Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 24: Chương 24

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Chương 24


“Cũngtàmtạm,cậucũngđừnglàmnhiềumónquá,haichúngtaănkhônghết đâu.”

Cảnhđẹpmênhmôngbátngátvàhoànghônphủkínchântrờikhiếnlòngngười thư thái, Lương Thi Nhĩ thả lỏng đầu óc, mãi đến khi trời hơi tối mới luyến tiếc đứng dậy, chuẩn bị quay về.

Bênngoàicổnglớncủabiệtthựcòncómộtsânnhỏ,tiếngchuôngcửavừarồi là vang từ cổng hàng rào của sân nhỏ.

GiangTựXuyênmặcáođen,độimũlưỡitraimàuxanhhảiquân,taykéovali, dáng vẻ rất thoải mái.

“Trongtủlạnhtoànnguyênliệuđãsơchếnênlàmnhanhlắm.”GiangTự Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, “Chị đói lắm rồi đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

LươngThiNhĩmuốnthốtlênmộtcâuchửithề,nhưngvẫnrángnhịn:“Không phải, món sườn này của cậu... thực sự rất ngon!”

“Vị hơi... kỳ.”

“...”

“Chịnóithậtđi,đâycóphảilànhàhàngchịđãchọnlựatỉmỉkhông?”Trênxe về chỗ ở, Giang Tự Xuyên ôm chai rượu, cười nhìn cô.

LươngThiNhĩ:“Ừm,xáchchairượutheo,rượunàykhángon.” “Ừm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúccôrangoài,ÔnDiệpLamvàTriệuMinhTuấnvẫnchưadậy,nhưngcôvốn không định quấy rầy hai người họ nên cũng không có ý định gọi họ dậy.

Giang Tự Xuyên muốn nói đúng vậy... bởi vì anh căn bản chẳng quan tâm đến mấychuyệntuổitácnày.Nhưngcònchưakịpmởmiệngthìbênngoàiđãvang lên tiếng động, là Ôn Diệp Lam và chồng đã về.

“GiangTựXuyên,móntrứngxàocàchuanàyrấtvừamiệng.” “Món rau xào cũng thanh mát nữa, cậu làm kiểu gì vậy?”

LươngThiNhĩthoángsửngsốt,nhìnanhvớiánhmắtnghingờ:“Cậu?Cậubiết nấu ăn?”

Chỗnàyrộng,phòngcũngnhiều,LươngThiNhĩcũngkhôngđểýcóthêm người ở hay không.

ÔnDiệpLam:[Bọnmìnhđangđịnhđiănnhàhàng,nhàhàngnàynổitiếngtrên mạng nên nhiều người xếp hàng lắm, chắc về hơi muộn.]

Bỗngnghengườiphíatrướchỏimộtcâu,GiangTựXuyênkhẽhomộttiếng, đáp: “Chị Diệp Lam nói chỗ này có nhiều phòng, tôi... tiện ở lại không?”

GiangTựXuyênnuốtlạinhữnglờimuốnnói,chàohỏiÔnDiệpLamvàTriệu Minh Tuấn: “Cảm ơn chị đã chứa chấp tôi nhé.”

“Thôiđượcrồi...”ÔnDiệpLamkéoTriệuMinhTuấnlạigần,bấtngờpháthiện trên bàn ăn có đồ ăn, “Hai người... gọi đồ ăn Trung Quốc à?”

“Dạo này vừa bận xong nên muốn đi nghỉ dưỡng, nghe chị Diệp Lam nói chị ấy đangởđâynêntôicũngquađâychơivàingày.ChịDiệpLamkhôngnóivớichị sao?”

“Dĩ nhiên là không, tay tôi làm được nhiều việc lắm.”

GiangTựXuyêncũngchọnhaimón,rồigọithêmmộtchairượuvangđỏ. Nửa tiếng sau, các món ăn lần lượt được dọn lên.

-

Giang Tự Xuyên: “Tôi biết nấu ăn thì làm sao, kỳ lạ lắm à?”

Trước khi đến đây cô chỉ xem qua bản đồ hướng dẫn du lịch, có một số đảo và bãibiểnnhấtđịnhphảicheck-in,nhưngvìhômquađãdichuyểncảngày,hôm naycôcũngkhôngcóýđịnhđicheck-inkhắpnơi,nênbắtxeđithẳngđếnmột khu chợ.

Cô không nói gì, Giang Tự Xuyên càng lộ rõ vẻ hoang mang: “Không ngon à?”

Côthoángkinhngạc,vừanghĩhaingườikiarangoàikhôngmangchìakhóa sao, vừa đi ra cửa.

GiangTựXuyêndựarasau:“Thậtlòngmànóithìkhádở.” Cái gì mà khá dở, dở hơn chữ dở luôn ấy chứ.

Lương Thi Nhĩ mỉm cười: [Được, hai người cứ tận hưởng đi.]

“Ừm.”

GiangTựXuyênngẩnra,khóemiệngnhanhchóngnhếchlên:“Ngonthìchịăn nhiều vào, thử món trứng xào cà chua này nữa đi.”

“Tôimuốnđếnnhàhàngnày,cậuxemcóănđượckhông?”

“Trênlầudướilầuđềucònphòng,cậutựchọnđi.” “Được, cảm ơn chị.”

“Sao cậu lại ở đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

GiangTựXuyênđượckhenmàlânglângcảngười,khóemiệngkhôngsaohạ xuống được: “Chắc là chị đang đói nên mới thấy món nào cũng ngon thôi.”

“Chưa, chị định ra ngoài ăn à? Tôi đi cùng chị nhé.”

LươngThiNhĩquảthựcrấtbàixíchnhàbếp,cũngkhôngkháchsáovớianh: “Được.”

“Ừ.”

GiangTựXuyênvừađảotrứngtrongchảovừanói:“Cánhgàchovàonồichiên không dầu để tiết kiệm thời gian, cũng xong rồi. Sườn rim dứa thì một tí nữa là xong.”

“Cậu định ở lại đây à?”

“Thếnào?” “...”

HômnayLươngThiNhĩcũngđổmồhôi,bènvềphòngtắmrửatrước,vừatắm xong quấn khăn tắm bước ra ngoài thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

LươngThiNhĩđịnhtốinaytìmmộtnhàhàngđịaphươngđểăncơm,vốnđang nghĩ một mình cũng không gọi được mấy món, bây giờ có thêm một người lại vừa thích hợp.

LươngThiNhĩcóhơimấtmặt:“Tôichọnlựatỉmỉthậtmà,cótráchthìtrách cái app đó đề cử linh tinh thôi.”

Mười mấy phút sau, bốn món ăn được dọn lên bàn.

“Cánhgànàyướpnhìnbắtmắtthật,khôngngờtaynghềnấunướngcủacậu đỉnh như vậy.”

Hình như cô vừa tắm xong, mặc một chiếc váy hai dây rộng rãi thoải mái, vạt váydàiđếngiữabắpchânđểlộralàndatrắngnõnmịnmàng.Tóccũngđược quấn khăn, nhưng khăn không thể bao hết tất cả tóc, có vài lọn tóc lòa xòa rớt xuống, ướt sũng dính vào sau gáy cô, vẫn đang nhỏ nước.

“Mẹ kiếp, Giang Tự Xuyên, cậu nói tới là tới liền ấy nhỉ!”

“Tôiởphòngnày.”Anhnói.

GiangTựXuyêngậtđầu,rấttựnhiêntiếplời:“Đúngvậy,côấykhôngnóigì cả, là tôi tự nguyện nấu.”

Sấytócxong,LươngThiNhĩrakhỏiphòng,thấyGiangTựXuyênvừabướcra từ phòng bên cạnh.

“Banđầutôiđịnhđidulịch,nhưngvẫnchưanghĩrađiđâu,hômquanghechị nói tới Bali nên tôi cũng tới đây luôn.”

Ởnơiđấtkháchquêngườigặpđượcanhkhiếncôthoángchốcthấykhótin,mãi đến khi người bên ngoài giơ tay vẫy chào, cô mới giật mình phản ứng lại.

LươngThiNhĩđượcgọiđếnbànăn,gắpmộtmiếngsườnthoạtnhìnrấtbắtmắt lên. Sau đó dưới ánh nhìn dõi theo của Giang Tự Xuyên, cô cắn thử một miếng.

Côđưanhàhàngđượcđềxuấttrênứngdụngchoanhxem,GiangTựXuyên cầm lấy nhìn thoáng qua, lập tức đồng ý: “Được, đi thôi.”

“Ồ, được.”

ÔnDiệpLamkinhngạc:“Saotôikhôngbiếtcậucònbiếtnấuănnữanhỉ?Tôi chưa từng được ăn đồ cậu nấu!”

Thếlàhaingườirangoàibắtxe,cùngnhauđếnmộtnhàhàngIndonesiađịa phương.

“Hay là mình về nhà đi.” Giang Tự Xuyên nói.

“Là thịt bò, nhưng mà mùi hương liệu nồng quá.”

“Khônghề,tôithấyngonthậtmà.”LươngThiNhĩthậtlòngkhenngợi,“Còn nhỏ tuổi mà giỏi đấy chứ.”

“Hửm?”

“Đại thiếu gia của tôi ơi, bình thường tôi nào dám bảo cậu đi nấu cơm chứ.”

Lương Thi Nhĩ đi tới rót ly nước, hỏi anh: “Cần giúp gì không?” “Khôngcầnđâu,chịraphòngkháchxemphimđi,xongnhanhthôi.”

LươngThiNhĩđãănnomộtnửacảmgiácnhưvừabịđiểmdanh:“Ờ...mình cũng không dám bảo cậu ấy nấu cơm.”

“Tựnấuăn?”LươngThiNhĩnhưbịámảnhtâmlývớihaichữ‘nấuăn’,trong đầulậptứchiệnlêncảnhVuGiaGiatựtaylàmđồănchoQuýBạcThần,khẽ lẩm bẩm, “Tôi không nấu đâu…”

“Ừm....Vậybâygiờtínhsaođây,muagìvềănà?”

Lương Thi Nhĩ hồi âm cho cô ấy: [Được, vừa rồi mình đã để cậu ấy vào rồi]

Lương Thi Nhĩ: [Khi nào các cậu về?]

LươngThiNhĩđivàotrong:“Haingườihọrangoàivẫnchưavề.” Giang Tự Xuyên rũ mắt nhìn cô, ừ một tiếng.

GiangTựXuyênnghelờiLươngThiNhĩ,cầmđũagắpmộtmiếngănthử. Lương Thi Nhĩ tò mò hỏi: “Thế nào?”

“Chonênchỉhơnsáutuổithôi.” “Thôi?”

Giang Tự Xuyên: “Ừm, là tôi nấu.”

Khivềđếnbiệtthự,TriệuMinhTuấnvàÔnDiệpLamrangoàivẫnchưaquay lại.

Đangvuisướnglânglângthìnghethấycâucuốicùngcủacô,thếlàkhóemiệng của anh chợt khựng lại. Nụ cười tắt hẳn, Giang Tự Xuyên nhàn nhạt nói: “Chị nói cứ như chị hơn tôi hai chục tuổi vậy.”

Nhà hàng này được trang trí theo kiểu bí ẩn, từ lối ra vào đã bày đủ loại đồ trangtrívàtranhtreotườngkhóhiểu,tôngmàutổngthểthiênvềvàngsẫm, cảm giác như bước vào bảo tàng địa phương vậy.

Giang Tự Xuyên: “Chị cũng có bảo tôi nấu bao giờ đâu.”

Lương Thi Nhĩ ngạc nhiên: “Cậu biết sinh nhật tôi à?”

“Đây là thịt bò sao?”

Côquaylạiphòngkhách,vùimìnhvàosôpha,mởđạimộtbộphimtrênTVđể xem.

Lúcmónđầutiênđượcbưnglên,haingườiliếcnhìnnhau,sắcmặthơithayđổi. Bởi vì đó là một món thịt trông như được tẩm ướp rất nhiều nước sốt, ngửi thì... còn có một mùi lạ.

Chương 24: Chương 24

Lương Thi Nhĩ: “Cậu thử xem?”

“Chị không cần nấu, để tôi nấu cho.”

LươngThiNhĩhoàntoànkhôngnuốtnổi,chấtvấnanh:“Vậymàcậuchỉthấy nó ‘hơi kỳ’ thôi à?”

Khoảng nửa tiếng sau, Lương Thi Nhĩ đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

LươngThiNhĩthấyanhkhôngchêdởthìcũnggắpmộtmiếngănthử,aidèvừa bỏ vào miệng sắc mặt đã lập tức thay đổi. Giang Tự Xuyên rất tự giác rút khăn giấy đưa cho cô, Lương Thi Nhĩ nhận lấy, nhả ra.

Vềđếnnhà,GiangTựXuyênnhanhchóngvàobếp,anhlựachọntrongtủlạnh một hồi rồi lấy ra cánh gà, sườn, trứng, cùng một ít rau củ.

“Tốc độ của cậu cũng nhanh quá nhỉ.”

Haingườigọiphụcvụđến,GiangTựXuyênnhanhchóngrútthẻthanhtoán trước khi Lương Thi Nhĩ kịp lấy tiền ra trả.

LươngThiNhĩnhảxươnggàra,tranhthủnóimộtcâu:“Cậuấynấuđấy.” Ôn Diệp Lam: “?”

Cô ấy nói Giang Tự Xuyên đột nhiên tới Bali mà không hề báo trước, đến sân bayrồimớigọiđiệnchocôấy.Rồinóivìanhđếnđộtngộtnênchưađặtphòng khách sạn, đến chỗ chúng ta ở tạm một đêm được không.

nghĩ món bán chạy chắc cũng không đến nỗi nào.

Hôm nay Lương Thi Nhĩ có liên lạc với Ôn Diệp Lam trên WeChat, nhưng khôngnghecôấynhắcchuyệnGiangTựXuyênsẽđếnđây,cóđiềubâygiờ người ta đã đến rồi, cô đương nhiên không thể chặn anh ở ngoài cửa được: “Chưa nói, vậy cậu vào đi.”

LươngThiNhĩthậtsựkhôngngờcậuấmnổiloạnnhưanhcũngbiếtxuống bếp: “Tôi tưởng tay cậu chỉ dùng để soạn nhạc với đàn hát thôi chứ.”

“Ừm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Saukhivàophòng,LươngThiNhĩcúingườilấyđiệnthoạitrêngiường,lúcnày mới phát hiện trước khi cô đi tắm Ôn Diệp Lam đã gửi cho cô một loạt tin nhắn.

LươngThiNhĩhỏi:“Cậumớixuốngmáybaychưalâuphảikhông,đãăngì chưa?”

NhiệtđộởBaliquanhnămluônduytrìởmức25-33độ,nắngkhágắt,Lương Thi Nhĩ thay áo hai dây và quần ống rộng, trang điểm nhẹ rồi xuất phát.

Bụngcôđãréoầmĩ,khôngnhịnđượcđứngdậyđitới:“Làmđượcmấymón rồi?”

LươngThiNhĩmởcửalớntrước,vừabướcrakhỏicửacôđãnhìnthấyGiang Tự Xuyên đứng bên ngoài cổng hàng rào.

Mấy phút sau—

Saukhidạoquanhchợmộtvòng,muađượcrấtnhiềuđồlặtvặt,côlạitiếptục tản bộ trên đường phố, cứ thế đi mãi đến khi gặp bãi biển.

Ôn Diệp Lam: “Sao cậu không báo trước một tiếng vậy?”

Hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, cầm thực đơn bắt đầu gọi món.

GiangTựXuyêngậtđầu:“Thêmmóntrứngxàocàchuavớirauxàonữalà được rồi.”

Đếnnhàhàngđaphầnlàngườidatrắng,chắcđềulàngườinướcngoàiđếnthử món ăn địa phương.

GiangTựXuyênnói:“Tôithấytrongtủlạnhcủabiệtthựcũngcónhiềunguyên liệu nấu ăn, chắc là quản gia chuẩn bị sắn, chúng ta có thể tự nấu ăn.”

LươngThiNhĩđangănngonlành,thuậnmiệngnói:“Tôihơncậubảytuổi.” “Sáu tuổi.”

Nhưng dù sao cũng là món địa phương, lại ở trong một nhà hàng trang trí khá đẹpmắt,LươngThiNhĩthầmnghĩbọnhọthấykhóănchắclàdokhôngquen thôi, biết đâu món sau sẽ ngon hơn.

LươngThiNhĩnhướngmày:“Vậy,cậunấucóngonkhôngđấy?” Giang Tự Xuyên nói: “Chị thử là biết liền.”

“...Cáingàytháng1224trênIDWeChatcủachịlàsinhnhậtchịđúngkhông?” “Ờ, đúng rồi.”

Bênbờbiểncórấtnhiềuquánbartrênbãicát,LươngThiNhĩthấykhánóng, bènbướcđạivàomộtquángọiđồănvàcocktail.Côdựavàoghếsôphanhỏ, cũng không nghĩ ngợi gì, ngồi ngẩn ngơ cả một buổi chiều.

Aingờsaukhinhữngmónkháclầnlượtđượcdọnlên,haingườicàngăncàng nhìn nhau ngơ ngác, cuối cùng không nhịn được phì cười.

Trênquyểnthựcđơnnàykhôngphảimónnàocũngcóhìnhảnh,LươngThiNhĩ xem qua một lượt, chọn đại hai món bán chạy được gắn sao của nhà hàng, thầm

GiangTựXuyênphìcười,nhưngcũngkịpthờianủicô:“Khôngsao,cólẽchỗ này hợp với mấy người thích ăn mặn, còn chúng ta là những người thích ăn nhạt.”

“Cậuđimàcảmơncôấy,chỗnàycôấythuêmà.”LươngThiNhĩnói,“Tôivào sấy tóc đây, cậu cứ tự nhiên.”

ÔnDiệpLam:[Tênnhócnàycũngnhanhquánhỉ,xemrađãmuốnởlạichỗ chúng ta từ trước rồi, thảo nào hôm qua hỏi mình đang ở đâu!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

GiangTựXuyênnhìnthấygiọtnướcchảydọctheolàndacủacô,chuivàocổ áo. Anh lập tức quay mặt đi, vành tai nóng lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Chương 24