Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Chương 39

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Chương 39


“Ừ.”GiangTựXuyênmởcốpxera,khônggiantrongcốpxerấtlớn,khônghề bày bừa đồ linh tinh mà chỉ có ít hoa quả với bánh kẹo, lại còn có hai cái đệm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

LươngThiNhĩcómộtvănphòngriêng,côcũngkhôngbiếtngườibênngoài đang tán gẫu về bên hợp tác quảng cáo năm nay của công ty bọn họ.

LươngThiNhĩcảmthấyanhđãnhậptâmvàovaibạntrairồi,khálàthúvị,cô cũng không muốn dập tắt sự nhiệt tình của anh.

Phụnữkhinhìnđànôngtừxađiềuđầutiênhọđểýlàchiềucao,thếnênngười đàn ông với vóc dáng cao lớn này đã thu hút tầm nhìn của hai người họ.

Chương 39: Chương 39

Cô thật sự cần một người như vậy.

GiangTựXuyênnởnụcười:“Nhưngbâygiờemlàbạngáitôi,tôigọiemlà chị cũng đâu hợp lý.”

Nhưng lại muộn màng phát hiện ra hành động này không có tác dụng gì, ngược lạicòn hơi ấu trĩ, thế là cô lật đật bỏ tay xuống, tập trung vào bản vẽ của mình...

“Trờiạ!Thậtsựlàanhsao!VậylúctrướcanhchínhlàngườitheođuổichịThi Nhĩ của chúng tôi đúng không!”

Lương Thi Nhĩ cũng ngẩn ra như anh.

“Vậy là cậu cảm thấy ngoại hình của tôi hợp gu cậu?”

“Cũngkhôngđơnthuầnvìchuyệnnày...”GiangTựXuyênnhíumày,“Tôithích chị, là bởi vì tất cả ở chị.”

“NhưngngườiđạidiệnchoThiênLamcókhảnăngsẽtớichỗchúngta,lỡnhư gặp phải thì sao? Chẳng phải sẽ có trò hay để xem à...”

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

Giang Tự Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, ừ khẽ một tiếng. Anh chỉ ước gì được ngồiởđâychờmưatạnh,nếumưacóthểkhôngtạnhluônthìcànghợpýanh.

TrongthờigiannămmớinàyGiangTựphảigặprấtnhiềuthânthích,thamgia nhiều tiệc tùng, cho nên ngày nào cũng bề bộn nhiều việc.

LươngThiNhĩmởtohaimắt,đưatayrangoài:“GiangTựXuyên,hìnhnhư trời mưa rồi.”

Côgáitóchồngngồibêncạnhcôấyđứnglên:“Chúngtacùngđiđi.” “Được.”

Chẳngmấychốcxeđãrờikhỏikhuvựcsầmuất,chạylênconđườngnúiquanh co uốn lượn. Ngọn núi này chắc là thuộc về khu nghỉ dưỡng đã khai phá qua, trên đỉnh núi có ánh đèn, cây cối bên ven đường cũng được cắt tỉa gọn gàng.

Anhkhócóthểtinchìatayracảmnhậnthử,aidèđâumộtgiọtnướcrấtlớnrơi xuống lòng bàn tay anh. Giang Tự Xuyên ngẩn người, tiếp theo đó càng có

Trước giao thừa, Lương Thi Nhĩ chưa từng nghĩ rằng cô sẽ thật sự hẹn hò với GiangTựXuyên,việcnàypháttriểnquáđộtngột,cũngquádiệukỳ.Nhưngsau khi về đến nhà, cô phát hiện mình cũng không hối hận.

Lương Thi Nhĩ đang đeo tai nghe nên trực tiếp nhận máy: “Alo.”

Anhtắtđiệnthoại,xoayngườilấytấmchănmỏngtrongxera:“Chịkhoáccái này vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”

“Tôi nói tôi không giống anh ta, chị không tin lắm đúng không?”

NhưngcôcóbiếttrongcáccôngtyđấuthầucóQuảngcáoThiênLam.Cóđiều đây là chuyện của bộ phận marketing, cô không có quyền hỏi đến, cũng sẽ không can thiệp.

“Tôikhônggiốnganhta!” “Vậy sao?”

Nhưngcònchưasoạnxongtinnhắnthìđãnghengườibêncạnhhôlênmột tiếng, anh vội vàng quay sang hỏi: “Sao vậy?”

-

“Không làm thế nào cả, mưa lớn rồi, chờ nó ngừng rơi thôi.”

Thấyanhnhưvậy,tráitimLươngThiNhĩthoángmềmnhũn,dùsaoanhcũng vừa giúp cô, cô không nên trêu chọc anh như thế: “Được rồi, chúng ta lên xe trước đã.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lương Thi Nhĩ híp mắt, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn anh, Giang Tự Xuyênđànhphảiđầuhàng:“Đượcrồi...Tôithừanhận,ngoạitrừđưađồănra thì tôi muốn đến thăm em một lát.”

Chẳngmấychốcnướcmưađãrơilộpbộptrênmặtđất,haingườinhìnnhauhồi lâu, đột nhiên đồng thời bật cười thành tiếng.

LươngThiNhĩrũmắt,trongmắtđộtnhiêncóvàiphầncôtịch:“Trướckia người đó cũng từng nói như vậy...”

“Ồ... vậy em làm việc của em đi.”

Cônhanhchóngdờitầmmắt,khôngnhìnanhnữa.Bởivìcôcólinhcảm,nếu mình tiếp tục nhìn thì sẽ bị mê hoặc, phòng tuyến trong lòng cũng sẽ sụp đổ.

Ngày mùng Sáu, bắt đầu đi làm lại, Lương Thi Nhĩ trở lại vị trí của mình.

Vìthếtrongđầunhưđộtnhiêncóhaingườiđangđánhnhau.Mộtngườinóicậu ấy thích mày, nhưng mày chỉ có có cảm giác, vậy đâu có công bằng? Nhưng ngườikialạigiươngnanhmúavuốtgàothétrằngdùsaocũnglàanhtựnguyện, cô cứ ích kỷ một lần thì đã sao?

“Trongcuộcđấuthầuquảngcáo‘KiếmGiangHồ’nămnay,côngtyquảngcáo Thiên Lam đã lọt vào vòng trong.”

Nước mưa không ngừng rơi xuống, mặt đất trước mắt hình thành một vũng nướcnhỏ.LươngThiNhĩnhìnchằmchằmmảnhsónggợnlăntănkia,quamột lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Giang Tự Xuyên, liệu cậu có hối hận không?”

“Xinlỗi,tôikhôngbiếtđêmnaytrờisẽmưa,tôithậtsựmuốndẫnchịđingắm pháo hoa.”

“Chờchúngtađếnnơiliệucònpháohoađểxemkhông?” “Còn chứ.”

“Hơnnữacòntặngcảphầncủachúngtôi,cámơnanhchàngđẹptrai!” “Ăn ké thôi ăn ké thôi.”

ĐiềunàycũngdẫnđếnsaukhiănTếtxongGiangTựXuyênvẫnchưathểmời cô đi ăn cơm tối. Nhưng Lương Thi Nhĩ cũng mặc kệ anh, bởi vì cô vẫn đang bù đầu với một đống bản thảo.

Ngữkhícủaanhrấtnghiêmtúc,nghiêmtúcđếnmứcLươngThiNhĩnghethấy mà ngẩn cả người.

Mộtkhoảngđấtmênhmôngvắnglặng,tựanhưcáchlyvớithếgiới. Cô nhìn bầu trời đêm xa xa: “Ở đây ngắm được pháo hoa thật à?”

Đếnkhinhìnthấybóngdángbênngoài,côbỗngđứngbậtdậy. Sao anh...

LươngThiNhĩimlặngnhìnmànmưa,mộthồilâusaumớinói:“Cậucòntrẻ, đâu biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Wow,chịThiNhĩhạnhphúcnha,lúctrướcđượctặnghoa,bâygiờlạiđược tặng bữa ăn khuya!”

“Chị ngồi xuống ngắm đi, có thể ăn chút trái cây.”

Haingườicùngbướcrangoài,vừarakhỏicửathìđộtnhiênnhìnthấythang máy bên kia hành lang mở ra, một người đàn ông mặc đồ đen đi ra.

“Tôitincậu,càngtinlàgiờphútnàycậukhônghềnóidối.” “Thật sao?”

Hơnmườiphútsau,GiangTựXuyêndừngxeởmộtđàingắmcảnhgiữasườn núi.

“Mẹ kiếp, tôi quên mất chuyện này kìa.” “KhôngbiếtchịThiNhĩđãbiếtchưanhỉ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

GiangTựXuyênkhôngtrựctiếptrảlời,nhưngánhmắtanhnhìnLươngThi Nhĩ lại chứa đầy sự dịu dàng, không cần trả lời thì mọi người cũng đã hiểu.

Tronglúcvẽbảnthảothìdiđộngđổchuông.

“Côkhôngcảmthấycậuấyrấtgiốngcasĩchínhcủabannhạcđósao?” “Hả? Thật không vậy?”

GiangTựXuyênkhẽrahiệuvớimọingười,sauđóngoanngoãncùngcôvào văn phòng.

Ngườitrongphònglàmviệcmangtheoánhmắtẩnýnhìnsang:“Ồ,anhtrai, hình như anh là người đàn ông thần bí tặng hoa cả tháng nay đúng không?”

“Mọingườitrongbộphậncủachịđềutăngcasao?” “Không phải tất cả, một vài người thôi.”

Không, cô không thể không thừa nhận rằng cô có cảm giác với anh.

GiangTựXuyênvôtộinói:“Tôichỉmuốntớiđưađồăn,khôngmuốnquấyrầy em.”

Đứngtrướccửanóichuyệncũngkhôngtiện,GiangTựXuyênđànhthôi,vòng qua ghế lái.

“Giang Tự Xuyên....”

Lương Thi Nhĩ cảm thấy đôi mắt này mang lại cho anh quá nhiều lợi thế, chẳng hạnnhưkhidùngánhmắtnhưvậynóichuyệnthìsẽkhiếnchongườitabấtgiác tin tưởng, cũng bất giác cho rằng mình đã hiểu lầm anh, anh thật sự rất ấm ức.

CóthểsựxuấthiệncủaQuýBạcThầnvàotốinayđãhoàntoànchọcgiậncô, cóthểtrongthâmtâmcôthậtsựmongcóngườibướcđếnkhiếnmìnhquênđi đoạn quá khứ kia. Cũng có thể là ánh mắt của chàng trai đang hiện diện trước mặt quá mức chân thành, khiến cho cô thật sự bị mê hoặc...

[Thiếugia,trờimưarồi,khôngbắnpháohoađược.]Điệnthoạidiđộngnhận được tin nhắn mới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Tự Xuyên: “Phải, tôi bảo đảm, chị có thể thử xem.”

tương lai tôi sẽ không thay đổi.” LươngThiNhĩquayđầunhìnanh.

“Aiza,thìbữađónghengườibênbộphậnkinhdoanhnóixongtôimớisựcnhớ, chẳng phải chồng cũ của chị Thi Nhĩ làm bên quảng cáo Thiên Lam sao?”

Haingườicùngngồitrongcốpxenênkhônggiancóvẻhơichậtchội,lúcGiang TựXuyênnghiêngngườiphủtấmchănlêngiúpcô,khoảngcáchgiữahaingười cũng xích lại gần hơn.

“Ồ...thếthìtốt.Vậybâygiờchúngtađiđâuđây?Đixempháohoathậtà?” “Ừm, tôi biết một vị trí rất thích hợp để ngắm pháo hoa.”

“Cậu ngoan ngoãn một tí cho tôi.”

LươngThiNhĩcảmnhậnđượchơiấmđanglantỏa,cũngcảmnhậnđượcsựtồn tại của anh, đôi môi khẽ mím lại, nói tiếng cảm ơn.

Mấyhọasĩcùngvẽtranhđãmệtmỏi,bènvươnvaiduỗilưng,châuđầulại hóng hớt.

Tốihômnay,cảbộphậnbọnhọđềutăngca. “Này, tám với mọi người một chuyện.” “Chuyện gì?”

LươngThiNhĩlậptứccúpđiệnthoại,cônhìnmànhìnhđenthui,vôthứclấy tay quạt quạt mặt để cố gắng hạ nhiệt độ.

Chờđốiphươngđivềphíacáccô,gươngmặtcũngdầndầnrõràng,haicôgái như bị đóng đinh tại chỗ, theo quán tính nhìn nhau rồi lại đồng loạt nhìn sang người trước mắt.

“Có nghe có nghe.”

“Chẳngphảichịđãnóivớingườikháctôilàbạntraichịsao?Điềunàyđạibiểu cho việc thời gian tới chúng ta phải duy trì thân phận này. Cho nên, tại sao chúng ta không thử một lần? Như vậy về sau tôi cũng sẽ không bám riết lấy chị nữa, cũng có thể để chị bước tiếp vào cuộc tình mới, hoàn toàn quên đi đoạn quá khứ kia. Lương Thi Nhĩ, chẳng lẽ chị không muốn bắt đầu một cuộc sống mới sao? Hay là chị thật sự không thích tôi một chút nào?”

“Tôibiếtchịkhôngtinlờitôivừanói.”GiangTựXuyênngồixuống,nhẹgiọng nói.

Mọingườivừatòmòvừatrêuchọc,sắcmặtLươngThiNhĩửngđỏ,trựctiếp xông tới kéo Giang Tự Xuyên vào: “...Cậu vào đây.”

Saikhihaingườirờiđi,mọingườilạicàngthêmkíchđộng,thảoluậnsôinổi. “Ôi mẹ ơi, đẹp trai quá, chị Thi Nhĩ đúng số đào hoa luôn!”

Lương Thi Nhĩ: “Gì cơ?”

Đường phố đêm giao thừa vắng vẻ hơn nhiều so với trước đó, Lương Thi Nhĩ nhìncâycốikhôngngừngtrôidạtvềphíasaungoàicửasổ,thởphàonhẹnhõm.

Saukhixuốngxe,LươngThiNhĩnhìnchungquanhmộtvòng,pháthiệnởđây ngoại trừ họ ra thì không có xe nào khác, đương nhiên cũng không có người.

“Hômnaychịvẫnđangtăngcaà?”GiọngnóiquenthuộccủaGiangTựXuyên truyền đến.

“Nhưngchịcũngkhôngthểphủnhậnhếttìnhcảmtôidànhchochịhiệntạichỉ vì cảm thấy tương lai không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Huống hồ, tôi chắc chắn

Lương Thi Nhĩ: “Tất cả? Do cậu chưa nhìn thấy tính xấu của tôi thôi.”

“Tôirấtngoanngoãn,emnóibậnnênbanngàytôiđâutớitìmem.”Giọngđiệu của Giang Tự Xuyên hơi nhạt đi, “Nên là, tôi thật sự hơi nhớ em.”

GiangTựXuyênchợtcứngđờngười,thutaylại,imlặngnhìnsangngườibên cạnh.

So với bầu không khí khiến người ta phiền não trong nhà, cô bằng lòng trốn ra ngoàinhưvậyhơn.GiờphútnàycôcảmthấybiếtơnvìsựtồntạicủaGiangTự Xuyên.

“Thật, để tôi tìm cho cô xem!”

Lương Thi Nhĩ vẫn chưa quen lắm với việc hai người là ‘người yêu’, nên bảo anhlànếubậnthìkhôngcầnphảionlinechơigamevớicô.Nhưnganhlạinói anh đã không thể tới gặp cô, vậy thì dù sao cũng phải trò chuyện với cô...

“Biếtthìthếnào?Chúngtacũngđâulàmbênbộphậnmarketing,liênquangì đến chúng ta?”

TimGiangTựXuyênđập thìnhthịch:“Tôicó gìmàphảihối hận?”

Chỉ là thử thôi mà?

“Vậynếusaukhithửquacậupháthiệncũngchỉcónhưthế,thìcậucứthoải mái nói ra nhé, chúng ta sẽ kết thúc bất cứ lúc nào.”

“Saotôicứcảmthấycậuấyquenquennhỉ...Ê,mọingườitừngnghebannhạc Blue Lion hát bao giờ chưa?”

LươngThiNhĩngừngcười,nhưngniềmvuitrongđáymắtcũngkhônghềtan đi: “Không sao, ai mà lường được trời sẽ mưa chứ.”

LươngThiNhĩkhôngquantâmđếnmấyvấnđềvôbổnàycủabốcô,mấyngày nay ở nhà chỉ cùng mẹ đi dạo phố mua sắm, tối đến lại online game tán gẫu với Giang Tự Xuyên một lát.

Anhnóichuyệncóvàiphầnvộivàng,cứnhưsợcôkhôngtinmàvannàikhẩn thiết đến tội.

LươngThiNhĩngheđượctimmìnhđậprấtvangdội. Thật sự không thích cậu ấy chút nào sao?

Ba phút sau, anh lái xe ra khỏi khu vực nhà cô.

Tháng đầu tiên của năm công ty thường có rất nhiều việc, bộ phận của Lương ThiNhĩcũngthế,vìphảigấprútchobảncậpnhậtmùamớicủagamenênmấy hôm đầu đi làm về rất muộn.

Bên ngoài thảo luận sôi nổi, sau khi Lương Thi Nhĩ dẫn người vào văn phòng thìđóngcửalại,quayđầunhìnGiangTựXuyênđangtươicườidịudàng:“Sao cậu lại tới đây?”

“Vậytốtquá,cóthểdẫntôiquađóđượckhông?” “Được chứ! Đi theo chúng tôi!”

“Hả? Rồi sao, có liên quan gì?”

“Vậy tôi....”

Nhậnracôđồngýthửvớimình,GiangTựXuyênthiếuchútnữanhảycẫnglên, anh nhìn chằm chằm sườn mặt cô, kiềm chế sự xao động trong lồng ng.ực: “Chị cũng vậy, nếu tôi không thể mang đến niềm vui cho chị, chị cũng có thể kêu dừng bất cứ lúc nào.”

Ting——

Anhdùngmộttaycầmdiđộng,soạntinnhắngửichongườitrênWechat:[Có thể bắn pháo hoa được rồi.]

Thửyêuđương,thửquênđiquákhứ,thửđểbảnthânbướcvàocuộcsốngbình thường...

Cửa kính phòng làm việc của Lương Thi Nhĩ nhìn từ ngoài vào trong không thấygì,nhưngcóthểnhìntừtrongrangoài,thếnênkhibênngoàicóchútồn ào, cô liền ngước mắt nhìn thoáng qua.

Từnụcườibuồnbựcđếntiếngcườivuisướng,xenlẫnvớitiếngmưa,cuối cùng bị bao phủ trong thế giới rộng lớn này.

“Ừ,nhưngchúngtađừngđứngđâynóichuyệnnữa,nếukhôngbọnhọrangoài lại thấy.”

Hơnhaimươiphútsau,ởkhuvựcbênngoàicómộtcôgáivừavẽbảnthảovừa tám chuyện đứng dậy: “Tôi muốn đi WC, ai đi chung không?”

ĐầubútcủaLươngThiNhĩthoángkhựnglại,khôngkịpthíchứngvớixưnghô thân mật của anh, cố ý chuyển đề tài: “Giang Tự Xuyên, bây giờ cậu quen gọi thẳng tên tôi như vậy rồi đúng không?”

LươngThiNhĩ:“Ừ,saovậy?” “Chị có đói bụng không?”

“À,chịThiNhĩlàmviệcởtầngnày!Ngaybêntrong——” “Các cô thuộc bộ phận của cô ấy à?”

Trêntayngườiđànôngxáchtheobốntúiđồănlớn,nếukhôngphảivìvẻngoài và cách ăn mặc của đối phương, hai cô gái tuyệt đối sẽ cho rằng đây là nhân viên giao hàng.

Giang Tự Xuyên nhìn người đang nói chuyện, nở nụ cười: “Ừ, là tôi.”

GiangTựXuyên:“Tôisắnlòngđượcnhìnthấy,đươngnhiêncũngcóthểchấp nhận.”

GiangTựXuyênvừanóivừađivòngquaghếlái,saukhilấyđiệnthoạicủa mình thì ngồi xuống bên cạnh cô.

NhấtthờihaicôgáicũngkhôngmuốnđiWCnữa,cứđibabướclàlạingoái đầu nhìn một lần, dẫn người lạ mặt này về bộ phận của mình.

“Đúng...”

LươngThiNhĩngướcmắtnhìnchàngtraitrướcmặt,timkhẽrunglênmộtnhịp. Cô bình tĩnh nhìn anh, hỏi: “Giang Tự Xuyên, lý do cậu thích tôi là gì?”

“Châncậukhỏihẳnrồichứ?”Trênđườngđi,LươngThiNhĩđộtnhiênnhớtới việc này bèn hỏi một câu.

Gió đêm đông mang theo hơi lạnh.

Giang Tự Xuyên: “....Cũng đúng.”

Mà mấy ngày sau giao thừa ở nhà, ‘hiệu ứng’ Giang Tự Xuyên cũng đã phát huytácdụng.VídụnhưLươngViễnrốtcụccũngkhôngcòncàmràmnữa,chỉ thỉnhthoảngtìmđọcmộtvàitintứcvềViệtHàng,bảocôhỏithửxemgầnđây bọn họ định mua đất xây nhà ở những đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cônghĩchắclàlâurồicôkhôngnghengườikhácnóichuyệnnhưvậy,giờphút này trái tim bất giác đập mạnh, cũng rất nóng, thế là cô lúng túng muốn cúp điện thoại: “Cậu không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

-

Giang Tự Xuyên đọc rồi trả lời: [Tôi biết, không cần bắn nữa.]

nhiều giọt mưa từ trên trời rớt xuống.

“Thôibỏđi,tôibiếtbâygiờtôicónóigìcũngvôdụng,thờigiansẽchứngminh tất cả.” Giang Tự Xuyên nhích về phía cô, ngồi gần cô hơn, “Nhưng bất kể chị cảm thấy tương lai sẽ thế nào thì hiện tại tôi vẫn đề nghị chị cứ lợi dụng tôi triệt để, thử một lần với tôi.”

Côsẽkhôngđểchuyệncônglẫnvớichuyệntư. Đinh đinh ——

Cônghĩcôbịanhhấpdẫn,nhưngcũngthậtsựchờmongmìnhcóthểbướcra khỏi vòng xoáy quá khứ.

Chàng trai bên cạnh có một đôi mắt màu hổ phách, nhìn ở khoảng cách gần sẽ thấyđượcsựtrongsuốtrõràng,tựanhưcóthểnhìnthấyđượcmọicảmxúcẩn chứa bên trong đáy mắt, vừa kín đáo lại nồng nhiệt.

Côlậptứcmởcửaphònglàmviệcđira,màđốiphươngcũngtinhmắtnhìnthấy cô, nâng đồ trong tay lên: “Tặng em chút đồ ăn.”

Giang Tự Xuyên buồn bực nói: “Khỏi rồi, tuần trước đã tháo bột.”

GiangTựXuyênsiếtchặttay:“Tôicũngkhôngbiếtlýdolàgì,nhưngtừlần gặp đầu tiên tôi đã không kìm được lòng muốn nhìn chị thêm vài lần, sau đó cũng không biết tại sao...”

“Xin chào, xin hỏi Lương Thi Nhĩ ở tầng này đúng không?”

“...Gì cơ?”

“Được.”GiangTựXuyênimlặnggiâylátrồiđổigiọnghỏi,“Vậy...LươngThi Nhĩ, khi nào tôi mới có thể gặp em?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Chương 39