Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Chương 26

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Chương 26


NhưngcôsẽkhôngnóivớiÔnDiệpLamcâunày,bởivìcôấynhấtđịnhsẽcảm thấy cô như vậy là vì vẫn chưa vượt qua được quá khứ, trong lòng còn nghĩ đến Quý Bạc Thần.

ÔnDiệpLamđứngdậy,lậtđậtchạytới:“Đượcđấy,cậuemtrainàykhôngchỉ đẹp trai mà còn hiếu thảo nữa, không uổng công hồi bé mình đã nhiều lần giải cứu nó từ tay anh chị nó.”

NgaylúcLươngThiNhĩđangsuytưcónênnhìnléntiếphayrờiđi,thìngười trong bể bơi bỗng nhìn về phía cô. Thấy cô đột nhiên xuất hiện sau cửa sổ sát đất, rõ ràng anh cũng thoáng giật mình.

“Đâucó,vừamớiđượcmộtanhchàngHànQuốcđẹptraibắtchuyện,haingười đang trò chuyện bên kia kìa.”

“Tấtnhiênlàphảiđượcrồi,chịemcủaemtầmcỡnàochứ,chỉcầnliếcmắtmột cái là chàng trai kia chủ động đến bắt chuyện liền.”

Giang Tự Xuyên: “Làm ướt sàn nhà thì sao.”

Bọn họ ở trong biệt thự nghỉ ngơi hơn nửa ngày, tới năm giờ chiều, Ôn Diệp Lammớikêumọingườirangoài,cùngđếnbãibiểnJimbaranngồichơi,nhấm nháp tí rượu rồi thuận tiện ngắm cảnh hoàng hôn.

Bốn người ngồi xuống chiếc bàn gần biển, gọi bốn ly cocktail và mấy món ăn.

Lương Thi Nhĩ gần như có thể đoán được cô ấy sẽ nói câu gì tiếp theo, quả nhiênđúngnhưcôdựliệu,ngườitrướcmắtmangtheovẻmặtkíchđộngquay đầu lại bảo cô: “Mau đến xem này mau đến xem này, hàng tươi mới!”

“Lỡnhưcáigìmàlỡnhư,cũngđâucóaidẫncôấyđiđược.”ÔnDiệpLamnói, “Chẳng qua chỉ là tìm trai trẻ vui đùa một tí để Thi Nhĩ được thư giãn thôi, cậu đừng xen vào.”

Bởi vì cửa sổ đang đóng nên cả hai không thể nghe đối phương nói gì, song LươngThiNhĩcóthểnhìnthấykhẩuhìnhcủaanh,anhnóilà“chàobuổisáng”.

TrướcđóÔnDiệpLamđãđặtbànởmộtquánbarbênbờbiển,quánbarnửa mởnàyđốimặtvớimặtbiểnrộng,diệntíchrấtlớn,bêntrongcòncómộtbể bơi cỡ lớn, trời vừa sẩm tối là đèn treo trên cây và mái hiên sáng lên, rất có không khí.

“Vuivẻlàđược!HômnaychúngtarangoàichơilàđểchoThiNhĩvuivẻ.Biết đâu chừng cô ấy gặp được tiếng sét ái tình rồi tình yêu cứ thế sinh sôi nảy nở giống như chúng ta, phải không cục cưng?”

Anhthởhắtramộthơi,tùyývuốttócraphíasauđểlộvầngtráncaorộng, xương mày lập thể, góc cạnh rõ ràng.

Giang Tự Xuyên nhìn hai người họ đứng dậy đi về phía quầy bar, sau đó, anh tinhmắtpháthiệnchàngtraingồibêncạnhcũngđứnglên,cuốicùngdừnglại trước quầy bar, ngay bên cạnh Lương Thi Nhĩ.

Ôn Diệp Lam: “Buổi sáng cậu ăn gì rồi?”

LươngThiNhĩđivàophòng bếp:“Trongtủlạnhcótrứng gà...”

LươngThiNhĩhắnggiọng:“Chơimệtrồi,nghỉngơimộtngàyđã,tốinaymình định đến Jimbaran ngắm mặt trời lặn.”

“Aiza, cậu mặc như vậy quả nhiên nhìn xinh hơn hẳn, rất xứng với cái danh ‘ngựtỷ’!Caychếtmìnhrồi,phảisờthửsờthử.”Nóixongđịnhvươntayđếnsờ mó lung tung, Lương Thi Nhĩ sợ hãi thốt lên, “Ôn Diệp Lam, cậu bớt điên lại đi!”

Anhthuậntheotầmmắtcủacônhìnsangbànbêncạnh,chợtthấybênđócó một cậu thanh niên đang nhìn về phía Lương Thi Nhĩ, mỉm cười dịu dàng.

ÔnDiệpLam:“BộvừarồiTriệuMinhTuấnnóikhôngđủngọtngào,chonên mình đổi qua cái áo hai dây màu hồng phấn này, đêm nay mình sẽ hóa thân thành cô em gái ngọt ngào~”

Giang Tự Xuyên hoàn hồn: “À, đến đây.”

trưa mười một giờ.

TriệuMinhTuấnvàÔnDiệpLamđúnglàtìnhcờgặpgỡrồinảysinhtìnhcảm, anh ấy cười xoa xoa khuôn mặt Ôn Diệp Lam với vẻ nuông chiều.

GiangTựXuyên:“Khôngcógì,tôiđitắmtrướcđã.” Lương Thi Nhĩ: “Được.”

Thayquầnáoxongđira,ÔnDiệpLamvẫnchưaxuấthiệntrongphòngkhách, chỉ có Giang Tự Xuyên đứng ở cửa chính đang cúi đầu nghịch điện thoại.

ÔnDiệpLamgiơtay:“Chàobuổisáng,AXuyên,cậumặcáochoàngtắmlàm gì, cứ đi thẳng vào nhà là được mà.”

Người nọ đang bơi tự do, hai cánh tay có tiết tấu lướt qua mặt nước, làm gợn lênsóngnước,cơthểthìnhanhchónglướtquadướinước,giốngnhưmộtchú cá thon dài nhanh nhẹn.

Lương Thi Nhĩ: “....”

Tụcngữnóirấtđúng,cáchnhanhnhấtđểbướcrakhỏiđoạntìnhcảmtrướclà tiến vào đoạn tình cảm tiếp theo!

LươngThiNhĩbìnhthườngchỉtrangđiểmnhẹ,nhưnghômnayđượcÔnDiệp Lam chăm chút nên lớp trang điểm cũng đậm hơn hẳn.

“Aiyo~Hotgirl,mìnhtớiđây~”Haiphútsau,ÔnDiệpLammặcáohaidâyvà quần short từ trên lầu đi xuống, “Đi thôi đi thôi, xe đã chờ ở cửa rồi!”

Mànđêmđãbuôngxuống,tiếngnhạctrongquánbarcũngdầnlớnlớn,ÔnDiệp Lam nhất thời không nghe rõ Giang Tự Xuyên nói thầm câu gì, cô ấy bèn nghiêng người về phía trước: “Cậu nói cái gì?”

Đitớiđảochơinêncáchănmặccủamỗingườicũngphóngkhoángcởimởhơn, ở đây không có sự gò bó, trên đường vẫn có rất nhiều người mặc bikini đi dạo.

màugiốngnhưmộtbứctranhthủymặc,mangđếncảmgiáclãngmạnkhông thực tế.

Bànbênđóđềulàngườitrẻtuổi,namnữcóđủ,cócảngườiChâuÁlẫnngười Châu Âu, khả năng là bạn học cùng đi chơi các thứ.

Hôm nay Lương Thi Nhĩ mặc một chiếc quần jean sẫm màu kết hợp với một chiếcáoyếmmàubạc.Nóilàáoyếmnhưngthoạtnhìnnógiốngnhưnửatrên của áo tắm hơn, màu bạc sáng bóng, sau lưng chỉ dùng bốn sợi dây nhỏ buộc lại, để lộ ra tấm lưng trần.

Thế nên Lương Thi Nhĩ ăn mặc như vậy cũng không phải là kỳ lạ gì, nhưng vànhtaiGiangTựXuyênvẫnnhanhchóngửngđỏ,ánhmắtanhhơilóelên,nói cho xong câu dang dở: “Cô ấy nói đi thay quần áo, đã đi lên được một lúc rồi, chắc là sắp xuống rồi đấy.”

“Buổitốicậuđếnmấybarbênbờbiểnngồiđi,traiTâytócvàngmắtxanhcũng kháđẹptraiđấy,hômquamìnhđichơivớiTriệuMinhTuấncóthấymộtnhóm người.” Ôn Diệp Lam nói, “Cậu mau đi k.ích th.íchhormone đi! Cảm nhận dopamine sôi trào!”

LươngThiNhĩnghemàcạnlời:“Bữasángđãlàmxongrồi,mautớiănđi.” “Hả? Tốc độ của cậu sao nhanh thế.”

Hai người dường như chào hỏi qua, sau đó trò chuyện vài câu.

“Nói gì?”

“Đượcđấy!Vậychúngtacùngđiđi.” “Ừm.”

Ôn Diệp Lam có chút bất lực nói: “Chẳng lẽ cậu còn nhớ Quý Bạc Thần?!”

Giang Tự Xuyên xoay người vào phòng, Lương Thi Nhĩ tiếp tục cúi đầu ăn sáng.Đangănthìkhuỷutaybỗngdưngbịngườibêncạnhđụngnhẹ:“Vừarồi mình nói có lý không?”

Timanhđậpthìnhthịch,mởmiệngcắtngang:“Cònmuốnăngìnữakhông,tôi gọi thêm một ít nữa nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Áichà!!ThiNhĩ,cóngườiđangbơikìa!”ÔnDiệpLamđộtnhiênngắtlờicô, âm cuối như trôi nổi.

quẹo phải đi thẳng, trên bờ biển có khối ‘cảnh đẹp’.”

ÁnhmắtGiangTựXuyênbấtgiácdõitheocô,trướcđâyanhvẫnchorằngcôlà người lạnh lùng xa cách, lúc trang điểm nhẹ nhàng ngũ quan sẽ khá nổi bật.

Lương Thi Nhĩ theo giọng nói của anh dời mắt về: “Hả? Tạm thời ăn đủ rồi.”

Màgiữaáoyếmvàquầncũngđểlộramộtkhoảngdathịttrắngnõntrơnláng, xúc cảm hệt như trân châu.

Chàng trai kia ngược lại khá cởi mở, cầm ly rượu lên ra hiệu với cô.

GiangTựXuyênlạinhìnLươngThiNhĩ,chuyểnđềtài:“Bữasángmùivịthế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lương Thi Nhĩ nhìn theo tầm mắt cô ấy: “Thấy rồi, thì sao?”

“Chắc là Giang Tự Xuyên làm đó.”

Lương Thi Nhĩ khẽ híp mắt, đang định đoán xem người trong nước là ai thì đúnglúcnàyngườinọcũngvừabơitớibênthànhbờphíacô,ràoràomộttiếng trồi lên khỏi mặt nước.

ÔnDiệpLamthulạiýcười,liếcanhmộtcái:“Chậc,cóchúngtaởđây,aidám làm gì chứ?”

“Chịấynóilênlầuthay——”GiangTựXuyênvừanóivừaquayđầunhìncô, đợi sau khi nhìn thấy người trước mắt, giọng nói bỗng nhiên dừng lại.

Ôn Diệp Lam: “Thanh niên hơn hai mươi tuổi mới là hàng tươi.”

Mộttiếngtrướckhixuấtphát,ÔnDiệpLamtrốnvàophòngLươngThiNhĩ,hai ngườitúmtụmlạimộtchỗ,nhìnchungmộttấmgươngđểtrangđiểmgiốngnhư thời còn trong ký túc xá đại học.

“Thì kệ anh ấy, sự thật là dáng người anh ấy không đẹp bằng Giang Tự Xuyên mà.”ÔnDiệpLamngồitrênsôphanhìnrangoài,đầycảmkhái,“Đànôngtrên ba mươi bắt đầu yếu dần rồi, hơn hai mươi mới là hàng tươi....Thi Nhĩ, cậu

LầntrướclàmmaichoemhọkhiếncôấyvôcùngthấtvọngvềGiangTự Xuyên, cảm thấy con người anh quá cứng rắn.

“Ừm, được đấy.”

“ÝcậulàGiangTựXuyênấyhả?Cậutémlạigiùmmìnhđi,đừnggiốngnhư một tên bi.ến th.áinữa.”

Giang Tự Xuyên không chút biểu cảm quay mặt đi: “...Không có gì.”

“Mớigọithêmbalyrượu,látnữahọsẽbưngquađây.Bartenderbảođâylàloại cocktail giới hạn của tháng này đấy cục cưng, lát nữa anh nhớ thưởng thức cho kỹ nhé.”

Haicôthấpgiọngnóichuyện,GiangTựXuyênvàTriệuMinhTuấnngồicùng bàn không biết họ đang nói gì, nhưng Giang Tự Xuyên vẫn luôn chú ý Lương Thi Nhĩ, nên đương nhiên có thể nhìn thấy động tác nhỏ này của cô.

ĂnuốngđượcmộtlúcthìmặttrờicũngdầnlặnvềphíaTây,ánhchiềutàphủ kín bờ biển, đủ các sắc hồng, cam, vàng tím....Bầu trời và mặt biển bị nhuộm

Nhưnghômnaycôtrangđiểmrấttinhxảo,mắtđánhtheotôngkhóiquyếnrũ, cánh môi đỏ mọng, rực rỡ nhưng không lòe loẹt, xinh mà không yêu mị, dĩ nhiên là càng đẹp hơn.

LươngThiNhĩmỉmcười,kéorèmcửasổlạicáchlyvới“cảnhđẹp”bênngoài, xoay người đi ra ngoài phòng khách.

Hai người nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn sáng, ăn đến giữa chừng thì cửa phòngkháchbịkéora,GiangTựXuyênmặcáochoàngtắmtừbênngoàiđi vào. Bởi vì mới từ trong bể bơi lên nên tóc của anh vẫn đang nhỏ nước.

TriệuMinhTuấnquayđầunhìn,cườinói:“Đượcđấy.”

“CókhuônmặtChâuÁcậuthíchđấy,chàngtraimặcđồđenkiakhôngbiết người nước nào nhưng trông rất đẹp trai.”

đừng làm bữa sáng nữa, lại đây ngắm đi!”

Chonênmặcdùbuổisángvẫncònlấydángngườianhratrêuchọc,nhưnghoàn toàn không đưa anh vào trong danh sách ‘mua vui cho chị em’.

Haicôgáicườiđùaầmĩbướclênxetrước,TriệuMinhTuấnkéoGiangTự Xuyên đang đứng ngớ ra tại chỗ: “Đi thôi, đang nghĩ gì vậy?”

Chưa tới mấy phút sau, Ôn Diệp Lam xoay người quay lại, chỉ có một mình.

GiờnàyÔnDiệpLamcũngmớirờigiường,côấyngápngắnngápdàitừtrên lầu đi xuống: “Ấy, hôm nay cậu không ra ngoài chơi à?”

Ánhmặttrờirựcrỡnhưngvẫnkhôngthểnàochóimắtbằngquangcảnhtrước mắt.

“Ngon lắm.” Lúc này Lương Thi Nhĩ mới đáp lời, “Cậu làm đúng không?” GiangTựXuyên:“Trứngthìtôirán,cònsandwichvàsữathìmuabênngoài.” “Cảm ơn nhé, làm phiền rồi.”

ÔnDiệpLam:“Khôngsao,tôivớichịThiNhĩcủacậucũngkhôngngạiđâu~” Lương Thi Nhĩ: “....”

Sáng cái gì nữa mà sáng....Đãgiữa trưa rồi.

LươngThiNhĩnhónmiếngtrứnggà,khôngđáplời,cũngkhôngbiếtđangsuy nghĩ gì.

Lương Thi Nhĩ chống cằm, buồn cười nhìn cô ấy: “Hưởng thụ thế nào?”

Ngoài rèm cửa sổ vẫn là khoảng sân, bể bơi, còn có cảnh biển mênh mông bát ngát.Nhưngkhácvớilúctrước,hômnaytrongbểbơicóthêmmộtbóngngười.

Mà người trong bể bơi cũng đã hoàn hồn, giơ tay ra hiệu với cô.

vọng cô có thể gặp được một mối tình ngọt ngào lãng mạn nào đó.

Lương Thi Nhĩ: “Hình như là người Hàn Quốc.”

Tầmmắtgiaonhau,LươngThiNhĩbỗngngớramấygiây,quyếtđịnh“Bình tĩnh tự nhiên” chào hỏi.

LươngThiNhĩồmộttiếng,đitớibêncạnhquầybếprótchomìnhmộtlynước uống.

ÔnDiệpLam:“Annyeonghaseyo?Chàomộttiếngnhỉ?” Lương Thi Nhĩ: “Thôi bỏ đi, kamsamita.”

“Ngườinàocũngđược,khôngsợgặpnguyhiểmà?”Ngaylúchaingườiđang mặn nồng thắm thiết, Giang Tự Xuyên bất thình lình nói.

Saukhitrangđiểmxong,ÔnDiệpLamrờikhỏiphòngcủacôtrước,LươngThi Nhĩ thì ở bên trong thay quần áo mới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Saukhirờigiường,côvệsinhcánhânđơngiảnrồithaysangmộtbộquầnáo thoải mái, kéo rèm cửa sổ phòng ra.

“Cho sờ thử đi mà~” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không phải chuẩn bị đi rồi sao? Bọn họ đâu cả rồi?”

“Đókhôngphảilàgumìnhthích,trôngthôkệchquá,phongcáchcủaemtrai mới chuẩn này! Xứng với cái danh ‘tiểu thịt tươi’.”

Giờ này nội thành khá kẹt xe, chạy hơn nửa tiếng mới đến bãi biển Jimbaran.

“Vậy thì đâu cần đến mấy người này.”

Lương Thi Nhĩ sửng sốt, cứ thế nhìn bọt nước xuôi theo gương mặt anh chảy xuốngphíadưới,điquabờvairộngdày,thântrênkhôngmộttấcvải,xuốngđến vòng eo gầy nhưng đường cong cơ bụng rõ ràng...

Cửasổsátđấtphòngkháchvàphòngcủacôcùngmộthướng,đứngtrong phòng khách nhìn thấy gì thì đứng phòng cô cũng có thể nhìn thấy y vậy.

Giang Tự Xuyên híp mắt, cố gắng đoán xem bọn họ đang nói gì từ khẩu hình củahọ,nhưngkhoảngcáchxalạidùngtiếngAnhđểgiaotiếpnêncũngkhông dễ phân biệt lắm.

Cũngkhôngbiếtcóphảicáccônóichuyệnsaulưngkhiếnngườitacócảmứng haykhông,chàngtraimặcquầnáođenbànbêncạnhđộtnhiênnhìnvềphíahai người. Tầm mắt Lương Thi Nhĩ vừa hay đối diện với người nọ, cô thoáng ngẩn người.

“Lỡ như thì sao?”

“Được....”

“Thấybànbêncạnhkhông?”ÔnDiệpLamđộtnhiênghévàotaiLươngThi Nhĩ thì thầm.

LươngThiNhĩbướctới: “Trướckhiđicòn thayquầnáogì nữa?”

Lương Thi Nhĩ uống ngụm sữa bò, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh trong bể bơimàcômớithấycáchđâykhônglâu,đươngnhiêncôcũngkhôngphủnhận rằng thanh niên bây giờ rất biết cách rèn dáng.

TriệuMinhTuấn:“Cũngđúngnhỉ.XemraThiNhĩkháthíchchàngtraikia,trò chuyện rất vui vẻ.”

Chương 26: Chương 26

Ôn Diệp Lam: “.Có! Đương nhiên là có!”

CólẽvìbữaănđơngiảnvuivẻbênváchđánàynênngàyhômsauLươngThi Nhĩ và Giang Tự Xuyên đã tự nhiên trở thành cộng sự, cùng nhau đến Ubud check-in thắng cảnh, cứ đi một đoạn lại dừng lại một lát, chụp được rất nhiều ảnh,cũngmuađượcvàimónđồchơikháthúvị,mặcdùnhữngđồchơinàycó thể là Made in China.

NhưngÔnDiệpLamcũngkhôngxếpGiangTựXuyênbêncạnhvàonhómmục tiêu, nguyên nhân là cô ấy cảm thấy mình rất hiểu Giang Tự Xuyên, con người anh đã quen cao ngạo trong quan hệ nam nữ, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng nghe anh có quan hệ thân mật với cô gái nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ÔnDiệpLam:“Aiza,mìnhchỉlấycậuấyralàmvídụthôimà.Điềumìnhthực sự muốn nói là cậu đã đi đến bước này rồi, nên hưởng thụ sự tươi trẻ của Bali một chút, quên đi tên đàn ông khốn nạn nào đó cho mình!”

KhoảnhkhắcnhìnthấyLươngThiNhĩ,ánhmắtanhhơikhựnglại,chàohỏilần nữa: “Chào buổi sáng.”

“Nhanh lên, rời khỏi Bali chắc chắn sẽ không thấy được nữa đâu!”

ÔnDiệpLambảoLươngThiNhĩcùngđếnđảoBali,mộtmặtlàhyvọngcôcó thể thư giãn đầu óc, mặt khác....Nếu như được, đương nhiên cô ấy cũng hy

Lương Thi Nhĩ nhếch môi: “Cậu bớt bớt lại đi.”

TuyrằngcáchđâykhônglâuLươngThiNhĩnóilàcóthểrangoàichơiđùalàm quen vài người bạn mới, nhưng khi thật sự tới đây rồi, cô lại muốn yên tĩnh ngắm cảnh biển về đêm hơn.

ÔnDiệpLamnói:“Mìnhcũngkhôngănnữa,nhưngcóthểgọithêmvàily rượu. Ê, Thi Nhĩ, chúng ta đến quầy bar xem có loại cocktail giới hạn nào không.”

LươngThiNhĩkhôngmuốnnóilàvừarồiởtrongphòngcôđã‘ngắm’trọnvẹn một lần rồi, cô cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Có gì đâu mà ngạc nhiên.Cậu ra cửa

Chơi liên tục hai ngày, sang ngày thứ ba Lương Thi Nhĩ không định đi tham quanthắngcảnhgìnữa,hủybỏđồnghồbáothứcngủmộtgiấcthẳngđếngiữa

LươngThiNhĩđitớiquầythủytinhtrongphòngbếp,chợtpháthiệntrênquầy có ba phần điểm tâm đã dọn sắn, cô liếc nhìn về hướng bể bơi, nói: “Cậu nói vậy lỡ Triệu Minh Tuấn nghe thấy thì thế nào?”

TriệuMinhTuấngậtđầu:“Được.Mànày?ThiNhĩđâu,vẫnđanggọimónà?”

Đãnhưvậy,LươngThiNhĩcũngkhôngthểkhôngmỉmcười,cônhẹnângly rượu trên tay lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Chương 26