Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 57: Chương 57

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Chương 57


Buổi sáng Lương Thi Nhĩ dẫn mọi người ra ngoài tìm cảm hứng.

Có người lập tức nói: “Vậy làm sao bây giờ....Chúng tôi không có cách nào để

LươngThiNhĩđitớicửa,dùngmắtmèoxácnhậnngườiđứngngoàicửarồimở ra: “Lịch Bắc, có chuyện gì vậy?”

ỞNghiêuSơnnàyngoạitrừphòngcảnhhữutìnhrathìcònlưugiữlạirấtnhiều nét đẹp văn hóa nhân văn.

“TưởngHạoởcùngphòngvớitôicũngbịsốt,vừarồitôiđikiếmthuốccảm cho cậu ấy.” Lịch Bắc nói, “Ở đây không có thuốc nào khác...”

“Không sao, chị lên đây đi.”

AingờvừamởcửarađãthấyLịchBắctừhànhlangbênkiađitới. “Chị Thi Nhĩ, sao chị lại dậy giờ này?”

Saukhimặcquầnáovàothìcũngđếnphiêncôsửdụngmáysấytóc,côđứng trongphòngsấykhôđồlót.Nhưngcólẽdovừamắcmộttrậnmưato,lúcnày đầu óc cô đã bắt đầu choáng váng, vô cùng khó chịu.

“Vậy,chúngtaxuốngxemthửthếnào?”

“ChịThiNhĩ,tìnhhuốngbâygiờthếnào?Làmsaođây?” “Không thể quay lại sao? Tôi thấy chỗ này ghê quá.” “Nghe nói bánh xe bị lún rồi.”

LòngLươngThiNhĩbỗngchùngxuống:“Vậyôngchủ,chỗnàycóđiệnthoại bàn không?”

Hơntámgiờtối,LươngThiNhĩvàGiangTựXuyênđanggọiđiệnthoạicàkhịa chuyện này thì đột nhiên cửa phòng bị ai đó gõ mấy tiếng.

Nhiệtđộtrênnúixuốngrấtnhanh,chínhcôcũngnhanhchóngtrởvềtắmrửa, sau khi ra khỏi phòng tắm thì run lẩy bẩy trốn vào chăn.

LươngThiNhĩtiếptụcvẽ,GiangTựXuyêntrongmànhìnhnghethấygiọng nói thì ngước mắt nhìn cô: “Em đang nói chuyện với ai vậy?”

Lương Thi Nhĩ đương nhiên phải phủ nhận, dỗ dành bạn trai bên kia đầu dây: “Saomàsosánhđượcvớiđầubếpđạitàinhưanh,cóthểbâygiờemđangđói nên ăn gì cũng thấy ngon thôi.”

“Ầm ầm ——”

“Vâng.”

Nhàcửabênnàyđaphầnđềucũkỹ,nhiềunhàdâncònlàmbằnggỗ,thoạtnhìn rất có nét xưa cũ, đúng khung cảnh mà dự án game tiếp theo của bọn họ cần.

Côđợitrongphòngchừngmộttiếngđồnghồthìcóngườiđếngõcửa,làmộtnữ nhân viên. Cô ấy đưa cho cô một chiếc váy dài và một chiếc áo khoác, nói nếu không ngại có thể mặc đỡ trước.

“Cô Lương?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anhchờtí,cóngườitìmem,đểemđimởcửaxemthử.” Giang Tự Xuyên ở bên kia ừ một tiếng.

KhóemiệngGiangTựXuyênconglên:“Vậythìchịơi,látnữanhớmặcthêm áo khoác nhé.”

Ôngchủnóichocôbiếtbênngoàivẫncònmưa,ởđâylạitươngđốihẻolánh, đường sẽ không thông thoáng nhanh như thế.

Đúnglúcnày,trênđỉnhđầuvanglênmộttiếngnổlớn,giốngnhưcảngọnnúi đang run rẩy.

“Anh đến tìm em. Anh cứ tưởng, anh không tìm được em nữa.”

Bữatốilàdophòngbếpcủanhànghỉchuẩnbị,nhómcủabọnhọcóhơnmười người, ngồi thành một bàn dài.

LươngThiNhĩnhíumày,đứngdậynóivớitàixế:“Báctài,đườngxuốngnúi chỉ có con đường này thôi sao?”

LươngThiNhĩcheôlênxe,còngửitinnhắnchoGiangTựXuyênbáochoanh biết thời tiết không được tốt, có thể xe sẽ chạy chậm hơn một chút, đến chiều mới về đến nhà.

Cònđangnóichuyệnthìbênkiahànhlanglạivanglêntiếngbướcchân.Lương Thi Nhĩ vội vàng để di động xuống đi ra xem, thấy Lịch Bắc đã bưng mì tới: “Chị ăn lúc còn nóng đi nhé.”

LươngThiNhĩcảmthán:“Haimươiba?Đólàsốtuổicủatôicáchđâynhiều năm rồi.”

“A....ồ ồ!”

LươngThiNhĩgậtđầu:“Vậyđếnlúcđónhờanhchotôimượnđiệnthoạinhé, điện thoại của tôi bị rớt rồi.”

Lịch Bắc: “Là, là thế này, bữa tối nay tôi ăn chưa no, muốn mượn phòng bếp tự nấu thêm đồ ăn cho mình, bên phòng bếp bảo là không thành vấn đề, nên tôi đã nấu mì cà chua trứng. Chị Thi Nhĩ, tôi thấy tối nay chị cũng chưa ăn gì mấy, có muốn ăn một phần không?”

“Đừngquantâmhànhlýnữa,mạngsốngmớiquantrọngnhất!Mọingườimau trở về đi, ở đây chưa chắc đã an toàn đâu.”

“Hành lý của chúng ta đều ở trên xe...” “Rùngrợnquá,tôimuốnvềnhà,huhuhu.”

LươngThiNhĩởtrongbóngtốicảmgiácđượccơthểkhóchịu,đôimắtbấtgiác ửng đỏ.

Sánghômsau,lúcchuẩnbịkhởihành,cơnmưađãrơicảđêmqualạitrởnên lớn hơn.

GiangTựXuyênồmộttiếng,khônghỏinhiều,chỉnói:“Chốcnữatrờitốibên em sẽ lạnh đấy, có mang theo áo khoác ngoài chưa?”

LươngThiNhĩnghethấygiọngnóithìchậmrãiđứngdậy.Ánhmắtcôlướtqua mọi người... Khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đồng tử cô chợt co rút lại.

“Ừ, em biết rồi.”

“À,vậy,cảmơncậu...”Dùsaongườitacũngđãbưngmìtới,LươngThiNhĩ không từ chối nữa, “Làm phiền cậu rồi.”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”

“XinlỗinhécôLương,trướcgiờtôiăncayquenrồi,đầubếpcũngquenrồi,tối qua lại quên không cân nhắc chu toàn.” Ông chủ nói.

“Bảnthâncậuđãmệtkhôngchịunổirồi...còncõngtôinữa.”LươngThiNhĩ nhất quyết không chịu, vòng qua cậu ấy đi về phía trước.

Ôngchủnhànghỉ:“Tốt,quátốt.Lầnnàytốcđộnhanhđấy,chứnămtrướcphải đợi mấy ngày liền mới thông thoáng được.”

“Mì ăn liền không tốt, dù sao tôi cũng nấu nhiều, chị giải quyết phụ tôi với nhé.”LịchBắcnóixongthìlậptứcxoayngườiđivềphíahànhlangbênkia, “Chị đợi một lát, tôi mang qua cho chị ngay.”

sẽ rất sốt ruột.

Bangườitừbênngoàiđếncũngnhìnthấybọnhọ,ngườiđànôngmặcquầnáo màu nâu dừng bước, mở miệng trước: “Xin hỏi cô Lương có ở đây không?”

bên phòng chị.”

LươngThiNhĩdừngbút,cúiđầunhìnvàomànhình:“GiangTựXuyên,anhcó phát hiện bây giờ anh rất giống mẹ em không?”

LịchBắcđếngần,pháthiệnsắcmặtkhácthườngcủacô,vộivàngđặttaylên trán cô thăm dò: “Chị cũng phát sốt rồi!”

“Này,LịchBắc——”

“Nhà nghỉ gần đây mà, lạnh thì về lấy là được.”

Đếnsáugiờtối,mặttrờidầnkhuấtbóng.Nhiệtđộtrênnúiquảnhiênbắtđầu giảm xuống, Lương Thi Nhĩ đứng dậy định trở về phòng lấy thêm áo mặc.

“Vậybâygiờbịchặnrồi,tạmthờichưathểthôngthoánglạiđược,chúngtatrở về nhà nghỉ đi. Mưa lớn quá, ở lại đây cũng không phải là cách.”

Chưatớimấyphútsau,LịchBắcđãphaxongthuốcmangđến. “Cẩn thận nóng.”

Trờidầndầntốixuống,LươngThiNhĩkhóchốngđỡlạisựmệtmỏitrongcơ thể, vùi vào chăn ngủ thiếp đi.

Lịch Bắc cũng vội vàng gật đầu với cô: “Tôi có thể ngồi bên này không?” LươngThiNhĩmỉmcườinói:“Tùycậu,cậumuốnngồiđâuvẽcũngđược.” “Vâng.”

GiangTựXuyênhàilòng,nhưnglạilobữacơmtiếptheocủacôphảilàmthế nào đây.

“Họa sĩ trong bộ phận các em à?”

Thếlàcôcốgắngchốngđỡcơthể,địnhtìmngườihỏixemcóthuốchạsốt không.

khác đang bật đèn pin, “Ông chủ, có chuyện gì vậy?”

Ánhmắtmọingườilậptứcđổdồnvềphíađó. Đường thông thoáng rồi sao?!

Khôngcóhànhlýnêncũngkhôngcóquầnáođểthay.Màđiềunguyhiểmhơn là lúc xuống xe cô vội quá nên không có cầm điện thoại theo.

LươngThiNhĩcũngkhôngpháthiện,vuivẻtiếpnhậnlờikhenngợinày,tùyý nói: “Cám ơn nhé, vậy cậu tranh thủ mang đồ về cất đi, sau đó đó ra ngoài ăn cơm.”

“Có chứ, bây giờ tôi đang định đi lấy đây, có điều công suất không được cao cholắm.Chốcnữacáccômuốndùngmáysấythìphảichiathờigianrasửdụng nhé.”

“Ôitrờiơi...vậylàtiêurồi,ởđâycóđôikhisẽnhưvậy,nămkiacũngthế,lúc đó trời mưa đường lại sạt lở, điện và sóng điện thoại đều không có. Phải mấy ngày sau mới khôi phục được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cảm ơn.”

“Đồngnghiệpthôimàcũngđểýbữatốinayemkhôngănđượcnhiều,khálà chu đáo nhỉ.”

“Tôi nghe nói người sửa đường chính là người trẻ tuổi dẫn đầu nhóm người tới đây,xửlýsuốtmộtđêmqua,nhưngcóvẻrấtsốtruột!Aiza,làngườinhàcủaai trong số cô cậu vậy?”

Đau....Cảm giác toàn thân đều rất đau nhức.

“Thôicứngồiyêntrênxeđợiđi,bênngoàimưalớnquá,chắcsắpcóngườiđến thông đường rồi.”

“Nhưng trông chị rất đẹp. À không....ýtôi là, chị còn rất trẻ.” Sau khi nói xong,

“Đừng chặn đường, mau xuống xe!”

Tàixếcũngpháthiệnra,cấptốcmởcửa,mọingườihoảngloạnùaxuốngxe. Lương Thi Nhĩ: “Tiểu Chu! Đừng lấy hành lý nữa! Chạy trước đã!”

“Bìnhthườngchúngtôithườngdùngđiệnthoạidiđộngđểnhậnđơn...Bâygiờ bịmấtsónghếtrồi,khôngcócáchnàođểgọiđiện.”Ôngchủnói,“Cóđiềucô yên tâm, người dưới xuôi chắc chắn sẽ phát hiện ra tình huống này, bây giờ chúng ta cứ chờ là được, có tín hiệu lại tôi nhất định sẽ báo cho cô biết.”

Lương Thi Nhĩ ở trong mưa lớn tiếng hô, kéo lý trí của mọi người về.

Đèn bỗng nhiên tắt phụt, không biết là nhảy cầu dao hay vì nguyên nhân khác.

Lạimộttiếngầmnữavanglên,mọithứtrênsườnnúibấtngờđổậpxuốngnhư lũ quét, nơi cô vừa đứng bỗng chốc bị nhấn chìm.

Hơn sáu giờ ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng.

LươngThiNhĩcũnggiốngnhưmọingười,khásuysụp,nhưnglúcnàycôlàtrụ cột tinh thần của mọi người, tất nhiên không thể biểu hiện ra ngoài.

“Sợ em ham vẽ quá lại quên mất, để bị cảm lạnh thì hỏng bét.”

Ông chủ nhà nghỉ nói: “Vậy người kia lên đây bằng cách nào?” “Mởmột con đường nhỏ, mấy người vùng ngoài kia vào trước.”

LịchBắcnhanhchóngthudọndụngcụvẽtranh,đuổitheobướcchâncủacô, cùng nhau về nhà nghỉ.

GiangTựXuyêncườikhẽ:“Đùaemthôi,vậyemđiănđi,sovớimìănliềnthì mì nấu quả thật tốt hơn một chút.”

Tiếngđộngnặngnềdườngnhưphátratừkhắpbốnphươngtámhướng,saukhi xác định mọi người đã xuống xe hết, Lương Thi Nhĩ cũng vội vàng bước ra.

Saukhivềphòng,LươngThiNhĩvẫnrấtbấtan,nếulàtìnhhuốngbìnhthường thì giờ này cô đã về đến nhà rồi....Nhưng bây giờ cô không có cách nào khác,

Lương Thi Nhĩ khẽ gật đầu, đã không còn sức lực để nói chuyện nữa. Lịch Bắc thấy vậy cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, để cô nghỉ ngơi.

Giang Tự Xuyên: “...Gì cơ?”

Lịch Bắc đi rồi, Lương Thi Nhĩ đóng cửa lại, bưng mì trở vào phòng.

Mấyngàysaucũngsắpxếpnhưvậy.Thànhrangàynàohọcũnglượnlờbên ngoài, tìm cảm hứng vẽ vời, rồi buổi tối trở về lại họp hành nho nhỏ.

“Chị Thi Nhĩ, chị định về ạ?” Lịch Bắc ngồi cách đó không xa hỏi. LươngThiNhĩ:“Ừm,cũngtốirồi,cậucũngtranhthủnghỉngơiđi.” “Vâng.”

LươngThiNhĩngẩnngười,luivềphíasaumộtchút,tránhsựtiếpxúccủacậu ấy: “Cũng?”

LươngThiNhĩkinhngạcnhìnngườitới,hoàinghimìnhbịảogiác:“GiangTự Xuyên, sao anh lại tới đây?”

“Vâng vâng vâng, tuân mệnh tuân mệnh!”

Trongđầuhiệnlênrấtnhiềuthứlungtung,bấttribấtgiácmơmàngchìmvào giấc ngủ.

Mọingườilậptứcđứngdậyđitớicửanhìnrangoài,chợtthấycáchnhànghỉ không xa có ba người đàn ông đang đi qua đây, bước đi vội vàng, vẻ mặt nghiêm túc.

Sao anh có thể...

về sao?”

“Vâng.vậynếu chị có tình huống gì bất ngờ thì cứ gọi tôi nhé, phòng tôi ở kế

Mọingườivựcdậytinhthần,dìuđỡlẫnnhautiếptụcđivềphíanhàdântrên núi.

“Giọngđiệuemthếnàylàchêanhà?” “Đâu có, chị đâu có dám chê em trai.”

Cả đám người nhìn nhau, không hiểu gì cả. Có điều thôn dân cũng không cần phảihỏi,bởivìôngấytừxanhìnthấymấyngườikiađãđiđếnbênnày:“Đến rồi đến rồi, chính là bọn họ!”

LươngThiNhĩcốgắngđitớiđạisảnh,cùngđồngnghiệpngồivàobànăncháo. Bởi vì những điều chưa biết nên tâm trạng của mọi người vẫn còn rất sa sút, chìm trong bầu không khí u ám. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

LươngThiNhĩcóchútsốtruột,lấyđiệnthoạirađịnhgọichoôngchủnhànghỉ, nhưng lại phát hiện ở đây không bắt được tín hiệu.

Tàixếnói:“Đúngvậy,chỉcómộtconđườngnàythôi.”

Lịch Bắc mím môi, đành phải đứng dậy đi theo.

“Cảmơnôngchủ,vậytôirangoàitrướcnhé.” “À được!”

“Đúng,nênnhưvậy.”Tàixếbỗngbiếnsắc,“Nhưngtôivừapháthiệnkhôngthể lái được nữa, bánh xe hình như bị lún rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thếlàsaukhiđiđượcmộtđoạnđường,LươngThiNhĩbảomọingườitựđitìm nơi mình thích vẽ tranh, tách ra hành động.

LươngThiNhĩngẩnngười:“Khôngsao,tôikhôngcần.Thựcratôicóđemtheo mì ăn liền, vừa nãy còn đang định chế ăn.”

Lịch Bắc là học sinh ưu tú của học viện mỹ thuật, từ nhỏ đến lớn đã nghe rất nhiềulờikhenngợikiểunày,nhưngnhậnđượclờikhentừmiệngLươngThi Nhĩ, trong lòng cậu ấy vẫn lâng lâng vui sướng.

“Chúng ta có thể đi chưa?”

Lương Thi Nhĩ lập tức cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện vách núi bêncạnhxekháchquảthậtcógìđóbấtthường,đồngtửcôchợtcolại,vộivàngnói: “Xuống xe! Xuống xe nhanh lên! Vách núi bên này cũng có khả năng sẽ sạt lở!”

Lịch Bắc liếc nhìn cô: “Năm nay tôi đã hai mươi ba rồi, không còn nhỏ nữa.”

nhà họ có thuốc hạ sốt không.”

“Tôiđãdặnphòngbếpbuổitốilàmthêmmấymónkhôngcayrồi,côyêntâm đi.”

Sau nửa đêm cô lại càng khó chịu, choàng tỉnh khỏi giấc mộng.

LươngThiNhĩđànhphảiquayvàonóivớiGiangTựXuyên:“Đểemvàobếp xem thử, cúp máy trước đã nhé.”

“Núilở,xekháchcũngkhôngchạyđược,chúngtôibuộclòngphảiquayvề đây.”

Hôm đó bọn họ đành phải kết thúc công việc sớm để quay lại nhà nghỉ, nhưng c ũng may là ngày mai đã về rồi, thời tiết cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho công việc.

Màngườiđànôngmặcđồđendẫnđầuđãkhôngthểchờđượcnữa,trựctiếp bước vào trong.

“Khôngsao,khôngsaorồi.HaylàcậuquagiúpKhảKhảmộtchútđi,bâygiờ tôi có thể tự đi một mình được.”

Lịch Bắc đứng một bên chờ cô uống xong rồi nhận lấy cái bát: “Thuốc cảm này khônggiảiquyếtđượccơnsốt,bâygiờchịmauvềgiườngnằmđi,đắpchăncho ra mồ hôi.Đợi trời sáng tôi sẽ đến nhà dân gần đây để hỏi thăm xem trong

vành tai Lịch Bắc đỏ lên trước.

Mưaquálớn,côvừarakhỏicửaxethìtoànthânđãướtsũng. “Chị Thi Nhĩ! Nhanh lên!”

Nhưngvừamớichợpmắtđượchaimươiphútthìbêntaiđộtnhiênvanglên tiếng ồn áo. Cô mở mắt ra, thấy mọi người đều đứng lên nhìn ra bên ngoài.

Sau khi Lương Thi Nhĩ lên tiếng, mọi người lần lượt trở về phòng của mình.

“Vừa rồi em nói chuyện với ai vậy?”

Đôimắtcủađốiphươngkhẽrun,cúingườiômcôvàolòng. Anh ôm rất chặt, giống như dùng hết sức lực vậy...

LươngThiNhĩkhẽkhoáttay:“Khôngsao,khôngcầnphiềnphứcvậyđâu.Tôi ngủ một giấc dậy chắc là sẽ khỏe thôi, cậu cũng tranh thủ về nghỉ ngơi đi.”

Cảđêmquakhôngaingủđượcngongiấc,baogồmcảLươngThiNhĩđang thấy khó chịu trong người.

“Không có gì, tôi chỉ tiện đường thôi.”

“Ừ, bây giờ mọi người đã lục tục ra ngoài vẽ tranh rồi.”

Chođếnmộtngàytrướckhitrởvề,thờitiếtbỗngthayđổi,trênnúibắtđầuđổ mưa.

LươngThiNhĩvẫnkhôngdừngđộngtáctrongtay,thấpgiọngnói:“Mộtcậu thanh niên.”

Trongmộnglạixuấthiệncảnhtượngbansáng,timcôvẫncònđậpthìnhthịch không ngừng. Ngồi dậy hoà hoãn một lúc, cô phát hiện cơ thể mình rất nóng. Khôngcầndùngnhiệtkếthìcôcũngcảmnhậnđược,côchắcchắnđãphátsốt rồi.

Người đàn ông dẫn dầu mặc nguyên một bộ đồ đen, dáng người cao lớn, khí chất mạnh mẽ. Đến gần rồi mọi người mới phát hiện người này có tướng mạo anhtuấn,đôimắtcựcđẹp,nhưngbởivìsắcmặtđenkịtnênmặtmàycũngtrở nên sắc bén.

“Cóchuyệngìvậy?”Côcũngnhìnrangoàicửasổ,timđậphẫngmộtnhịp,thấy phía trước xe cách đó không xa đã có hiện tượng sạt lở đất, đường bị chặn lại.

“Ông chủ, chỗ các anh có điện dự phòng không?”

Lương Thi Nhĩ: “Ồ... vậy, còn thuốc cảm không?” “Còn! Chị chờ một lát, tôi đi pha cho chị một gói.”

Mọingườivừachạyvừangã,dùngcảtaylẫnchâncuốicùngcùngbòđếnnơi an toàn, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng kia thì chân đều mềm nhũn, có hai cô gái còn bật khóc nức nở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

LươngThiNhĩ:“Xemracótuổirồinêncàngngàycàngbiếtquantâmngười khác nhỉ.”

TrongnhómbọnhọcũngchỉcómộtngườihọLương,thếlàmọingườilậptức quay đầu nhìn Lương Thi Nhĩ ngồi phía sau.

Sáng nay dạy sớm nên sau khi lên xe Lương Thi Nhĩ đã hơi buồn ngủ.

GiangTựXuyêntrảlời:[Chậmmộtchútkhôngsao,antoànquantrọnghơn. Anh ở nhà chờ em.]

LươngThiNhĩhiệntạirấtcầnquầnáo,vộivàngnhậnlấy,nóilờicảmơnvới cô ấy.

“Cảm ơn cậu, bây giờ tôi thật sự không còn chút sức lực nào.” LịchBắcnói:“Vậychịmauvàonằmnghỉđi,tôimangtớingay.” Lương Thi Nhĩ khẽ gật đầu, trở về phòng ngồi xuống giường.

Thế nhưng cậu ấy đi rất nhanh, không gọi lại được.

Hơn một tiếng sau mọi người mới về tới nhà nghỉ. Chỉ là nhà nghỉ tối om, khôngcóbậtđèn.LươngThiNhĩđivàomớibiếtôngchủvàmấynhânviên

Lương Thi Nhĩ không ăn cay được, nhưng đầu bếp ở đây là người Tứ Xuyên, đồ ăn trên cơ bản đều cho ớt. Điều này khiến cô ăn uống có chút khó khăn, ăn được non nửa bát thì cay không chịu nổi nữa, bèn dừng đũa lại.

LươngThiNhĩcảmnhậnđượcchútghentuôngtronggiọngđiệucủaanh:“Anh nghĩ đi đâu vậy, người ta tốt bụng thôi.”

Thật ra Giang Tự Xuyên đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi của họ.

Lương Thi Nhĩ vẽ được một lúc thì thấy có người ngồi xuống đối diện, xem chừngcũngđịnhngồiđâyđểlấycảnh.Côhơinghiêngđầu,chàohỏingườitới.

Lúcbọnhọđirathìxeđãchạyđượchaimươiphút,bâygiờđibộvề,còndưới tình huống trời đổ mưa to thế này, thế nên đi mãi cũng chưa thấy đến nơi.

Lương Thi Nhĩ: “Không sao không sao, cũng trách tôi không báo trước.”

“Chuyệnnênlàmthôi...Chịcũngvìmọingườinênmớiđicuốicùng.Chị không sao là tốt rồi.”

“Cácvịđừngvội,bâygiờđườngvẫnđangsửagấp,chưathôngthoánghoàn toàn đâu.”

Tínhiệutrênnúikhôngđượcổnđịnh,nhưngcũngmaylàhaingườikhôngtrò chuyện gì nhiều, chỉ để điện thoại đó, thỉnh thoảng hình ảnh bị đứng cũng không sao.

“Aiza,saocáccôlạiquayvề,chưaxuốngnúià?Mưatoquánênbịcúpđiện rồi.”

ngoài chờ đợi thì cũng chỉ có chờ đợi.

Bâygiờchắclàanhđãbiếtcôkhôngthểvềnhàbìnhthường,cũngkhôngbiết hiện tại anh thế nào, đang làm gì...

“Ôngchủ!Cóngườilênnúirồi!”Đúnglúcnày,mộtthôndântừngoàichạy vào, nói với ông chủ nhà nghỉ.

Bâygiờcôquảthậtrấtđóibụng,ănđượcvàimiếnglạinhịnkhôngđượccảm thán một câu: “Ưm...ngon thật.”

LươngThiNhĩsửngsốt,túmlấybảvaicậuấy:“Cậuđứnglênđi,tôikhông cần.”

“Tôi thấy hơi khó chịu nên đi ngoài xem thử.”

Vốn lúc trước cô còn nói miệng Giang Tự Xuyên xui xẻo, cứ bảo sang đây cô có thể ăn uống không quen, ai dè đâu gặp đúng tình huống này. Mì ăn liền mà anh mang cho cô không ngờ lại có đất dụng võ.

Lương Thi Nhĩ không bị thương, chỉ là đã kiệt sức: “Không sao, cảm ơn cậu nhéLịchBắc,vừarồinếukhôngcócậukéotôichạythìchưachắctôiđãchạy thoát được.”

Trênđườngđi,LươngThiNhĩnhìnbánthànhphẩmcủacậuấy,trongmắt không thiếu sự tán thưởng: “Phong cách vẽ của cậu thật sự rất đặc biệt.”

Hôm sau thức dậy, sau khi ăn sáng xong, Lương Thi Nhĩ đi tìm ông chủ nói chuyện này, ai ngờ ông chủ báo cho cô biết trong đoàn của họ đã có người dặn rồi.

Đột nhiên cô rất nhớ Giang Tự Xuyên, vô cùng nhớ anh.

“Phongcáchcủachúngtakhácnhaumà,hơnnữacậuvẫncònnhỏ,cònnhiều không gian để phát triển.”

“KhảKhảcóngườidìurồi,chịThiNhĩ,đểtôicõngchịnhé.” Nói xong, cậu ấy đi tới phía trước cô, định ngồi xổm xuống.

Bầukhôngkhílậptứctrầmmặc,mọingườitrởnênrầurĩvìkhôngthểvềnhà, cũng vì sống sót sau tai nạn vẫn chưa hoàn hồn lại.

Khôngcómọingườichechắn,anhcũngthấyđượcngườingồituốtbêntrong. Anh không dừng lại, bước nhanh lên phía trước rồi dừng lại trước mặt cô.

LươngThiNhĩbịnướcmưalàmnhòatầmnhìnphíatrước,chỉcảmgiácđược cóngườiđangtúmlấycổtaycôrồiliềumạngchạyvềphíatrước,côcũngchỉ có thể dựa vào cảm giác đi theo.

Trongđoànđôngngườiluôncómộthaingườikhôngăncayđược.LươngThi Nhĩ nghĩ, có người đến dặn trước cũng là chuyện rất bình thường.

Lương Thi Nhĩ: [Được]

Thếnênsángnayôngchủđãbảophòngbếpnấucháo,thôngbáochomọingười ra ngoài ăn một tí để làm ấm cơ thể.

“Tạmthờilàkhôngcócáchnàocả.Thếnàyđi,trênngườicáccôđềuướtcảrồi, hay là về phòng nghỉ ngơi tắm rửa trước đã. Còn khi về nào về được....thì phải

Vấtvảlắmmớisấykhôxongđồlót,côcốchịuđựngsựkhóchịuđitìmông chủ, hỏi xem tình hình đường xá bây giờ thế nào rồi.

.....

“Chị Thi Nhĩ, chị không sao chứ?”

Tạm thời chắc chắn là không thể về ngay được, cũng không biết Giang Tự Xuyên có liên lạc với cô hay không. Không liên lạc được với cô....anhnhấtđịnh

“Đồngnghiệpcủaem,tớibảolànấuđồănkhuyahơinhiều,hỏiemcóăn không.”

“Sángmaiemdặnôngchủnhànghỉmộttiếngđi,bảophòngbếplàmmộthai món không cay, chứ không mấy ngày tiếp theo em định ăn gì để sống?”

“Đâu.đâuthể so sánh với chị.”

Mộtđámngườimồmnămmiệngmười,đúnglúcnày,cómộtngườighévàocửa sổ lớn tiếng nói: “Cảm giác như nó sắp rơi xuống rồi —— ”

“Trờiạ,mưalớnquánênởđâyđãbịsạtlởrồi!”Trênxecóngườisợhãithốt lên một câu, những người khác đang ngủ cũng tỉnh giấc, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.

đợi thông báo thôi.”

phòng trước, từ từ nghĩ cách sau.”

Giang Tự Xuyên dỏng tai lên: “Ngon thế cơ à? Ngon hơn anh nấu luôn sao?”

Chương 57: Chương 57

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Chương 57