Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Chương 31
“Đừngđứngởđónữa,vềnằmnghỉtrướcđi,lúcnàoxongtôisẽgọichị.”Giang Tự Xuyên quay đầu nhìn cô, nhíu mày nói.
Buổi tối hôm chính thức lấy được giấy chứng nhận ly hôn, Ôn Diệp Lam và Chương Nghiêu mời Lương Thi Nhĩ ra ngoài ăn mừng. Nhưng cả thể xác lẫn tinhthầncôđềumệtmỏi,nênđãkhéoléotừchối,vềđếnnhàthìngủmộtgiấc li bì.
LươngThiNhĩcấtgiọngkhànkhàn:“Nhưngtôicũngđãnóilàsẽkhôngăn cơm với cậu.”
Haingườinhìnnhauvàigiây,GiangTựXuyêncườikhẩytrước:“AnhQuý,anh tới đây làm gì?”
hay không.”
“Vậylàhômquahaiđứanóđinhậngiấychứngnhậnlyhônrồisao?!” Lâm Thu Vân nói: “Nghe bảo thế.”
Sauđóngủthẳngđếnsánghômsau,lúcmơmàngmởmắtracôquảthựckhông thể đi làm nổi, bèn gọi cho đồng nghiệp nói hôm nay không đến công ty.
“Sao cậu biết tôi ở đây?”
LươngThiNhĩcònchưakịpphảnứngthìanhđãđổigiàyđivàophòngbếpcủa cô, bắt đầu thao tác. Cô ngẩn ngơ một lúc rồi đuổi theo: “Giang Tự Xuyên, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Côngồixuống,GiangTựXuyêncũngngồixuốngđốidiệncô,cườinhạtnói: “Nếu muốn cảm ơn, lần sau chị mời tôi ăn cơm là được.”
Đinh đinh ——
Thôi bỏ đi...
Mà người đứng ngoài cửa nhìn thấy anh cũng ngớ cả ra.
Gầnđâytrongphòngbanlạicómấyngườibịcảm,sángnaycómộtcôgáicòn xin Lương Thi Nhĩ nghỉ phép, nói là bị sốt không thể đi làm được.
GiangTựXuyênđứngdậy:“Chịđừngnhúcnhích,đểtôiđimởcửacho.” Anh đi tới sau cửa, cũng không nhìn camera đã trực tiếp mở cửa ra.
Đâylàbệnhviệntưnhân,phòngbệnhcũnglàdạngVIP,cótiềnthìmuốnởthế nào cũng được.
Không lâu sau, Minh Hải bước vào tháng Mười hai.
Quảnhiên,conngườitỉnhgiấcvàolúcchạngvạngtốimàbêncạnhchỉcómột mình thực sự rất cô tịch, nếu còn bị bệnh nữa thì càng thêm hãi hùng.
GiangTựXuyênimlặngmấygiâyrồinói:“Đãtớitrướccửanhàchịrồi,cóthể cho tôi vào uống ngụm nước được không?”
Tôm bóc vỏ cũng ngon... Canh đậu hũ cũng dễ ăn....
Cổ họng cô quá đau, lười nói nhiều với anh.
Chuyện đó sao có thể bỏ qua được?
Lần nữa đo nhiệt độ cơ thể đã là 38 độ, vẫn đang trong trạng thái phát sốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LươngThiNhĩồmộttiếng,cũngmặckệanh,xoayngườitrởlạisôpharồitiếp tục nằm nghỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tàinấunướngcủaanhđỉnhnhưvậysaolạiđihátnhỉ?Làmđầubếpkhôngtốt sao?
LươngThiNhĩvừabướcrakhỏithangmáyvừadùngđiệnthoạiduyệtđơnxin nghỉ phép cho cô ấy. Sau khi đến văn phòng, cô cởi áo khoác lông ra.
Cô đứng ở cửa nghe một hồi, sau đó thản nhiên đi vào.
ẤnđườngcủaLươngThiNhĩkhẽgiậtgiật,hiếmkhicảmthấylúngtúng,vìcô thật sự đói bụng rồi.
“DặnBạcThầnnóichuyệndịudàngmộttí.Haylàthếnày,bàcứnằmđâyđi, tạo cơ hội cho hai đứa nó tiếp xúc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trướckhitôiđichịtừngnóivớitôicâunàyrồi,bâygiờtôiđãquayvề.” Ngừng lại giây lát, Giang Tự Xuyên hỏi, “Cổ họng chị bị làm sao vậy?”
LươngThiNhĩrấtmuốncàkhịaanh,nhưngbâygiờcôthậtsựvừamệtvừakhó chịu, cũng lười nói những lời dư thừa: “Được được, cậu vào uống đi...”
....
Vừamởmiệngnóichuyện,cổhọngnhưcólưỡidaolướtqua,vừanuốtnước bọt là lông mày lập tức nhíu lại.
“Chịhỏitôitìmchịlàmgìsao?”GiangTựXuyênnói,“Ăncơmđấy.Lúctrước tôi gọi điện cho chị không phải đã nói rồi à?”
Điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông.
“LúctrướcBạcThầnđãnóivớitôilàthằngbékhôngmuốnlyhôn!ChỉcầnThi Nhĩ chịu quay đầu, thằng bé tuyệt đối sẽ bằng lòng tái hôn.”
LươngViễnlạithẹnquáhóagiận,trừngmắtnhìncô,lồng ng.ựcphậpphồng.
Công việc trên tay vẫn chưa xử lý xong, vả lại cũng không sốt cao lắm, Lương ThiNhĩbènmặckệ,tiếptụcngồivẽ.Mãichođếnbuổichiềuvẽxongbảnthảo, cô mới gọi cấp dưới vào, bảo bọn họ có vấn đề gì thì có thể điện thoại cho cô, cô về nghỉ ngơi một lát.
Chương 31: Chương 31
“Cám ơn nha.”
“Thìtôiđâucóăn.”GiangTựXuyênnghiêmtúcvogạo,cũngkhôngquayđầu lại, “Tôi nấu cho một mình chị ăn thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
‘Ồ,thếthìđãlàmsao?Saunàyconkhôngtìmchồngnữalàđượcchứgì?” “Con là con gái, không kết hôn sao được?!”
Nhưng đúng lúc này chuông cửa lại vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thếlàcôkhôngkhỏinhớđếntrướckia,nhưngchỉtrongkhoảnghaibagiâyhồi tưởng lại, cô đã mạnh mẽ ép mình không nghĩ đến nữa.
“Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa.” Lâm Thu Vân u sầu kéo Lương Viễn về sau,sauđócấtgiọngkhuyênnhủLươngThiNhĩ,“ThiNhĩ,bốmẹcũngkhông phảimuốnépcon,chỉlàlolắngnếuconkhôngkếthôn...lỡsaunàykhôngcòn Bạc Thần nữa thì sẽ không có ai bầu bạn chuyện trò với con, bị bệnh cũng không có ai chăm sóc, như vậy rất cô đơn.”
“Sao lại không được?” LươngViễn:“Con——“
Côkhoáctấmchănmỏngtrênsôphađiqua,saukhiliếcnhìncamerangoàicửa thì bỗng giật mình, mở cửa.
“Khốn nạn...đúng là đồ khốn nạn! Rốt cuộc nó đang nghĩ gì vậy!”
LươngThiNhĩthởdài,dánchomìnhmiếngdánhạsốt,lạiuốngthêmmộtlần thuốc. Sau đó nửa tỉnh nửa mê nằm trên sô pha, trong TV cũng chiếu hết bộ phim này đến bộ phim khác.
Quahơnchừngnửatiếng,côngửithấymộtmùithơm,mùithơmkiagợilênsự thèm ăn của cô, làm cho cảm giác đói bụng của cô càng mãnh liệt.
Côkhôngđợianhnóigìthêmđãtắtmáy.Sauđónhétbừađiệnthoạisangmột bên, kéo chăn phủ kín cơ thể.
Ánh mắt Lương Thi Nhĩ nhìn anh không giấu được sự bội phục.
Ba mươi bảy độ tám, vậy là sắp sửa phát sốt rồi.
Anhmuốnnấucháothìcứnấuđi,trongnhàbỗngcóthêmmộtngườilàm không công, cô ngại gì mà không dùng.
LươngViễnbựcbộinói:“BạcThầnrõrànglàkhôngmuốnlyhôn,muốnquay lại với con, sao con cứ dửng dưng như thế!?”
GiangTựXuyênvộivànglướtquacôđivàotrong:“Khôngphảichịchỉbịcảm bình thường thôi à? Phát sốt rồi sao? Đã uống thuốc chưa?”
Lương Thi Nhĩ làm như không thấy: “Tóm lại, bố mẹ đừng quan tâm đến chuyệncủaconnữa,conkhôngphảilàconnít,tựbiếtchịutráchnhiệmcho cuộc đời của mình.”
GiangTựXuyênkhôngchọccônữa:“À...Vậychịđừngnóichuyệnnữa,mau ăn cháo đi.”
“... Giang Tự Xuyên, cổ họng tôi đang đau, đừng chơi chữ với tôi.”
Trước khi đi họp cô còn lấy một viên kẹo ngậm từ trong hộp thuốc ra ngậm. Nhưnglàmvậyrõràngcũngkhôngcóhiệuquảgì,saukhihọpxongquayvềvẽ bản thảo, cô lại cảm thấy cổ họng càng lúc càng khó chịu, người cũng bắt đầu mệt lả.
LươngThiNhĩđitớibênbànăn,thấytrênbànbàynhữngmónthanhđạm nhưng lại khiến cho người ta rất muốn ăn.
“Vâng.”
Lâm Thu Vân: “Haiz...Cũng không biết hai đứa nó có thể quay về với nhau
Cháo thơm nức mũi, Lương Thi Nhĩ cúi đầu ăn thử hai miếng, vị giác tưởng chừngnhưđãtêdạibỗngchốcđượcđánhthức,côvẫngiữnétmặtthảnnhiên, nhưng lại nhanh chóng nếm sang hai món khác.
Ánhsángngoàibancôngđãyếuđi,LươngThiNhĩliếcmắtnhìnmặttrờisắp lặn, trong lòng có chút trống rỗng.
“Đừnggọinữa.”GiangTựXuyênnhìncơthểgầygòcủacô,khuônmặtkhông trang điểm lại có một vẻ trắng bệch bệnh tật, anh có chút đau lòng, “Đúng lúc tôicómangchútđồăntới,trạngtháihiệntạicủachị...Ýtôilàcổhọngcủachị đang khó chịu, nên ăn gì đó thanh đạm thôi, để tôi nấu cháo trước.”
Hôm sau tỉnh dậy đã là thứ Bảy, cô không cần đến công ty, bèn đến bệnh viện sớmmộtchút.Aidèvừađếnnơithìnghethấybêntrongvọngragiọngnóicủa bố cô.
Thấy Lương Thi Nhĩ đứng im không nhúc nhích, anh lại nói: “Bỏ qua chuyện lầntrướctôitỏtìnhvớichịthìchúngtavẫnđượcxemlàbạnbèchứ?Chobạn bè uống ngụm nước cũng không được sao?”
Họasĩthấysắcmặtcôhơikémthìvộivàngtỏvẻkhôngthànhvấnđề,bảocô nhanh chóng đến bệnh viện.
“Vậy bố cũng phải nói với con bao nhiêu lần nữa thì con mới chịu tỉnh đây!” Lương Viễn cả giận nói, “Bây giờ con đã ba mươi tuổi rồi, sau này làm sao tìm đượcđốitượngkếthônnàotốthơnnữa?Chodùtìmđượcthìđờichồngthứhai cũng làm gì có điều kiện như Bạc Thần! Con nên tự biết thân biết phận đi chứ!”
LươngThiNhĩgiậtmìnhtỉnhgiấc,mòmẫmchiếcđiệnthoạikẹttronggóc,kẹp vào giữa mặt và bả vai.
“Chưa,đangđịnhgọiđồănbênngoài.” Nhưng lại bị cậu cắt ngang.
BốmẹcônóinếucôkhôngquaylạivớiQuýBạcThầnthìsẽcókếtquảnhư vậy. Sống một mình cô đơn, đáng thương vô cùng.
Đếnsáugiờchiều,cuốicùngLươngThiNhĩcũngcảmthấyhơiđóibụngtrong cơn mệt mỏi. Cô cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài.
LươngThiNhĩkhôngđếnbệnhviện,côghéquatiệmthuốcmuathuốc,saukhi về nhà thì uống thuốc rồi làm ổ trên giường.
Ngườitrongphòngbệnhcũngkhôngngờcôlạiđếnvàogiờnày,tiếngnói chuyện lập tức ngừng lại.
Giấc này cô ngủ rất lâu, nửa chừng có tỉnh dậy một lần, lúc đó cô cảm thấy đã đỡhơnmộtchút,nêngọiđồănngoàivềlótdạ,ănxonglạiquayvềgiườngngủ tiếp.
“ThiNhĩ,saohômnayconlạiđếnsớmvậy?”LâmThuVândịudànghỏi. Lương Thi Nhĩ: “Hôm nay là thứ Bảy.”
Côláixeđilàm,hệthốngsưởitrongphònglàmviệccũngđầyđủ,bìnhthường mặc một áo cũng không vấn đề gì. Nhưng hai hôm nay cô như bị ‘trúng chiêu’ vậy,sángnaythứcdậycổhọngkhákhóchịu,thếlàcôlấytấmchănmỏngtrên sô pha khoác lên người mình.
Cuộcsốngsaukhilyhôncũngkhôngkháctrướckialàmấy,cóchănglàbên cạnh thiếu đi sự tồn tại của một người.
Giọng nói đã lâu không nghe thấy vẳng lại từ ống nghe khiến Lương Thi Nhĩ thoángchútngẩnngơ.Côlấyđiệnthoạiranhìnthửmànhình,xácnhậnlàcuộc gọi của Giang Tự Xuyên, cô mơ mơ màng màng nghĩ sao tên này lại gọi đến nữa? Chẳng phải cô đã từ chối anh chuyện ăn cơm rồi sao?
LươngThiNhĩliếcnhìnanh:“Cậuđừngđượcvoiđòitiên.” Giang Tự Xuyên: “Là chị nói cảm ơn trước mà.”
“Chuyếnlưudiễnkếtthúcrồi,hômnaytôivừavềđếnMinhHải,lầnnàycóthể đi ăn một bữa cơm không?”
LươngThiNhĩkhôngngờthìrabệnhtìnhcủamẹcôđãsớmkhỏi,chỉlàlúc trước vì muốn tạo cơ hội cho cô và Quý Bạc Thần ở chung mà lần lữa mãi không xuất viện.
LươngThiNhĩbiếtsuynghĩcủaanhvớicô,muốnnóivớianhrằngđừngđặt tâm tư vào cô nữa, cũng không cần phải bận rộn, vô dụng thôi.
“Tôi hỏi chị Diệp Lam.”
“À à, mẹ quên mất.”
Côcũngkhôngmuốnnhìnthấybốcô,khôngmuốnngheôngấynóinhữnglời ngụybiệnkia,chonênvẫnluôntránhôngấy.Vốndĩbìnhthườnggiờnàyông ấy đang ở trong xưởng, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Cháo hải sản, trứng xào tôm, rau xanh, canh đậu phụ....
GiangTựXuyênphongtrầnmệtmỏi,trêntaycònxáchmộttúimuasắmsiêu thị.
“Đừngnhìnnữa,mauănđi,bụngchịkêurồikìa.”GiangTựXuyênđưađũavà thìa cho cô.
LươngThiNhĩcảmthấycôcócôngviệccóbạnbè,saukhivềnhàchơigame hoặc vẽ bản thảo, cho dù chỉ có một mình thì mọi thứ vẫn có thể chấp nhận được.
Côngồidậy,thấyGiangTựXuyênbưngbáttừtrongbếpđira. “Lại đây ăn cháo đi.”
LươngViễnnhìncô,giọngđiệucũngkhôngkháchsáohơnlàmấy:“Hômqua con và Bạc Thần đi nhận chứng nhận ly hôn rồi à?”
LươngThiNhĩănvôcùngsaysưa,nhưngngaylúccôvừaănđượcnửathì chuông cửa lại vang lên.
Nhưngmàbâygiờbảnthânđãmệtrãrời,thấycóngườiđangbậnrộntrongbếp nhà mình, trong lòng cô vẫn dâng lên chút cảm xúc phức tạp, vậy nên mấy lời bóng gió kia nhất thời cũng chẳng thốt ra được.
“Vậy lúc mẹ bệnh bố có chăm sóc túc trực bên mẹ mỗi ngày không? Bình thường bố có bầu bạn với mẹ mỗi ngày không? Có thường xuyên trò chuyện haydẫnmẹđichơikhông?Mẹ,mẹđãkếthôn,mẹđãcóchồng,nhưngtừtrước tới nay chẳng phải mẹ vẫn luôn cô độc đó sao?”
Saoanhcóthểlàmđượcchừngnàyđồănchỉtrongmộtthờigianngắnnhư vậy?
“Thi Nhĩ bây giờ vẫn đang tức giận.”
Nhưngkhinhìnthấyngườiđứngngoàicửa,nụcườitrênmặtanhlậptứcbiến mất.
“Không sao, bị cảm thôi.” Lương Thi Nhĩ đã mệt c·h·ế·t đi được, cũng không muốnnóinhiềuvớingườikhác,bènbảo,“Tôikhôngăncơmđâu,khôngcó việc gì nữa thì cúp máy đây.”
Lương Thi Nhĩ ấn huyệt thái dương, thấp giọng nói: “Ờ, lưu diễn thuận lợi.”
Côbènrótchomìnhmộtlynướcnóng,lạilấynhiệtkếtronghộpthuốcrađo thử.
GiangTựXuyênởđầubênkiathấycôkhôngnóigìthìkhóhiểuhỏi:“Lương Thi Nhĩ?” Im lặng mấy giây, anh đổi cách gọi, “Chị?”
Đếngiữatháng,giómùamangtheohơilạnhcắtdacắtthịt,cảthànhphốnhưbị bao trùm trong sự lạnh giá.
Lương Thi Nhĩ rũ mắt nhìn chiếc túi của anh: “Cậu tìm tôi làm gì?”
“Chờ đã ——”
Vìvậycôquậtcườngphủđịnhtronglòng,khôngcóQuýBạcThần,khôngcó hôn nhân thì cô cũng có thể sống tốt.
LươngThiNhĩmệtmỏinói:“Uốngthuốcrồi,cũngđãhạsốt.” “Được, vậy chị ăn cơm chưa?”
Côđặtđồtrongtayxuống,xoayngườirờiđi,trướckhiđicònnóimộtcâu: “Mẹ, nếu mẹ khỏi bệnh rồi thì về nhà đi, ở nhà nghỉ ngơi cho thoải mái.”
LươngThiNhĩcườikhẩy:“Conphảinóibaonhiêulầnnữathìbốmẹmớichịu tỉnh đây. Thời điểm con quyết định ly hôn là con đã không nghĩ đến việc quay lại với nhau rồi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.