Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Chương 20

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Chương 20


LươngThiNhĩthoátkhỏiđấutrường,gõchữ:[Vừarồiđộtnhiêncóchútviệc nên quên trả lời.]

Hômnaytrờitrongxanhkhôngmộtgợnmây,vậymàlúcLươngThiNhĩláixe về thì bầu trời lại dần âm u, có vẻ sắp mưa.

“Được, ngồi xuống nói chuyện đi.”

LươngThiNhĩngạcnhiênngướcmắt,nhưngngườitrướcmặtđãquaylưnglại. Anh vẫn tiếp tục động tác pha cà phê, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vành tai đỏ ửng thì không thể nào giấu diếm được.

TrênđiệnthoạihiệnlênrấtnhiềucuộcgọinhỡtừQuýĐìnhDương,emtraicủa Quý Bạc Thần. Lương Thi Nhĩ khẽ cau mày, đang định gọi lại hỏi xem có chuyệngìthìđiệnthoạilạiđổchuông.Côthởhắtramộthơi,vẫnquyếtđịnhbắt máy.

Anhkhôngchịunhườngđường,côbènmạnhtayđẩyanhra.QuýBạcThần không đề phòng, bị đẩy vào góc tường.

“Ừm.”

Giang Tự Xuyên trả lời: [?]

Góccạnhsắcnhọncủabứctranhtreotrêntườngđậpvàolưnganh,khiếnanh thốt lên một tiếng, nhưng Lương Thi Nhĩ chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.

“Chúngtathànhrathếnàychẳnglẽemkhôngcóchútlỗigìsao?!”QuýBạc Thần gầm lên, “Ban đầu tình cảm của chúng ta như nào, sau đó thì ra sao?

LươngThiNhĩnhìnanhvớivẻkhótin,muốnphảnbáclạianh,muốnnóirằng cô vẫn luôn hiểu tình cảm anh dành cho cô, cũng luôn dành cho anh một vị trí vô cùng quan trọng trong tim. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anhnhấpmộtngụmcàphê:“Ngườitathíchtôiđâucónghĩalàtôiphảithích lại... với cả tôi cũng bận rộn lắm, không có thời gian yêu đương.”

LươngThiNhĩmởảnhraxem,thấybóhoađượccắmtrongbình,cũngkhông cắt tỉa cành lá gì cả, cứ thế nhét nguyên bó vào bình hoa.

Hồiđótìnhyêuhaingườidànhchonhaukhôngcócảmgiácantoànnào,song chính yêu nhau nên trái tim mới dễ mềm yếu.

Ting,cửathangmáymởra,LươngThiNhĩvừabướcravừabấmđiệnthoại: “Phải tỉa bớt lá rồi cắt xéo gốc cành nữa, sau đó.”

[Ừm]

“Hả?”

Anh vẫn chưa đi.

LươngThiNhĩ:“Khôngsao,tôikhôngcầnxemphòngngủđâu.” “Ờ... vậy thôi.”

Cólẽvìhômnayđãởbêncômộtkhoảngthờigian,nghecôhỏinhiềucâuhỏi, cũng nói với nhau nhiều chuyện, nên Giang Tự Xuyên phát hiện mình có thể nhanh chóng cảm nhận được giọng điệu của cô lúc này và lúc trước ở nhà anh khác biệt như thế nào.

“QuýBạcThần,lyhônrồichúngtasẽmỗingườimộtngả,tựbắtđầulạicuộc sống của mình.”

LươngThiNhĩ:“Tôinóirồi,trừkhianhchọnđượcthờigianđếnCụcdân chính, nếu không thì chúng ta không cần gặp mặt.”

GiangTựXuyênsữngngườimộtlúc,cảmthấyđaulòng.Anhkhôngquênngày đó ở phòng bệnh khi cô nhắc đến chồng mình và cô nhân tình đã mang thai, vẻ mặt của cô đầy bất lực và cô độc.

“Được... anh muốn nghĩ như thế thì tùy anh.”

“Giọngđiệuchịthếnàylàsao?Tôichưatừngyêuđươngcũngkhôngđượcà?” Giang Tự Xuyên pha xong cà phê thì đặt trước mặt cô, vẻ mặt vẫn còn hơi mất tự nhiên.

“Lương Thi Nhĩ!” Quý Bạc Thần giữ cô lại, lồng ng.ực phập phồng dữ dội, giọng điệu cũng dịu xuống, “Anh qua lại với cô ta chẳng qua là vì cảm thấy ánh mắt của cô ta giống em trước kia, dáng vẻ cô ta ỷ lại anh cũng giống như em ngày trước, chỉ vậy thôi!”

Giang Tự Xuyên: [Ồ, chị không sao là tốt rồi. Tôi định nói với chị là trước đây tôichưatừngcắmhoa,khôngbiếtphảilàmgìrồimớic.ắm vàobình.Nhưngbây giờ tôi đã xử lý xong rồi. (kèm hình ảnh)]

LươngThiNhĩquayphắtlại:“Anhyêutôi?Yêutôimàconmẹnóanhlạiđi tìm cảm giác tồn tại ở người phụ nữ khác!”

“Hìnhnhưhômnay...tâmtrạngcủachịkhôngđượctốtđúngkhông?”GiangTự Xuyên do dự giây lát rồi vẫn hỏi một câu.

“Vậyà,cảmơnemnhé.” “Ừm…”

LàcủaGiangTựXuyên,anhgửimộttấmảnhrồinhắnthoại:“Rấtđẹp,cảmơn chị.”

“À...ralàvậy,đượcrồi.”

SựlạnhlùngcủaLươngThiNhĩkhiếnQuýBạcThầnkhólòngtiếpnhận.Bỗng dưng anh nhớ lại hồi đại học, có lần hai người cũng cãi nhau khá dữ dội.

LươngThiNhĩngồithẫnthờtrênghếsofahồilâu,chođếnkhibụngđóicồn cào, suy nghĩ mới dần trở lại. Cô đứng dậy, bước đến cửa xem camera, bên ngoài đã không còn ai nữa.

“Chịtanlàmchưa?”GiọngnóitrongtrẻocủaQuýĐìnhDươngvanglên,“Hôm nay mẹ nấu canh ngon lắm, em mang qua cho hai người rồi đó.”

“Anh đến xem em thế nào.”

“…”

GiangTựXuyên:[Chịcònvàođấutrườngchứ?Cómuốnlậpđộiđánhquáivật không, hôm nay có nhiệm vụ thế giới băng tuyết]

Lương Thi Nhĩ thấy cậu nhóc này cũng khá thú vị, cô cười nói: “Không, tôi đâu có nói là không bình thường, chỉ là cứ tưởng với điều kiện của cậu thì hẳn sẽ có khối cô mê chứ.”

“Không có gì.”

LươngThiNhĩthấylòngđãmệtnhoài:“Tôiđãnóirồi,bâygiờtôichỉmuốnly hôn.”

Nửatiếngsau,đồănđượcgiaotới.Cănphòngyêntĩnhkhiếnlồng ng.ựccônhư nghẹn lại, cô ăn được vài miếng rồi bắt đầu khui hai lon bia gọi kèm ra uống.

-

“Vậycoinhưthamquanxongrồinhỉ,tôihỏicậuvàicâuvềnhữngvấnđềsinh hoạt thường ngày được không?”

“Chưa, vậy thì g·i·ế·t năm con đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anhhayghen,khôngtintưởng,thếlàhaingườicãinhau,cảđêmkhôngailiên lạc với ai.

“...Vậynếuanhđồngýlyhôn,emcóthểthathứchoanhkhông?Chúngtacó thể làm lại từ đầu không?”

Cômuốndùngtímenrượuchodễngủ,nhưngcôđãđánhgiáthấptửulượng của mình, hai lon bia chẳng thể nào khiến cô buồn ngủ mà chỉ càng khiến cô tỉnh táo hơn.

Nhưng hôm nay trái tim cô đã không còn mềm yếu trước anh nữa.

Lương Thi Nhĩ mở cửa ra rồi khép lại, hoàn toàn cách ly với người bên ngoài.

“À... Em, em chỉ muốn hỏi là chị dâu không sao chứ? Anh trai em đã làm chuyện gì sai rồi phải không? Chị yên tâm, hôm nay em đoán được anh ấy cãi nhau với chị nên đã mắng anh ấy một trận rồi, sau đó anh ấy đã đi tìm chị, hai anh chị... nói chuyện thế nào rồi? Tại, tại em thấy anh ấy vẫn chưa về, nên nghĩ chắc là hai người đã làm lành rồi.”

VìphântâmphântíchcảmxúccủacônênlúcgiếtconsóicuốicùngGiangTự Xuyên suýt chút nữa đã mất hết máu, may mà Lương Thi Nhĩ kịp thời đỡ cho anh một đòn, anh mới may mắn sống sót, hoàn thành nhiệm vụ.

Hômsauanhkhôngkìmđượcchạyđếnkýtúcxáđợicô,nhắntinchocôkhông thấy cô trả lời, anh cứ thế đứng dưới lầu ký túc xá đợi tới mấy tiếng đồng hồ, mãi đến khi trời tối cô từ thư viện quay về. Lúc đó cô đang nói chuyện với bạn cùng phòng, quay đầu thấy anh, vẻ mặt hơi lạnh nhạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hửm?”LươngThiNhĩkhựnglại,cũngkhônghềchegiấu,thờơừmmộttiếng. Giang Tự Xuyên: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”

Thật là quá đáng mà.

Sau đó cô lại quay về sô pha, bắt đầu gọi đồ ăn.

Côđứngsaucánhcửamộtlát,sauđóbướcvàophòngtắmtắmqua,đợinước lạnh làm đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút, cô thay quần áo bước ra ngoài.

Saukhinhậnlờimờilậpđội,GiangTựXuyênkéocôvàothếgiớibăngtuyết, định ở đây săn Sói Tuyết ngàn năm.

Nhưngkhithấydángvẻgầnnhưphátđiêncủaanh,côbỗngdưngkhôngmuốn nói gì nữa, chuyện đã đi đến nước này, có nói thêm cũng vô ích.

Chương 20: Chương 20

Giang Tự Xuyên mím môi, kìm nén chút hân hoan trong lòng: “Xin lỗi... tôi khôngnênnhắcđếnchuyệnnày.Nhưngmà,haingườiđãquyếtđịnhkhinàoly hôn chưa?”

Cuộcsốngcủaanhthậtracũngkhôngcógìphứctạp,sángtácnhạc,tậpluyện, biểu diễn... ngoài mấy chuyện chuyên môn ra thì hầu như đều dành thời gian cày game.

Giang Tự Xuyên hỏi cô muốn uống gì, Lương Thi Nhĩ chọn cà phê. Thế là anh đứng bên tủ ly tách, vừa kể lại cuộc sống thường ngày của mình vừa pha cà phê cho cô.

“Cậuvừachơivừasoạnnhạcà?”LươngThiNhĩnhànnhạtnói. Giang Tự Xuyên ấp úng: “Đâu đó, lơ đãng tí thôi...”

Ting,điệnthoạilạibáotinnhắnmới,chắclàGiangTựXuyênhỏicôsauđóthế nào, nhưng bây giờ Lương Thi Nhĩ chẳng còn tâm trạng đâu mà trả lời, cô nhìn thẳng vào người trước mắt: “Anh tới đây làm gì?”

LươngThiNhĩbấmvàoảnhanhgửi,làbóhoađãđượccắttỉacànhlá,cắm ngay ngắn trong bình.

LươngThiNhĩnhíumày,bướcđếnlốiravàomởcameratrongnhàlên,thấy bóng người đứng ngoài cửa.

“Làemlạnhnhạtvớianhtrước,làemđãquenrồi,bắtđầuxemthườngnhững thứ anh dành cho em! Anh đặt em lên vị trí đầu tiên, nhưng em lại chẳng coi trọng anh!”

KhóemiệngQuýBạcThầngiậtgiật:“Anhthậtsựkhôngcốý,nếukhôngphải hôm ấy say quá thì anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó——”

Nỗi buồn bực trong lòng lại càng thêm sâu sắc sau cuộc điện thoại này, vì cô nghĩ đến bố mẹ hai bên. Chuyện của cô và Quý Bạc Thần đã đến bước này rồi thìchắcchắnphảiphảibáochohọbiết.Nhưngcôgầnnhưcóthểtưởngtượng ra được cảnh tượng khi họ biết chuyện sẽ như thế nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“QuýBạcThần,anhnghĩnhữnglờitôinóitrướcđâychỉlàlờinóithốtralúc giận dỗi?”

Khoảng thời gian cô về nhà đã cãi nhau với chồng sao?

“Thế à... tôi hiểu rồi.”

Chỉlàcôyêuanhnhưngcũngcầnyêulấybảnthânmình,côkhôngthểnàobất chấp tất cả đặt anh trên hết mọi chuyện.

“Đượcrồi,saunàyemmuốnthếnàothìthếđó,muốndồnhếttâmtrívàocông việc anh cũng không cản em nữa, chúng ta làm hòa nhé, được không?”

Đồngthờianhcũngkhôngthểngănđượcbảnthân,ởmộtgóckhuấtnàođó trong lòng chợt dâng lên chút vui mừng mơ hồ lại phấn khích.

GiangTựXuyêntiễncôxuốnghầmxe,nhìntheoxecôrờiđirồimớiquaylại phòng khách.

Nghevậy,sắcmặtGiangTựXuyêncàngthêmmấttựnhiên,khôngphảivìbối rối mà là vì lời khen của người trước mặt khiến trong lòng anh nở hoa nhưng phải cố gắng kiềm chế lại.

LươngThiNhĩkhẽnhướnmày,tìmthấychútthúvịtrongsựlúngtúngcủaanh. Không ngờ Giang Tự Xuyên lại thẹn thùng vì chuyện này.

LươngThiNhĩcũngkhôngnóigìthêm,lặnglẽnhặtmộtphầnthưởngchuẩnbị cho vào kho vũ khí.

Cô không chút biểu cảm gửi một icon like.

Sau đó Lương Thi Nhĩ không hỏi về chuyện tình cảm của anh nữa, mà chuyển sanghỏichuyệnliênquanđếnâmnhạcthườngngày,đểtiệnsắpxếpcốttruyện hơn.

NóixongGiangTựXuyênmớinhậnralàkhôngổn.Anhlập tức chữa lại: “Ý tôi là phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, giống như phòng mẫu vậy, không có gì riêng tư cả.”

“Hả? Tôi... tôi chưa từng.”

Côvàođấutrường,liêntụckhiêuchiếnngườikhác,đánhbảytrận,trậnnào cũng tàn nhẫn dứt khoát, thắng đậm vẻ vang.

“Vậy mà tâm trạng chị không tốt.”

Lúcởnhàanhgiọngcômangtheoýcười,nhưngbâygiờgiọngcôlạilạnhtanh, gần như mỗi chữ đều để lộ ra —— tâm trạng cô rất tệ.

Côhítsâumộthơi,nóivớingườibênkiađiệnthoại:“Khôngcóchuyệnlàm lành đâu. Đình Dương, em lại Hoa Châu Phủ đón anh trai em về đi.”

“Anhđừngnhắcđếnnữa!”LươngThiNhĩgắtlên,“Phiềnanhtránhracho, hiện tại tôi không muốn nói chuyện với anh!!”

Sauđócôchẳngbuồnngủnữa,manglaptoprabànăn,đăngnhậpvàogameđể chuyển hướng suy nghĩ.

Nhưngkhácvớihômnay,cáivẻlạnhnhạthồiđóchỉlàcôđanggiảvờ.Anhlên tiếng nhận lỗi, cô biết anh đợi lâu như vậy thì mặt mày lập tức dịu xuống, trong mắt đầy vẻ xót xa...

Nói chuyện thêm một lúc, cô cũng đứng dậy ra về.

“Hả?”GiangTựXuyênsuýtlàmrơicáilytrêntay,anhquaylạinhìncôvớivẻ kinh ngạc, “Gì cơ?”

Đếnváncuốivẫnchưavàotrậnthìkhungchattrêngamebỗngcóngườinhắn tin riêng: [Sao chị không trả lời tin nhắn của tôi, chị không sao chứ?]

Cô thấy buồn cười, nghĩ thầm anh chàng này chắc chưa cắm hoa bao giờ, cô cũng hồi âm bằng tin nhắn thoại: “Cắm kiểu đó chắc hoa không sống nổi lâu đâu.”

Sự lạnh lùng của cô đã k.ích th.íchanh, khiến anh không kìm được mà bùng nổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lương Thi Nhĩ ghi chép lại vài điều cơ bản, trầm ngâm một lát rồi lẩm bẩm: “Saocứ thấy cuộc sống của cậu không có chỗ trống nào cho tình yêu vậy nhỉ...”

GiangTựXuyênđáp:“Tôicònthiếunămconsóituyết,nhiệmvụnàychịtừng làm chưa?”

“A lô” “Chịdâu!”

Nguyênnhânlàdomộtđànanhcùngkhoa,hồiđóanhnghĩanhtathíchcônên không cho cô tiếp xúc, còn cô thì cho rằng mọi người cùng câu lạc bộ, tiếp xúc là việc khó tránh khỏi, với lại người ta đã có bạn gái rồi, cũng chẳng có biểu hiện gì là thích cô, là do anh suy diễn lung tung thôi.

Trướckhicơnmưatầmtãậpđến,côđãvềtớikhuchungcưcủamình,vừađỗ xe xong vào thang máy thì thấy vài tin nhắn WeChat.

QuýĐìnhDươngấpúngmộthồi,cóvẻmuốnnóilạithôi,LươngThiNhĩbiết cậu ấy chắc chắn đã biết chuyện gì đó rồi, nên nói thẳng: “Em muốn nói gì?”

LươngThiNhĩdùngmộttaychốngmá,khôngchútcảmxúcnói:“Sắplyhôn rồi, tâm trạng không tốt chẳng phải rất bình thường sao?”

Hiệntạianhchỉcóthểnghĩđếnđiềunày,bởivìanhbiếtrõtìnhhìnhphứctạp hiện tại của cô và chồng.

Lương Thi Nhĩ thấy tin nhắn riêng của Giang Tự Xuyên trong game mới cầm điện thoại lên xem thử, đoạn hội thoại WeChat của họ dừng lại ở khoảnh khắc cô bước ra khỏi thang máy. Giang Tự Xuyên hỏi cô là ‘rồi sao nữa’, nhưng cô vẫn chưa trả lời.

“Cầngiếtmấycon?”Saukhilậpđộithìcóthểbậtmicnóichuyện,khôngcần đánh chữ nữa.

LươngThiNhĩđangnóidởthìđộtnhiênimbặt,nhìnthấyngườixuấthiện trước cửa nhà, cô thả điện thoại xuống.

LươngThiNhĩvốnchẳngquantâmđánhcáigì,miễnđánhlàđược:[Vàođi]

“Emđừnggiậnnữamà.Hoặclàemmuốnthếnàocũngđược,đánhanhmột trận hay muốn trút giận kiểu gì khác cũng tùy em.”

Trong lòng em, sự nghiệp và công việc của em còn quan trọng hơn cả anh, em chỉ nghĩ đến tương lai của mình thôi! Còn anh thì sao, từ đầu đến cuối anh đều đặt em lên hàng đầu, anh cố gắng làm việc cũng là vì muốn cho em một cuộc sống tốt hơn! Em nói em không cảm nhận được tình yêu thương của bố mẹ trong nhà, em cảm thấy không một ai yêu thương em, thế nên anh đã dốc hết sức lực để đối xử tốt với em, để em cảm nhận được tình cảm anh dành cho em. Lương Thi Nhĩ, trên đời này không ai yêu em hơn anh đâu!!”

“Không, chỉ có việc này mới làm tôi hết giận được.”

Quý Bạc Thần biết rất có thể Lương Thi Nhĩ sẽ dọn đến đây, tới nơi rồi mới phát vân tay của mình không mở được cửa, trong lòng càng thêm chắc chắn. Anhkhônggọichocô,sợcôbiếtmìnhởđâysẽkhôngvềnữa,nênđãđứngđây đợi hai tiếng cho đến khi gặp được cô.

Lương Thi Nhĩ không muốn nói thêm gì nữa, cô cúp máy.

“Anhkhôngmuốnlyhôn,ngoàiviệcnàyra,khôngcòncáchnàokhácđểem nguôi giận sao?”

Bóhoacômuavẫnnằmtrênbàntrà,anhnhìnmàtâmtrạngcứhânhoan,bước tới tháo bỏ lớp giấy gói, tìm một chiếc bình rồi nhét hết cả vào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Chương 20