Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Chương 17


Khônglâusau,TrầnPhongtừbênngoàiđivàokéoVuGiaGiađangkhóclóc om sòm ra ngoài. Sau đó Lương Thi Nhĩ nhìn thấy Quý Bạc Thần lúng túng ngồi xuống bên giường cô, khuôn mặt vừa kinh hãi vừa tức giận khi đối diện với cô lại trở nên bồn chồn bất an.

MắtVuGiaGiasánglên:“Chị,chịthậtsự…”

“Đặtđiềubịachuyệncáigì?”LươngThiNhĩhỏianh,“Anhlêngiườngvớicô ta là thật, chuyện này đâu phải đặt điều?”

“Vậyemmuốnăngì?AnhbảoTrầnPhongmua.”

thấy Quý Bạc Thần, trong lòng cô ta vẫn có chút có hoảng hốt.

“Thật.”Đúnglúcnày,LươngThiNhĩnghethấytiếngbướcchânvanglênbên ngoài, cô ngả người ra sau, bình thản nói, “Anh ta đến rồi, để tôi giúp cô.... khuyên nhủ anh ta luôn nhé.”

LươngThiNhĩcườikhẩymộttiếng,dùngsứcrúttaymìnhvề.Bàntaycònlại lặng lẽ phủ lên, che giấu đi sự run rẩy.

“Quý Bạc Thần....”VuGiaGialấyhếtcanđảmbướctới,nhưngkhithậtsựnhìn (đọc tại Nhiều Truyện.com)

QuýBạcThầnbamươituổibịQuýBạcThầnmườichíntuổichiphối,rõràng đã có người khác nhưng vẫn theo quán tính mà bày ra dáng vẻ yêu cô như trước.

Trongphòngbệnhchỉcònlại tiếngthởnhènhẹcủahai người.

TimQuýBạcThầnkhẽthắtlại,cảmthấycógìkhôngđúng,nhưngrồilạinghĩ chắc là cô vẫn còn giận chuyện tối qua anh bỏ đi nửa chừng.

“Bạc Thần, em đang mang thai con của anh, em không muốn phá bỏ nó, anh đừng bảo họ đưa em đến bệnh viện được không. ” Vu Gia Gia hoảng hốt nhìn

Lương Thi Nhĩ lắc đầu, “Say thật rồi thì đến bò dậy còn chẳng nổi, lấy đâu ra sức mà làm mấy chuyện đó.”

VuGiaGiavộivàngnói:“Nếuchịđãbiếtrồi,vậythìchắcchịcũngbiếttôi đang mang thai đúng không?!”

Thấycômuốnnghỉngơi,GiangTựXuyêncũnglườiliếcnhìnQuýBạcThần, bước tới dọn dẹp bữa sáng rồi hạ bàn ăn xuống.

“Khôngphảicôtanói,làtựtôibiếtđược!”LươngThiNhĩmuốngiữbìnhtĩnh, nhưng lúc này cô cũng không kìm được nước mắt, chỉ có thể mạnh mẽ nhìn thẳng vào anh, “Anh tưởng anh che giấu kín kẽ lắm sao?! Anh nghĩ anh không có sơ hở nào à?! Tôi đã xem lịch sử trò chuyện của hai người rồi, từ những dòng tin nhắn chuyện trò của hai người là tôi có thể nhìn ra được sự thích thú anh dành cho cô ta, anh thích cô ta, anh có hứng thú với cô ta! Quý Bạc Thần, anh đừng giả vờ nữa!”

Giang Tự Xuyên gật đầu: “Cô ấy sẽ ổn chứ?”

ĐầuLươngThiNhĩvẫncònhơiđau,tháidươngcăngtức,thỉnhthoảnglạithấy choáng váng.

Cô đã sớm nghĩ tới sẽ có một ngày cô vả thẳng vào mặt anh, sau đó nhìn anh chối cãi, nhìn anh đau khổ. Cô nghĩ, anh càng đau đớn giằng xé thì trong lòng côsẽcànghảhê,côcầndùngsựlúngtúngcủaanhlúcnàyđểxoadịunỗituyệt vọng của mình!

Một lát sau, cô lấy điện thoại ra, không chút do dự gọi cho Ôn Diệp Lam.

Cô cảm thấy phim truyền hình cũng không diễn đạt đến thế này, không ngờ ngoài đời thực lại có kẻ thứ ba trơ trẽn đến mức chạy đến trước mặt chính thất khóc lóc yêu cầu được giúp đỡ.

“Cậuđià?”ÔnDiệpLamđangngồingoàiphòngkhách,vừarồithấyQuýBạc Thần đến làm cô ấy cũng mất hết cả hứng ăn uống.

Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi câu này, trong lòng thực ra vẫn còn le lói chút hy vọng rằng cô ta vẫn chưa nói gì cả. Nhưng ngay sau đó, bên tai lại vang lên giọng nói nhạt nhòa của vợ mình: “Cô ta đến hỏi tôi là có thể giữ lại đứa con của anh không?”

Sau đó cuối cùng cũng gọi được, anh gào lên với người trong điện thoại: “Tôi đã bảo là cho người đưa đưa Vu Gia Gia đến bệnh viện rồi mà! Tại sao cô ta lại xuất hiện trong phòng bệnh này!”

Khuôn mặt Quý Bạc Thần bỗng chốc trắng bệch.

“Anh rõ ràng biết chuyện này không thể nào.”

không ngờ cô ta lại có thai.”

LươngThiNhĩchẳngmuốnănthêmnữa,cũngchẳngbuồnđểýđếnngườibên cạnh, cứ thế nằm xuống đắp chăn nhắm mắt lại.

LươngThiNhĩnhìncôgáikhóclócthảmthiếttrướcmắt,cảmthấyphilývô cùng, đến nỗi cô suýt nữa bật cười thành tiếng.

“...Gì cơ?”

“Thậtsao?”TronglòngLươngThiNhĩđãnguộilạnh,đôimắtánhlênvàiphần sắc bén, “Vậy những điều đặc biệt anh dành cho cô ta thì sao?! Ngày nào tăng ca anh và cô ta cũng chia nhau bữa cơm cô ta tự nấu đúng không? Mỗi lần anh đi công tác đều dẫn cô ta theo, còn vì tổ chức sinh nhật cho cô ta mà huỷ bỏ buổi tối đã hẹn với tôi! Thậm chí khi anh đi chọn dây chuyền tặng cho tôi, anh còn chọn thêm một chiếc vòng tay cùng thương hiệu để tặng cô ta... Không chỉ vậy,anhcòntặngchocôtanhiềuquàhơnthếnữa,đếncảcănhộmàcôtađang ở cũng là anh thuê cho cô ta! Như thế mà gọi là ‘chỉ yêu một mình tôi’ của anh sao? Lời nói dối của anh dễ dàng bị vạch trần quá đấy, Quý Bạc Thần!”

“Đúng là kỳ quặc thật đấy.”

Lương Thi Nhĩ không nói gì.

VuGiaGiabướctới,nhìncôtừtrênxuốngdưới:“Chị....thật sự bị tai nạn xe ạ?”

VuGiaGianghecônóivậythìsắcmặtlậptứcthayđổi:“Chịbiếtcảrồiư?” “Biết gì? Biết chuyện hai người đang ở bên nhau?”

Lương Thi Nhĩ thưởng thức sắc mặt anh, trong lòng vừa hả hê vừa đau đớn: “Tôi đều biết cả rồi, anh đừng nói dối nữa Quý Bạc Thần, anh ngoại tình rồi.”

“Không phải.”

Đây là lần đầu tiên Lương Thi Nhĩ nhìn thấy Vu Gia Gia không trang điểm, nhưng dù sao cô ta vẫn còn trẻ, để mặt mộc cũng khá thanh tú, chỉ là khuôn mặt ấy còn tái nhợt hơn một người vừa mới gặp tai nạn xe như cô.

“Cô có việc gì sao?” Lương Thi Nhĩ im lặng một lúc rồi hỏi.

LươngThiNhĩcườikhẽ:“Nếukhôngthìsao?Chẳnglẽtôicốtìnhgâytainạn xe để dụ Quý Bạc Thần quay về?”

Anh nắm lấy cổ tay cô, lần lữa mãi cũng chẳng thốt ra được một câu nào. Lương Thi Nhĩ bèn mở lời trước: “Anh định giải quyết chuyện này thế nào?” “Cô ta đã nói gì với em? Thi Nhĩ, cô ta chỉ đang đặt điều bịa chuyện thôi.”

Cứthếngồigầnhaitiếngđồnghồ,mãiđếnkhingườitrêngiườngcựaquậymở mắt ra, anh mới nhích lại gần: “Thi Nhĩ, em thấy trong người thế nào rồi? Có muốn uống nước không?”

MàkhoảnhkhắcQuýBạcThầnbướcvàocửanhìnthấyVuGiaGia,đầuócanh cũng nổ ầm một tiếng. Anh vừa mới đến nên không biết cô ta tới đây làm gì, đã nói gì rồi, cơ thể như bị một cây đinh vô hình đóng chặt tại chỗ, không tài nào nhúc nhích được.

làmanhsợmuốnchết.Maymàemkhôngsao,nếukhônganhthậtsựkhông biết phải làm thế nào.”

“Em đừng nói vậy!” Quý Bạc Thần lập tức cắt ngang lời cô, mặt cứng đờ nói, “Em đừng nói nữa. Thi Nhĩ, chuyện này anh sẽ xử lí sạch sẽ, anh đảm bảo cô ta sẽkhôngảnhhưởngđếnchúngtanữa,chúngtavẫnsẽnhưtrướcđây,anhsẽtốt với em, anh sẽ càng tốt với em hơn!”

Âmthanhtrongphòngđộtngộtimbặt,VuGiaGiaquayđầulại,vàrồicôta nhìn thấy Quý Bạc Thần xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

LươngThiNhĩkhôngngherõngườitrongđiệnthoạinóigì,côchỉcảmthấy cảnh tượng trước mắt vừa nực cười lại ghê tởm.

“Không phải tôi muốn giữ là có thể giữ… là Quý Bạc Thần không cần!” Vu Gia Gia rơi nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói, “Vì chị nên anh ấy mới không cần đứa bé này, vì hai người vẫn chưa ly hôn! Chỉ cần hai người ly hôn, anh ấy nhất định sẽ cần đứa bé này. Chị Thi Nhĩ, chị có thể giúp tôi được không... tôi không muốn mất con.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

CánhmôiLươngThiNhĩrunnhẹ,nướcmắtlăndàitrênmá,cônhắmmắtlại, dùng sức lau mặt.

Bởivìchiềungàythứbanằmviện,VuGiaGiađãxuấthiệntrongphòngbệnh của cô.

Chương 17: Chương 17

Người trên giường liếc nhìn anh, ánh mắt lạnh tanh.

“Không... anh thật sự chỉ là do say rượu, anh không yêu cô ta.” Quý Bạc Thần nuốt nước bọt, cảm giác trái tim như đang từ từ rơi xuống đáy cốc, anh cố gắng giữ nó lại, cũng cố gắng níu kéo cô, “Thi Nhĩ, em tin anh đi, anh chỉ yêu một mình em thôi.”

Giọngđiệucủacôrấtnhẹnhàng,nhẹnhưchỉđangnóimộtchuyệnkhôngquan trọng.

“Chỉmộtlần?”LươngThiNhĩchớpmắt,ravẻhơikhóhiểuhỏi,“Chỉlên giường một lần thì không phải là ngoại tình?”

Nóixong,QuýBạcThầnthấycôdườngnhưkhẽnhếchmôi,khôngphảicười vui vẻ mà là kiểu cười mỉa mai. Có điều nụ cười ấy chớp tắt trong nháy mắt, khiến anh còn tưởng mình nhìn nhầm.

Ban nãy hai người các cô nhắc đến Vu Gia Gia cũng không hề tránh mặt anh, thế nên Ôn Diệp Lam hiểu ý anh, cô ấy thấp giọng đáp: “Ổn sao nổi... Nhưng chuyệnnàycứđểhaingườihọtựgiảiquyếtthôi,ngườingoàikhómàxenvào. Thôi chúng ta ra ngoài đi, để Thi Nhĩ tự xử lý.”

VuGiaGiađãtừngnhìnthấymộtQuýBạcThầndịudàng,lạnhnhạt,nghiêm túc....nhưng chưa từng thấy anh tức giận đến vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

NụcườikhôngthểtinnổitrênmặtLươngThiNhĩdầnbiếnmấtdướiánhmắt vừa đáng thương vừa đáng hận của cô ta. Cô ngước mắt nhìn cô ta, nói: “Được thôi, tôi sẽ giúp cô.”

“Anh không biết! Anh nói sẽ như trước thì sẽ như trước.” Quý Bạc Thần hít mạnhvàihơi,nói,“Emnghỉngơichokhỏeđi,choanhchútthờigian,anhsẽ giải quyết nhanh thôi.”

Nhìnanhâncầnnhưvậy,LươngThiNhĩchỉcảmthấymệttâm,côbiếthọđãđi đến hồi kết rồi, chỉ chờ cô có lại chút sức lực vung tay chém một nhát dao cuối cùng để kết thúc tất cả.

“Khôngthểnào!ThiNhĩ,đứabénàysẽkhôngtồntại,emyêntâm,tuyệtđốisẽ không.” Thái dương của Quý Bạc Thần giật mạnh, anh đút tay vào túi lấy điện thoại ra gọi cho Trần Phong, nhưng vì run tay nên bầm nhầm mấy lần.

“Alô,DiệpLam,làmình...HômnayVuGiaGiađếnrồi.Đúngvậy,mìnhđã ghi âm lại.”

“Cần gì cứ gọi tôi nhé.” Anh nói.

“Lấysayrượuralàmcáicớ,sao,sayrượurồithìnửangườidướikhôngkiềm chế được nữa à?”

“Tôivớianhtacótiếptụchaykhônghoặckhinàosẽkếtthúccũngkhôngđến lượt cô xen vào. Còn đứa bé trong bụng cô, cô muốn giữ thì cứ giữ lại đi, đến đây khiến tôi buồn nôn để làm gì?”

Aingờđốiphươnglạinhẹnhàngnóirằngcôđãbiếttừlâu,chặnđứnghếtbao nhiêu lời mà cô ta định nói.

Hôm nay trước khi đến đây cô ta đã chuẩn bị tinh thần ‘một ăn cả hai ngã về không’, quyết định kể hết mọi chuyện. Bởi vì Quý Bạc Thần không chịu ly hôn, cũng không chịu để cô ta sinh đứa bé này, cho nên cô ta chỉ có thể cầu cứu Lương Thi Nhĩ.

Chỉ yêu mình cô, điểm này anh vô cùng chắc chắn!

Lương Thi Nhĩ hỏi: “Anh không có việc gì khác bận hơn à?”

QuýBạcThầncứđitớiđiluitrongphòngbệnhcảngày,hếtrótnướclạichuyển qua cắt trái cây, còn sai Trần Phong mua một bó hoa tươi, cả căn phòng thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.

Nhưngbấtngờthay,nhátdaođểkếtthúctấtcảnàylạikhôngphảidochínhtay cô giáng xuống.

QuýBạcThầnhítnhẹmộthơi,quayđầunhìnVuGiaGiađangđứngtrong phòng bệnh: “Cô đến đây làm gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quý Bạc Thần nhìn gương mặt tái nhợt của Lương Thi Nhĩ, vẻ mặt u ám vì GiangTựXuyênbannãycũngdịuxuống,tronglòngcàngthêmbấtanvàáy náy.

Anhmuốnnóigìđónhưngsợlàmphiềncônghỉngơi,nênchỉimlặngngồi canh chừng.

vềphíaLươngThiNhĩ,“ChịThiNhĩ,chịnóichịsẽgiúptôi,tôimuốngiữđứa bé này, tôi thật sự muốn....”

“Nếu không còn gì muốn nói thì mời cô ra ngoài cho, tôi cần nghỉ ngơi.”

Lương Thi Nhĩ vẫn nhắm chặt mắt, khẽ nói một câu cảm ơn.

Như thể sợ cô sẽ nói thêm lời gì đó, anh quay đầu bước ra ngoài.

Căn phòng bệnh đang yên tĩnh bỗng chốc giương cung bạt kiếm.

Anh có thể hiểu được, cũng thấy đó là lỗi của mình. “Emmuốnngồidậykhông?Anhgọttáochoemnhé.” “Không muốn ăn.”

Anh lấy hộp bánh ngọt ra, đặt lên chiếc bàn ăn nhỏ của Lương Thi Nhĩ, dịu dàng nói: “Anh vừa xếp hàng một tiếng mới mua được đấy, tiệm bánh này vẫn khó mua như trước. Cũng may là mua được vị em thích nhất, em ăn chút đi.”

Nhưng cũng chính sự nhẹ nhàng này đã khiến Quý Bạc Thần như bị một dòng điện giật mạnh, mạch suy nghĩ bỗng chốc trống rỗng, chỉ còn lại những đầu m.út thần kinh đang run lên dữ dội.

“Thi Nhĩ, em đừng nghe cô ta nói bừa.”

Lương Thi Nhĩ nhìn thẳng vào anh, đập vỡ chút cố chấp cuối cùng của anh: “Con của anh đấy. Quý Bạc Thần, chẳng phải anh thích trẻ con lắm sao? Sao lại bảo người ta bỏ đi?”

“Thếnêntôicũngđãnghĩkỹrồi,nếutráitimanhđãlạclối,vậythìchúngta cũng không cần tiếp tục nữa—”

CólẽthấyLươngThiNhĩvẫndửngdưngthờơ,VuGiaGialaunướcmắt,bất chấp tất cả nói: “Trái tim anh ấy đã không còn hướng về chị nữa rồi! Anh ấy thíchtôi,anhấythíchănmóntôinấu,thíchởbêntôi,anhấycònnóiởbêntôi rất vui vẻ... Chị Thi Nhĩ, anh ấy không còn yêu chị nữa! Cho nên, cho nên chị có thể buông tay không, có thể giúp con của tôi được không?”

VuGiaGiangớngười,nhấtthờikhôngnóinênlời.

Lương Thi Nhĩ lạnh lùng nhìn cô ta: “Biết thì đã sao?”

Trong tay anh cầm một chiếc túi màu hồng phấn, là bao bì của một tiệm bánh ngọt nổi tiếng. Anh vừa mới ra ngoài, vì trưa nay Lương Thi Nhĩ ăn quá ít nên anh cố tình đích thân đi xếp hàng mua cho cô.

QuýBạcThầncũngkhôngđểtâm,quayraphòngkháchgọiđiệnchoTrần Phong, dặn dò kỹ lưỡng là nói nhà hàng nấu nhạt một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quý Bạc Thần siết chặt cổ tay cô, cảm giác như bị hiện thực đập cho choáng váng, một hồi lâu sau mới khó khăn cất lời: “Chỉ một lần, chỉ một lần đó thôi. Lần đi công tác anh uống say quá....ngoàiraanhchưatừngchạmvàocôta,anh

Khoảnhkhắcanhbảocôtapháthai,giọngđiệucủaanhcũngkhiếncôtacảm thấy lạnh lẽo, song lúc khuyên nhủ lại nhanh chóng trở về vẻ ôn hòa.

“Chị không định làm gì cả à?” Vu Gia Gia kinh ngạc, “Chị đâu còn khả năng với Quý Bạc Thần nữa? Chuyện anh ấy muốn có con chắc chị cũng biết mà, nếu không phải vì chị thì anh ấy đã giữ lại đứa con của tôi rồi!”

GiangTựXuyênthấylòngnặngtrĩu,muốngiúpcônhưngcũnghiểuphậnmình chỉ là người ngoài, nào có quyền gì chen vào chuyện riêng của người ta.

Lương Thi Nhĩ ngoảnh mặt đi, chẳng thèm nhìn anh nữa.

QuýBạcThầnnóinhữnglờinàyvớivẻmặtđầylolắngvàsợhãi,nhưngLương Thi Nhĩ chẳng mảy may dao động, chỉ nhìn anh trân trân như đang xem một vở rối gỗ hài hước ——

Quý Bạc Thần không ngờ cô lại biết nhiều đến vậy, cứ nghe cô nói thêm một chữ là mặt anh càng trắng bệch hơn. Nhưng trong đầu anh cũng không ngừng phản bác lại câu nói cuối cùng của cô: “Anh không hề nói dối... tuyệt đối không phải!”

QuýBạcThầnngậpngừng:“Anhbiếtemcòntráchanh,nhưnganhcũngkhông muốn như vậy. Em có biết lúc nghe Ôn Diệp Lam nói em bị tai nạn xe phải nhập viện anh đã hoảng sợ thế nào không? Cô ấy cũng chẳng nói rõ tình hình,

“Thi Nhĩ...”

Giang Tự Xuyên xách túi rác ra khỏi phòng bệnh.

“Thôi...bâygiờemmuốnphớtlờanhcũngđược,cứnghỉngơichokhỏelàquan trọng nhất. Lát nữa Trần Phong sẽ đến đây, để anh bảo cậu ấy mua đồ ăn ở nhà hàng Trung mà em thích nhất.”

Mãi đến mấy giây sau, anh mới hoàn hồn lại, bước về phía Lương Thi Nhĩ.

Anh chưa từng nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu hung dữ thế này, cho nên giây phút này cô ta thật sự rất sợ hãi. Nhưng cô ta biết mình đến đây là đã đánh liều một phen rồi, không còn đường lùi nữa.

Trênmặtanhhiệnrõvẻhoảngloạn,quayphắtđầulạinhìnngườiphụnữđang đứng đó: “Cô đã nói gì với cô ấy!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Chương 17