần thắt lại.
LươngThiNhĩnói:“Khôngphảitrướcđâyanhvẫnluônmongemrútluivề làm bà nội trợ rồi sinh con đẻ cái à? Sao bây giờ không đứng về phía bố mẹ nữa?”
Bâygiờkhiếnchịdâukhôngvui,làmcậuấycũngngạiđixinchịấybíkíp! Lúc này, Lương Thi Nhĩ cũng đưa bố mẹ và em trai đến bên xe của họ.
“Thằng nhóc này——”
Khônghiểusaoanhđộtnhiêncảmthấynếulúcnàycôcãinhauvớianhvàicâu hoặc nổi giận còn bình thường hơn.
“Cậucứngmiệngthậtđấy.Nếukhôngphảibốmẹcậunhờvảtôithìtôicũng chẳng thèm quan tâm đến cậu đâu!”
“Mẹơi,conđãlênđạihọcrồi,đâuphảihọcsinhcấpbanữađâu,saomẹvẫn còn bài ca này vậy.”
Nhưngcôbiết,cólẽbữacơmnàysẽlàbữacơmcuốicùngmàmọingườiđược bình yên bên nhau.
“Cũng không phải... không sao đâu, trễ vài ngày là chuyện bình thường mà.”
Haingườiđếntrước,saukhisắpxếpxongchophụcvụlênmónthìbốmẹQuý Bạc Thần và em trai anh xuất hiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Saolạikhôngcóýđóđược!Emhọtôixinhxắnbiếtbao,haiđứacậurangoài ăn cơm tiếp xúc thử xem nào.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.