Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Chương 37

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Chương 37


Giang Tự Xuyên: “Tôi nghe giọng chị hơi là lạ....Ồ, cũng chẳng có gì, chỉ định

Tronglúcnóichuyện,LươngThiNhĩcũngđivàonhà,vừabướcvàocôđãthấy Lương Viễn ngồi trong phòng khách.

LươngThiNhĩnóithẳng:“GiangTựXuyên,cậutặnghoachotôiđúng không?”

Trong TV vẫn đang phát chương trình vui nhộn, Lương Thi Nhĩ lại nổi giận đùngđùngđirasânngoài.CônghĩnếunhưbốcônhấtđịnhmuốngiữQuýBạc

“Cũng được, nhưng ý tôi là...”

Côvừabướcxuốngkhỏicầuthangthìđãnhìnthấyngườingồitrongphòng khách.

Côngồixuốngghế,xemlạiđoạnvideođómộtlầnnữarồitòmòhỏianhlàchỗ nào ở Minh Hải được bắn pháo hoa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

VẻmặtLươngVânSâmhơilàlạ:“Chịxuốngnhàtrướcđi,trongnhàcókhách đến.”

“Cáinàythìtôikhôngrõlắm,làcôđúngkhông?Vậycônhậngiúpnhé.” Lương Thi Nhĩ đành phải nhận lấy: “Cảm ơn.”

[GiangTựXuyên,tôinóivớicậumộtlầnnữa,đừnggửihoađếncôngtycủatôi nữa!] Sau khi lại nhận được một bó hoa, Lương Thi Nhĩ nghiến răng nhắn tin cho anh.

GiangTựXuyênnhanhchóngtrảlời:[Gầnnhàtôicómộtnơicóthểbắnpháo hoa.]

KhóemiệngLươngThiNhĩgiậtgiật,lửagiậntronglònglạibịchâmlên,đứng phắt dậy: “Trái cây gì nhìn mà chẳng muốn ăn chút nào!”

Bộ anh dư tiền lắm sao!

LươngThiNhĩđảomắt,góckhuấttronglòngcứthếbịlậtlại,độtnhiênmởlời: “Giang Tự Xuyên, vậy bây giờ cậu có tiện tới nhà tôi không?”

Đợianhgiaohàngđirồi,LươngThiNhĩcốgắngchỉnhlạibóhoahồngtođùng trong lòng.

LươngVânSâmđểđiệnthoạixuống:“Tuânlệnh!”

“Màuhồngphấntrôngxinhquáđi,cũngnhiềuthậtđấy.” “Đẹp quá! Chị Thi Nhĩ,có niềm vui mới rồi nha~”

Lương Vân Sâm: “Thật à? Vậy để em xách giúp cho, cứ để em, chị vất vả rồi!”

Chương 37: Chương 37

“Được là tốt rồi.” Giang Tự Xuyên dường như thở phào nhẹ nhõm, “Vậy tối naychịcósangđâykhông?TôicóthểgọithêmchịDiệpLam,chúngtacùng nhau ăn cơm nhé.”

LươngThiNhĩnhìnthấyquàcápđặtđầynhàmàcổhọngnghẹnlại:“Vậysao, tình cảm của hai người tốt lên từ khi nào thế?”

Thếnêntrướcgiaothừamộtngày,côvẫnđồngývớimẹvềthămnhà. “Chị!”

Khuvựcbọnhọđangởkhôngđượcbắnpháohoa,mọingườichỉcóthểdùng mấy loại pháo nhỏ này để kiếm chút không khí năm mới.

Anhtraigiaohàngvộilấydanhsáchra,báosốđiệnthoại. Đúng số điện thoại của cô.

BấygiờLâmThuVâncũngnghethấytiếngđộng,thấycôvề,bàấyvộivàng nói: “Về vừa đúng lúc, hôm nay mẹ có hầm canh gà, con uống bồi bổ cơ thể nhé.”

Giang Tự Xuyên: [Được... vậy tôi biết rồi.]

Giang Tự Xuyên: [Không phải người ta đều bảo con gái thích được tặng hoa sao? Chị đừng thấy áp lực, tôi tặng cho chị rồi chị muốn xử lý sao cũng được.]

Khách?

“Bó này chắc 99 bông nhỉ? Lãng mạn quá.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

LươngVânSâmđangchơigamehăngsaythìbịvạlây:“Chị!Chờemmột phút!”

“Conquantâmchuyệnnàylàmgì.”LươngViễnkéoQuýBạcThầnqua,“Đúng rồi Bạc Thần, dạo trước bố có mua một bức tranh, hình như nhà con có nghiên cứu về lĩnh vực này đúng không, con xem giúp bố nhé...”

“Chị Thi Nhĩ, là ai tặng hoa vậy!”

Sắpđếncuốinămnênđasốnhânviêntrongcôngtyđãđượcnghỉ,mộtbộphận nhỏ đang luân phiên làm việc.

Thầnlạiăncơm,vậythìcôsẽthayquầnáorờiđi.Đúnglúcnày,điệnthoạidi động đổ chuông.

Giang Tự Xuyên: [Đêm giao thừa vui vẻ]

“Này.”QuýBạcThầnđãđứngdậyđẩyđĩacherrytrênbànđếnbêncạnhcô.

Sau đó hai người bình yên trải qua một ngày.

LươngThiNhĩngồixuốngghếlàmviệc,ungdunghỏianh:“Khôngphảicốý chứ là cái gì?”

ỞđâychỉcómộtngườihọLươnglàcô,cácđồngnghiệpcùngkhuvựcđều nhìn về phía cô, trong ánh mắt ánh lên vẻ hóng hớt.

[Quý Bạc Thần, anh muốn chọc tôi nổi điên đúng không?]

LươngThiNhĩ:“Ôngấycóýgìđây?Biếtrõtìnhhuốnggiữaconvớianhtamà còn muốn tác hợp sao?”

“...”

Đôikhilàbuổisáng,thỉnhthoảnglàbuổichiều.Vềsauchỉcầntầngcủahọ nhận được hoa là mọi người đều mặc định hoa của Lương Thi Nhĩ.

“Tôi không đến đâu, mọi người ăn đi.”

GiangTựXuyênừmộttiếng:“Xinlỗichị,tôikhôngcốýlừachịchuyệnnhóm Nhậm Kha ra ngoài du lịch.”

LươngThiNhĩkhôngnghenổimấylờixàmxínàycủaanhta:“QuýBạcThần, đêm giao thừa anh đến thăm nhà vợ trước nghe có thích hợp không?”

LươngThiNhĩhếtcáchvớianh:[Được,cậumuốntặngthìtặngđi,dùsaotôi cũng sắp nghỉ phép rồi.]

“Xin hỏi cô Lương ngồi ở vị trí nào ạ?”

Giang Tự Xuyên: [Nếu chị thấy nhiều quá thì có thể chia cho đồng nghiệp.]

“Vậy,vậyconđừngquantâmnữa,concứxemcókháchlạđếnnhà,cứmặckệ đi, được không?”

LươngThiNhĩ:[Đãxemđượcrồi,mấyđứabécạnhnhàvừađốtpháoquecầm tay.]

nóivớichịlàlúcnàochịăncơmxongcóthờigianthìbáochotôimộttiếng.” “Là sao?”

Lúc cô đang xem say mê thì điện thoại bỗng đổ một tiếng chuông. Cô mở ra xem,chợtthấyGiangTựXuyêngửitớimộtđoạnvideo.Bầutrờiđêmtĩnhlặng bỗngchốctrởnênrựcrỡbởinhữngmànpháohoamuônhìnhvạntrạng,đầyđủ sắc màu, đẹp không sao tả xiết.

LươngThiNhĩcóchúthâmmộ:[Vuivậy.]

LươngThiNhĩvừatứcvừabuồncười:“Cậuchúýdưỡngthươngđi,đừnglàm mấy trò này nữa, được không?”

SaukhiLươngViễnđirangoài,QuýBạcThầnlạigiảithíchvớiLươngThi Nhĩ:[Anhchỉmuốntớithămgiađình,tiệnthểtặngchomọingườichútquà năm mới thôi.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôiđangởgầnnhàchị.”GiangTựXuyênnói,“Đêmgiaothừamàchỉxem pháo que cầm tay thì đâu có gì thú vị, chúng ta đi xem pháo hoa đi.”

ChắclàđãđượcmẹdặndòtrướcnênthờiđiểmLươngThiNhĩcấttiếngchào hỏi, ông ấy cũng không tỏ ra khó chịu với cô.

“Vâng, thưa bố.”

LươngThiNhicũngđượcnghỉnhưngcôchẳngđiđâu,ởlìtrongnhàmấyngày liền.

Lương Thi Nhĩ hỏi: “Xin hỏi là của ai tặng vậy?”

Hơnmộtthángkhônggặp,anhtadườngnhưvẫnkhôngcógìthayđổi,dángvẻ nho nhã lịch thiệp ngồi trong phòng khách trò chuyện cùng bố cô.

“Mấycáinàylàgìvậy?Chịcómangquàchoemkhông?” “Có.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Là cái gì thế!” “Sách học tốt 5 sao.” “...Em đi trước đây.”

Mộttuầnmớilạibắtđầu,LươngThiNhĩkhôngđếnnhàGiangTựXuyênthăm anhnữa.Côthiếtnghĩnếubạnanhđãcóởđâythìítracũngcóngườichămsóc anh rồi.

Nhưngcôthậtsựrấttứcgiận,saukhiđếnphòngkháchngồixuốngsôpha,cô lạnh lùng nhắn tin cho Quý Bạc Thần.

Lương Thi Nhĩ cũng không muốn làm ầm ĩ vào thời điểm sắp bước sang năm mới.Côbiếtmẹcôđãbậnrộncảmộtngàytrời,hyvọngmọingườicóthểvui vẻ ngồi xuống ăn chung một bữa cơm.

“Bâygiờtôikhôngtiệnrangoàinênkhôngthểtựmìnhđimua,làcửahànghoa đó gửi ảnh cho để tôi chọn, chị thấy đẹp không?”

NhưngQuýBạcThầnlạinhanhhơn,bưngnhođếntrướccôrồiâncầnđặtbên cạnh cô.

LươngThiNhĩđứngdậy:“Sắpăncơmrồihả?” “Vẫn chưa, mẹ còn đang hấp cá. Nhưng mà...” “Nhưng mà cái gì?”

Người bên kia đầu dây thoáng sửng sốt, hỏi: “Chị sao vậy? Đang tức giận à?”

QuýBạcThầnkhôngtrảlời,ngâyngườitrongphòngsáchvàiphútrồilạitrởvề phòng khách.

Sau đó có một khoảng thời gian Lương Thi Nhĩ không đến nhà Giang Tự Xuyênnữa.Côcốýcáchxa,nhưngGiangTựXuyênhiểnnhiênkhôngcảm nhận được, thậm chí anh còn bắt đầu tặng hoa cho cô mỗi ngày.

Hiếmkhithấycậuấykhôngchúimặtvàogame,LươngThiNhĩđưamấycáitúi trong cốp xe cho cậu ấy: “Mang vào cả đi.”

SaukhiLươngThiNhĩvàogiúpmộtlúcthìbịLâmThuVânđuổirangoài,bà ấy bảo cô ra chơi với Lương Vân Sâm đi, đừng đứng trong bếp bày việc thêm nữa.

GiangTựXuyên:[Côngtychịnghỉphépà?] Lương Thi Nhĩ: [Đúng!]

LươngThiNhĩnghethấygiọngnóiquenthuộcmớiliếcnhìnmànhìnhđiện thoại: “Đâu có. Có chuyện gì vậy?”

Đêm giao thừa còn có khách tới nhà sao?

Cònchưavàocửađãnghethấygiọngemtraicô,LươngThiNhĩđứngởcốp sau, gọi người tới: “Tiểu Sâm, lại đây giúp chị chuyển đồ đi.”

[Xin lỗi chị —— Giang]

Lương Thi Nhĩ không để ý đến sự trêu chọc của bọn họ, mang hoa đến phòng làmviệccủamình.Lúcđặtlênbàn,côthởhắtramộthơi,cuốicùngcũngcóthể rút tấm thiệp ra xem thử.

LươngThiNhĩnóimộttiếng“vàođi”,thếlàLươngVânSâmlóđầuvàotrong. “Chị, chị mới dậy à, gần sáu giờ rồi.”

Hômsaulàgiaothừa,vừasángraLâmThuVânvàdìgiúpviệctrongnhàđãtất bật chuẩn bị cho bữa tiệc giao thừa tối nay.

Lương Thi Nhĩ: “Quý Bạc Thần cũng đang ở nhà tôi.”

“Cảmơngìchứ,haingàytrướcmẹcũngthudọnphòngconxongrồi.Nào,để mẹ giúp con mang hành lý lên.”

QuýBạcThầnbịLươngViễnkéovàophòngsách.

Lương Thi Nhĩ thầm hoài nghi, nhưng vẫn mở cửa xuống lầu.

Đúnglúcnày,cóaiđógõcửaphòngcô.

“Alo?!” Cô không thèm nhìn đã nhận máy.

LươngThiNhĩ:[Lòimặtthậtrồiđúngkhông?Vậyanhtặngxongchưa,tặng xong rồi thì mau đi đi.]

Thấyanhtađangnóichuyệnrồingưngbặt,cònchămchúnhìnvàođiệnthoại, Lương Viễn biết chắc là anh ta đang nói chuyện với con gái mình, bèn vui mừng nói: “Bạc Thần, bố đi xem mẹ con đang làm gì, con cứ tự nhiên nhé.”

-

“Cảm ơn mẹ.”

Suy đoán trong lòng Lương Thi Nhĩ được chứng thực, quả nhiên là Giang Tự Xuyên.Côlấyđiệnthoạidiđộngragọichoanh,GiangTựXuyênnhanhchóng nhận máy, giọng nói có chút hân hoan: “Hôm nay chị có tới không?”

GiangTựXuyên:[Chịkhôngmuốnchiathìcàngtốt,cóthểgiữlạiđểngắm.] Lương Thi Nhĩ híp mắt: [Ý tôi là tôi không muốn cậu tặng hoa nữa.]

Bênkiaimlặngmấygiây,cóchútbấtđắcdĩnói:“Được,đúnglàtôicốý...... Chủ yếu là tôi sợ tôi nói bọn họ ở đây thì chị sẽ không đến thăm tôi nữa.”

Bộphậncủahọgầnđâyrựcrỡsắcmàu,trànđầysứcsống. Lương Thi Nhĩ: [Tôi không muốn.]

muốnlàmhòavớiôngấyhaythếnào.Chẳngqualàvìngàynàomẹcôcũnggọi điện thoại mong cô về thăm nhà, khiến cô mềm lòng trước mẹ.

“Chỉbiếtcắmmặtvàogame,yêntĩnhmộtchútđượckhônghả?!” “Aiza, chỉ một phút thôi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

AingờtớibuổichiềuthứTư,LươngThiNhĩmớitừphònghọpvềthìtrông thấy một anh giao hàng cầm bó hoa lớn đứng ở cửa phòng ban của bọn họ.

Tronglúcnhấtthời,mọingườivôcùngtòmòngườitheođuổinàylàaimàtặng hoa hào phóng như thế, không chỉ mỗi bó 99 đóa mà mỗi ngày còn tặng một loại khác nhau.

LươngThiNhĩthấyanhrốtcuộccũngchịungừngtặnghoathìmớiđặtđiện thoạixuống.CônhìnchằmchằmbóhoahồngCônMinhrựcrỡtrênbànmà nhức hết cả đầu, cả một bó to đùng...

Giang Tự Xuyên: [Chị muốn xem pháo hoa không?]

“Chị nói đi.”

“Đượcrồi,cómuachoemmôhìnhemthíchđấy,tựmởrađi.”

LươngThiNhĩtứcgiậnvôcùng,vộivàngđivàophòngbếptìmLâmThuVân. “Mẹ! Tại sao lại để anh ta tới nhà chúng ta!”

LươngThiNhĩkhẽhípmắt,cơngiậnchạyquanhtronglồng ng.ựcrồitrựctiếp xông lên đầu.

Bốn giờ chiều, cô thấy hơi buồn ngủ nên về phòng nghỉ ngơi một lát, nhưng không ngờ giấc ngủ này ngủ khá sâu, lúc tỉnh lại thì trời bên ngoài đã tối om.

LươngThiNhĩthấytrênbóhoacótấmthiệp,côkhôngmởraxemtrướcmặt mọi người mà cười bảo mọi người giải tán: “Tranh thủ vẽ bản thảo đi, đừng nhiều chuyện nữa.”

Sau khi nghỉ ngơi đủ, cô và Ôn Diệp Lam đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, mua cho mình một số quà mừng năm mới, cũng mua cho người nhàmộtphần. Trongđócô cómua chobốmột phần,nhưngkhông phảilà vì

“Sao anh lại ở đây?!”

Lương Thi Nhĩ cảm thấy mình không có cách nào trò chuyện với anh, đương nhiên cũng sẽ không đồng ý qua nhà anh. Bởi vì cô không muốn kéo dài cái cảmgiáckỳlạtừnglenlỏitronglòngkhingồiđánhđànpianođêmđó,nóđến quá đột ngột, cũng không thể kiểm soát....

LươngThiNhĩthấycậuấytrởmặtnhanhnhưlậtbánhtrángthìkhôngkhỏibật cười, đi vào trong nhà.

“Là ông ấy cố ý chọc tức con!”

“Này này, đừng nói vậy chứ.” Lương Viễn đúng lúc chen vào, “Bạc Thần đến thăm bố, bố cũng có ý giữ cậu ấy lại nói chuyện, liên quan gì đến vợ cũ là con.”

“Ồ đến đây!”

Lương Thi Nhĩ sửng sốt: “Số điện thoại là?”

Lương Thi Nhĩ thấy anh ta đi ra thì âm thầm lườm một cái, tăng âm lượng TV lên. Nhưng cơn tức vẫn chưa giảm xuống, cô liếc mắt nhìn Lương Vân Sâm đangchơiđiệnthoạibêncạnh,bựcbộinói:“TiểuSâm,lấycherryquađâycho chị.”

Ting——

Ngườibênkiađầudâythoángngẩnra,giọngnóicóphầnmừngrỡ:“Đếnnhà chị? Có thể không? Tôi có thể đến không?”

LươngThiNhĩđứngdậyđitớibêncửasổ,nhìnthấytrongsânnhàbêncạnhcó hai đứa trẻ đang đốt pháo que cầm tay.

“...”

Lâm Thu Vân cũng không biết phải làm sao: “Mẹ không biết, ban nãy mở cửa rathấyBạcThầnđếnmẹcũngrấtkinhngạc,cònbốconthìhìnhnhưbiếtrấtrõ, hớn hở mời người ta vào nhà.”

“Cóthể,tôicầncậugiúpđỡ.Nhưngtrướcđótôimuốnchocậubiếtmột chuyện.”

Nhưngtuổicủacôlàmsaochơivớimộtđứaconnítđược,đànhphảingồitrong phòng khách vẽ tranh, xem phim truyền hình g·i·ế·t thời gian.

LươngThiNhĩhừlạnhmộttiếng,khôngthèmliếcnhìnanhta:“TiểuSâm,chị không muốn ăn cherry nữa, lấy nho cho chị.”

LâmThuVânlàmộtngườiphụnữtruyềnthống,khôngcónhiềusuynghĩcủa các cô gái trẻ hiện đại. Bà ấy bị những tư tưởng cũ kỹ trói buộc, người khác cũng chẳng thể nào gỡ rối giùm bà ấy. Lương Thi Nhĩ vừa ghét mấy cái tư tưởng cổ hủ của bà ấy nhưng đồng thời cũng thấy thương bà ấy.

QuýBạcThầnquayđầunhìncô,đứngdậykhỏisôpha:“ThiNhĩ,anhtớithăm bố mẹ và... Tiểu Sâm.”

“Conđừngnóng,ThiNhĩ,gầnsangnămmớirồi,đừngcãinhauvớibốcon nữa.”

Quý Bạc Thần đang ở trong phòng sách nghe thấy di động rung lên thì ngừng traođổivớiLươngViễn,trảlờitinnhắnchocô:[ThiNhĩ,anhkhôngcóýnày]

Bây giờ không cần Lương Thi Nhĩ đích thân chia nữa rồi, bởi vì các cô gái trongphòngbanđãrấttựgiác,thấycôngàynàocũngsửdụngkhônghếthoa, mỗi người đều tự tới lấy một ít về đặt trên bàn làm việc của mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Chương 37