Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60: Hoàn toàn văn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Hoàn toàn văn


đang đợi ai à?”

Anhcảmthấymìnhrấtyêucô,nhưngbâygiờsosánhraanhmớithấyhìnhnhư anh cũng không yêu cô sâu đậm lắm.

Anh gọi đồ ăn xong thì phát hiện Lương Thi Nhĩ không gọi gì cả, cô giống như anh ban nãy, chỉ gọi một ly đồ uống rồi ngồi đó xem điện thoại. Là người cô hẹnvẫnchưatớisao?Ngườimàcôđangchờđợisẽlàai?LàGiangTựXuyên? Ngườinàysaolạiđểcôchờđợinhưthế?Haylà...khôngphảicậuta,haingười họ đã chia tay rồi chăng.

Vềphần“vợsắpcưới”vừamớichạyrangoài,anhcũngkhôngthèmđểýcôđã đi đâu, tâm trạng lúc này như thế nào.

“Cũngđúng...côấychắcchắnkhôngthèmquantâmnữa.Nhưngmà,tôicảm thấy Quý Bạc Thần vẫn còn để ý.”

Quảnhiên,haingàysau,mẹanhgửichoanhmộtđịachỉ:[Tốinaytớiđâyăn cơm, mẹ đã đặt chỗ xong rồi.]

Nhưnganhcũnghiểurõtínhcáchcủamẹanh,bàấynhấtđịnhsẽkhôngbỏqua cho anh dễ dàng.

Ánh mắt Quý Bạc Thần lập tức lạnh xuống: “Em vừa nói gì cơ?”

ÁnhmắtQuýBạcThầnhơitrầmxuống:“Nếuemkhôngmuốnkếthôn,bấtcứ lúc nào cũng có thể kêu dừng lại.”

“Không hề, tôi chỉ hy vọng em cân nhắc kỹ thôi.”

Đếncửathangmáychỉcóconđườngnày,côkhôngthểkhôngđitới.Thếlà trong lúc anh đang ngẩn ra, cô đã đi tới đây.

Trênthựctế....Anh cũng không biết mình mua những thứ này để trong nhà

tôi?”

“Có chút mâu thuẫn.” Quý Bạc Thần nói.

LươngThiNhĩ:“Khônglàmđâu,tổchứcđámcướimệtmỏiquá.Chúngtôi định du lịch kết hôn.”

Anhvẫnhiểucô,biếtdùngphépkhíchtướng.Bởivìnếuđểýthìchứngtỏcô còn nhớ những chuyện trong quá khứ, cũng chưa quên anh. Chắc chắn là cô không muốn để anh có được cảm giác này.

Trậncãivãnàycòn mangđếnphiềntoái khácchoQuýBạc Thần.

Đến nhà hàng là sáu giờ tối, Quý Bạc Thần báo tên Cát Giai Thanh thì được nhân viên phục vụ đưa tới vị trí gần cửa sổ lầu hai. Anh tạm thời chỉ gọi một ly cà phê, chờ Cát Giai Thanh hoặc Tống Diệc Thuần đến.

“Du lịch kết hôn....Rất tốt, đám cưới truyền thống quả thật rất mệt mỏi.”

Thếmnửatiếngsau,nhânviênphụcvụlạiđitới.Cũngchínhvàolúcnày,Quý Bạc Thần nhận được một tin nhắn.

Haingườiđứngbênbồnrửataytrangđiểmxongthìrangoài,TốngDiệcThuần từ trong phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt tái mét.

Côgậtđầu,nhìnthứcăntrênbànanh,cóthểlàkhôngbiếtnóigìnênchỉnói: “Vậy anh tiếp tục đi, tôi... đi trước đây.”

Quý Bạc Thần bắt đầu thấp thỏm không yên ngồi lựa món, khóe mắt nhìn thấy Lương Thi Nhĩ ngồi ở vị trí phía trước bên phải anh, đưa lưng về phía anh, cũng nhận thực đơn từ nhân viên phục vụ.

Thậtlâusau,anhngồixổmxuốngthudọntậptranhbịxéhỏngkia,cẩnthậnkẹp trang bị xé rách vào lại rồi đặt về giá sách.

NhưngTốngDiệcThuầnthấyanhkhôngnóilờinàolạitứckhôngthôi,đứng dậy chất vấn: “Tôi đang hỏi anh đấy, có phải cô ấy tên là Lương Thi Nhĩ không!”

Saukhivềđếnnhà,anhrótchocôlynước,nói:“Anhđitắmtrước,emcóthể dùng phòng vệ sinh của phòng ngủ phụ.”

Quá đột ngột, anh chưa chuẩn bị sắn sàng.

QuýBạcThầnkhẽchuyểnđộngcáinĩatrêntay,tronglònglạibắtđầuđaukhổ.

Buôngdaonĩaxuống,mộtlátsau,QuýBạcThầnđứngdậynhìnrangoàicửa sổ.

QuýBạcThầncảmthấythậtđúnglàcócảmgiácbạncũnhiềunămkhônggặp, điều này khiến anh có chút phấn khích lại vừa buồn bã.

“Chờ chút.” Anh gọi cô lại.

“Trùnghợpthật.”Côdừngbước.

“Khôngcógì,anhvốncũngđangđợibạn,kếtquảbạnkhôngđến.”QuýBạc Thần nhếch môi cười với cô, “Hay là, ngồi xuống cùng ăn bữa cơm nhé?”

.....

Hôm ấy là ngày thứ ba họ chụp ảnh cưới.

“Phải, có vấn đề gì không?”

Thậtraanhchưatừngtưởngtượnglúcgặplạicôsẽlàcụcdiệnnhưthếnào,bản thân nên ra sao. Thế nên giờ khắc này anh chỉ cho phép mình ngồi yên ở vị trí, imlặngquansátcô...Nhưngngẫmlạianhlạicóchútkhôngcamlòng,cảmthấy mình nên chào hỏi cô một tiếng, xem như một người bạn thông thường.

“Còn anh, kết hôn chưa?” Lương Thi Nhĩ hỏi.

Cô không nhìn thấy anh, đi thẳng tới chỗ ngồi của mình.

TốngDiệcThuầnpháthiệnrangườihọasĩtàibakialàvợcũcủaQuýBạc Thần chỉ là một sự tình cờ.

Trướcđâycôkhôngmặnmàgìvớichuyệnconcái,muốntậptrungvàobản thân và sự nghiệp, anh lại luôn bóng gió thúc giục cô sinh con...

đúng không?”

tớiđónemđi,đểemgửiđịachỉchoanh,lúcnàosắpđếnanhnóivớiemmột tiếng nhé.”

-

lòngchiềutheoýcô,lấycôlàmtrungtâm,nhưvậyrấttốt. Đây là chuyện tốt......

Haingàysau,CátGiaiThanhgọiđiệnthoạitớichoanh,hỏianhvàTốngDiệc Thuần xảy ra chuyện gì, nói lúc bà ấy gọi điện thoại cho Tống Diệc Thuần thì cảm giác được cô rất buồn bã.

Chương 60: Hoàn toàn văn

Có điều anh cũng đã quen với cảm giác này rồi, những năm qua anh thường xuyên trải qua. Có lẽ trong tương lai rồi sẽ trở thành một chuyện bình thường.

Quý Bạc Thần trầm mặc một lát rồi hờ hững nói: “Mẹ, hay là thôi đi.”

Chỉcảmthấylồng ng.ựcchấnđộngmãnhliệt,hoảnghốt,rungđộng,mờmịt...... Đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, làm cho người ta không biết làm sao.

Sau đó đồ ăn của anh được mang lên, nhưng cô vẫn ngồi một mình ở đó.

Quý Bạc Thần gật đầu: “Không có gì.”

TốngDiệcThuầnuốngrượuvớihọ,trênđườngđitoiletthìbấtngờngheđược hai giọng nói quen thuộc kia.

Nửatiếngsau,nhânviênphụcvụđilênhỏianhcómuốngọimónkhông. Quý Bạc Thần nhìn đồng hồ, ra hiệu muốn đợi lát nữa.

“Thôicáigì?Chuyệnnàysaomàthôiđược?Mẹnóiconhay,DiệcThuầnchỉlà không vui thôi, chứ con bé thật sự không muốn chấm hết với con, mẹ có thể cảmnhậnđược!”CátGiaiThanhnói,“QuýBạcThần,mẹnóichoconbiết,con nghiêm túc một tí cho mẹ. Bên Diệc Thuần mẹ sẽ nói chuyện với con bé, con cũng vậy, đi dỗ dành nó đi!”

Quý Bạc Thần nhìn bóng lưng cô, có chút hối hận vì vừa rồi không nói thêm mấycâu.Nhưnganhcũngchẳngbiếtnóigìhơn,bởinếucứdòmngócuộcsống hiện tại của cô, anh nghĩ mình sẽ ghen tị, rồi lại càng đau khổ hơn.

LươngThiNhĩnởnụcười:“Dạotrướcchúngtôivừamớiđăngkýkếthôn.” Quý Bạc Thần ngẩn người, kinh ngạc nhìn cô.

Đâylàlầnđầutiêncôcảmnhậnđượcsựsắcbéncủaanh,bởivìcôxétậptranh của Lương Thi Nhĩ nên anh đã lộ ra bộ mặt tàn khốc của mình mà không chút che đậy!

“Nghecậunóivậymìnhmớithấy,hìnhnhưcậuấykháhờhữngvớicôgáilần này, trước kia ở cùng Thi Nhĩ đâu phải như vậy.”

“Gì cơ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quả nhiên, cô ngồi xuống.

Anhthấycôđiracửa,cũngthấycáchđókhôngxacómộtngườiđànôngđivề phía cô, sau đó nắm tay cô.

Thì ra anh không phải lạnh nhạt bẩm sinh, vì anh đâu có lạnh nhạt với vợ cũ!

Quý Bạc Thần nghĩ, hẳn là đã hơn năm năm rồi anh không gặp cô.

“Biếtthìsao,màkhôngbiếtthìthếnào?ThiNhĩbâygiờđãcóngườibạntrai quá xịn, cần gì phải quan tâm đến Quý Bạc Thần nữa.”

“Đúng vậy.”

Thờigiantrướcvừachụpảnhcưới.” “Thế à, chúc mừng nhé.”

“Ừ, em đang ăn cơm, sắp xong rồi... Hôm nay em không lái xe....Được, vậy anh

Tống Diệc Thuần đứng dậy đi tới cửa phòng sách, chỉ vào bên trong: “Những tập tranh bên trong đều là tác phẩm của cô ấy đúng không?! Trước kia hay mới nhất đều có! Cái nào anh cũng mua về sưu tầm. Trước đây tôi tưởng anh thích những tập tranh này, còn định lần sau sẽ mua cho anh một bản giới hạn. Không ngờ anh không phải thích tranh mà là thích người vẽ ra những bức tranh này!”

Mấy ngày nay Quý Bạc Thần lại trở về trạng thái ‘có cũng được mà không có cũng chẳng sao’. Cho nên anh vẫn bảo mình qua đó. Anh nghĩ, nếu Tống Diệc Thuần trở lại trạng thái ban đầu, vậy thì bọn họ vẫn có thể tiếp tục.

“Không,bêncôngtyđóvềsaukhôngthăngtiếnđượcnênanhđãchuyểnsang công ty khác rồi.”

Vừa rồi cô nói rất đúng, trong lòng anh không có cô, anh không quan tâm.

Anhnghĩ,nếuhômnayanhkhônggọicôlại,cũngchẳngbiếtđếnbaogiờmới gặp lại cô.

Đêmđótanrãtrongkhôngvui,TốngDiệcThuầntứcgiậnchạyrakhỏinhàanh. Quý Bạc Thần x.oa n.ắnấn đường, cúi đầu nhìn tập tranh rơi lả tả.

“Cậu nói xem liệu Thi Nhĩ có biết Quý Bạc Thần sắp tái hôn không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một tiếng sau mới nói cho anh biết cô không đến, xem ra là cố ý bỏ mặc anh.

“Cómâuthuẫnthìgiảiquyếtđi,haiđứasắpcướirồi,đànôngcontraiđừng chấp nhặt với con gái làm gì!”

Mười một giờ tối, bọn họ tan cuộc.

“Sao lại nói thế?”

Nhưng ngay khi Quý Bạc Thần đứng dậy muốn rời khỏi chỗ ngồi, anh bỗng nhiên nhìn thấy một người từ đầu cầu thang bên kia đi tới. Người nọ mặc áo khoác màu trắng gạo, tóc dài xõa vai, mặt mày đượm ý cười, vừa đi vừa gọi điện thoại.

“Vậysao.”Côcườicười,“Mớihômnàocònloichoimàbâygiờđãlớncóbạn gái rồi, chưa quen lắm.”

Ngay khi anh đang nghĩ có nên giả vờ đi ngang qua đó không thì lại thấy cô cầm túi xách lên chuẩn bị rời đi. Lúc này cô không gọi điện thoại, thế nên lúc xoay người đi về phía đầu cầu thang, đương nhiên sẽ nhìn thấy anh.

Thôi được rồi....anh đã từng không làm được điều đó, bây giờ có người sắn

“Đúngrồi,emvàcậuthanhniênkia.ÝanhlàGiangTựXuyên,haingườicònở bên nhau không?” Cuối cùng Quý Bạc Thần cũng hời hợt hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi nhất.

Trongnửatiếngngắnngủi màQuýBạcThần đãsuynghĩrất nhiều.

Quý Bạc Thần: “Đó chỉ là tranh, không có ý nghĩa gì cả.”

“Làdoemsuynghĩlinhtinhthôi,tôichưabaogiờliênlạcvớicôấy.” “Anh đơn phương tương tư cũng không được!”

TốngDiệcThuầntốinayđãtứcđếnphátđiên,côcảmthấycóthểmìnhđãtrở thành trò cười trước mặt đám bạn cũ kia của anh, cô thực sự quá mất mặt.

làmgì,chỉlàthỉnhthoảngđingangquatiệmsách,nhìnthấytácphẩmcủacô rồi cứ thế mua thôi. Những lúc đó trong đầu anh không hề nghĩ đến những chuyện khác, chỉ cảm thấy muốn xem thử thế nào, không hơn không kém.

“Tống Diệc Thuần!”

Lương Thi Nhĩ thản nhiên nói: “Đương nhiên là vẫn còn ở bên nhau rồi.”“Ồ....tốtnhỉ.”QuýBạcThầnravẻbìnhtĩnh,nóiđùa,“Vậychắclàcóconrồi

Bởivìchỉvớinhữngngườimìnhyêuthíchvàtintưởngthìcômớinóibằng giọng điệu và biểu cảm như vậy thôi.

Quý Bạc Thần ngước mắt nhìn cô, dừng lại giây lát rồi nói: “Chắc là....sắprồi.

“Nếucậuấykhôngđểýthìđãtáihôntừlâurồi?NgheDươngThuậtnói,lần này nếu không phải trong nhà thúc giục thì cậu ấy cũng không định kết hôn đâu.”

Nhânviênphụcvụthấyanhrahiệubènđitớihỏi:“Chàoanh,xinhỏianhcần thêm gì ạ?”

Quý Bạc Thần không nói gì nữa, cho cô không gian nghe điện thoại.

QuýBạcThầnđiquavàibước,giậtlấytậptranhkhỏitaycô,lạnhlùngnói: “Tối nay em phát điên hay uống say quá rồi vậy!”

“Ồ...Bốmẹanhkhỏekhông?CònĐìnhDươngnữa,dạonàycậuấythếnàorồi, chắc đã đi làm rồi nhỉ?”

....

QuýBạcThầnthờơnghĩngườinàyrấtngâythơ,chuẩnbịrờiđi:“Khôngcần thực đơn nữa.”

Hai người họ nói nói cười cười, đi qua con đường dài rồi biến mất ở góc đường.

Quý Bạc Thần lần nữa ngồi xuống, “Tôi muốn gọi món.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôiphátđiênrồi,QuýBạcThần,anhthậtsựrấtquáđáng,tronglònganh không hề có tôi!”

Ăn được một nửa thì điện thoại của cô đổ chuông.

QuýBạcThầnnóiđưacôvề,TốngDiệcThuầnbìnhtĩnhnóitốinaycômuốn đến nhà anh.

Tống Diệc Thuần không nói nên lời, một hồi lâu sau mới nói: “Cho dù chỉ là thíchhợpthìchúngtacũngsắpkếthônrồi!Nếuđãnhưvậy,tạisaoanhchưa chịu dứt tình với cô ta!”

“Xin chào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Haingườitiếptụcăn,khoảngchừngmườiphútsau,côbuôngđũaxuống,nhìn điện thoại di động: “Tôi ăn no rồi, phải đi trước đây, cám ơn bữa tối của anh nhé.”

Uốngsayrồicãinhau,anhcảmthấyđauđầukhôngchịunổi,trởvềphòngngủ chuẩn bị đi ngủ.

“Sao, bộ trong lòng em có tôi à?”

Anh hoàn hồn, đứng dậy: “Đúng, thật sự rất trùng hợp.”

Phấn khích là vì hiện tại anh vẫn có thể trò chuyện cùng cô thế này, buồn bã là vì...quákhứthậtsựđãqua,cóthểnhậnrađượccôđãkhôngcònvươngvấngì nữa.

Thấycôkhôngđồngýngay,anhlạinói:“Lâurồikhônggặp,chỉđơnthuầnlấy tư cách tư cách bạn bè mời em một bữa cơm thôi, không ngại chứ?”

“Aiza, để tâm với không để tâm khác biệt hẳn mà.”

Quý Bạc Thần nói: “Thật ra vừa rồi anh đã thấy em, chỉ là chưa chào hỏi....Em

Nói xong, anh đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính.

QuýBạcThầnkhẽnhíumày,khôngnóigì,bởivìkhôngbiếtvìsaocôđộtnhiên hỏi chuyện này.

Chờ tắm xong đi ra, anh phát hiện Tống Diệc Thuần vẫn đang ngồi trên sô pha, trênngườimặcquầnáobanđầu,dángvẻvẫnchưatắmqua.Anhcảmthấykỳlạ hỏi: “Em làm sao vậy?”

Nhânviênphụcvụkhôngbiếtsuynghĩcủangườitrướcmắtnàythếnào,vẫn lịch sự đưa thực đơn tới.

.....

“Cómuốngọithêmbánhhạtdẻkhông?”Đợicôcúpđiệnthoại,anhdòhỏi.Đây là loại bánh yêu thích trước đây của cô.

TốngDiệcThuầngửitới:[Thậtngạiquá,tôiđộtnhiênkhôngmuốntớinữa,anh tự ăn đi nhé.]

Sắc mặt Tống Diệc Thuần nhất thời cứng đờ.

Nhân viên phục vụ: “Sao ạ?”

QuýBạcThầnđứngđónhìnthậtlâumớingồixuống,anhliếcnhìnvịtrítrống đối diện, trong lòng cũng trống rỗng.

QuýBạcThầncắtthịtbòbíttết,lẳnglặngngướcmắtnhìncô. Anh đoán, người bên kia hẳn là Giang Tự Xuyên.

TốngDiệcThuầncàngnghĩcàngtứcgiận,vọttớitrướcgiásáchkéohếtmấy tập tranh kia xuống, cầm một cuốn lên hung hăng xé mất một trang.

“MộtmìnhngồiđâyăncơmTâycứkỳkỳsaođó.”Saukhinóixong,côýthức được anh ngồi đây ăn một mình, bèn cụp mắt nở nụ cười, “Xin lỗi.”

“Anhcũngvậy,khôngthểtưởngtượngdángvẻyêuđươngcủanó.” Haingười thong thả ăn cơm, đơn giản trò chuyện tình hình gần đây.

Quý Bạc Thần gọi nhân viên phục vụ tới, gọi thêm một phần thức ăn. “Gầnđâycóbậnlắmkhông?”Anhcânnhắcvàigiâyrồimởmiệnghỏi.

QuýBạcThầntưởngcôsayrồi,cũngkhôngnóigìnhiều,khởiđộngxechạyvề nhà mình.

HaingườiđóđềulàbạnhọcthờiđạihọccủaQuýBạcThần,vừarồiởtrênbàn rượu hai người họ còn ngồi hàn huyên rất lâu.

LươngThiNhĩlắcđầu:“Khôngcầnđâu,ănmấythứnàyxonglàtôicũngno rồi.”

Côgậtđầu:“Gầnđâycódựánmới,khábận.Anhthếnàorồi,vẫncònởThiên Lam à?”

“Anhmuốnđiạ?” “Đúng vậy.” “Vâng.”

TOÀNTRUYỆNKẾTTHÚC

“Vợ trước của anh tên là Lương Thi Nhĩ?!”

“Vậy em....không ăn cơm à?”

Từlúcbênnhauđếnnay,mặcdùTốngDiệcThuầncảmthấyQuýBạcThần luônhờhữnglạnhnhạt,nhưnglúcanhnóichuyệnvớicôthìvẫnlịchsựnho nhã, cũng sắn lòng thỏa mãn rất nhiều yêu cầu của cô.

“Bọn em sắp tổ chức đám cưới chưa?”

QuýBạcThầntrầmmặcmộtlátrồinhẹgiọngnói:“Chotôimộtphầnbánhngọt hạt dẻ.”

Đêm đó là sinh nhật Dương Thuật, Quý Bạc Thần dẫn cô đi dự tiệc sinh nhật củaanhấy.TrongbữatiệcđaphầnđềulàbạnhọccũcủaQuýBạcThần,quen biết đã nhiều năm, khi biết hai người họ sắp kết hôn thì mọi người chúc mừng rất nhiều.

QuýBạcThầncườikhẩy:“Chẳngquaemcũngcảmthấytôithíchhợpmàthôi, giả vờ thâm tình cái nỗi gì?”

“Bốmẹanhvẫnkhỏe,chỉlàbệnhđaunhứcxươngkhớpvẫnhaytáiphátthôi. VềphầnĐìnhDương,thằngbéchọnhọcnghiêncứusinhnêngiờvẫnchưađi làm, nhưng gần đây hình như có bạn gái rồi.”

“Đừngđểýđếnnó?Vìsaođừngđểý?Tôilàngườisắpkếthônvớianh,vậy mà anh ở trước mắt tôi hoài niệm vợ cũ, làm sao tôi mặc kệ được!”

LươngThiNhĩcầmlấytúixáchcủamình,nóitạmbiệtrồinhanhchóngrời khỏi chỗ ngồi xuống lầu.

“Được.”

Cóthểlàbênnhàgáivẫncònấmức,nênmẹanhmuốnanhgiápmặt‘nghedạy dỗ’ một trận. Cũng có thể là bên nhà gái đã xuôi lòng, mẹ anh muốn sắp xếp cho anh ăn cơm với cô ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Khôngphảianhbảokhôngcóýnghĩagì,chỉlàtranhmà?Tôixécũngkhông được sao?”

Lương Thi Nhĩ nói: “Ngay từ đầu tôi đã nói rõ là không muốn có con, anh ấy cũng đồng ý. Vậy nên tôi cảm thấy kết hôn hay không cũng chẳng khác gì nhau, dù sao ở bên nhau thì cũng như vậy thôi. Nhưng dạo gần đây tôi lại thấy có sự bảo đảm của pháp luật cũng tốt, hai bên có thể chịu trách nhiệm chính thức về nhau, hơn nữa cũng khiến anh ấy yên tâm hơn.”

Tống Diệc Thuần không ngờ anh lại thốt ra câu này: “....Anhđang uy h**p

“Anh!Đólàcáchanhnghĩvềtôisao?” “Chẳng lẽ không phải?”

Nhưnganhlạisữngsờtạichỗ,giốngnhưbịđiểmhuyệt.Bởivìanhkhôngngờ rằng ở một thành phố rộng lớn như Minh Hải, lại có một ngày anh tình cờ gặp được Lương Thi Nhĩ.

....

Điệnthoạibịcúp,QuýBạcThầnnhíumày,cảmthấymệtmỏi.

Côgậtđầu:“Chờmộtkháchhàng,nhưnganhấynóitốinayđộtnhiêncóviệc gấp, không đến kịp.”

Nhưngtronglúcvộivãnhìnthoángqua,anhpháthiệncôcũngkhôngthayđổi là bao, vẫn xinh đẹp như trước, khi nói chuyện vui vẻ thì khóe mắt chân mày đều đượm ý cười, dáng vẻ đơn thuần trong sáng.

Tống Diệc Thuần: “Có vấn đề gì không....Quý Bạc Thần, anh nhớ mãi chưa quên vợ cũ, vậy còn kết hôn với tôi làm gì?”

Sovớisựkíchđộngcủacô,QuýBạcThầnthoạtnhìncóvẻthờơ:“Nhữngbức tranh này chỉ để ở đó thôi, em đừng để ý đến nó.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Hoàn toàn văn