Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Chương 8

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Chương 8


Không dám bước vào. Không dám đối diện với phán quyết dành cho mình.

Cô đã đi đâu?

Nỗi bất an lan tràn, anh lạnh giọng gọi quản gia: “Đồ của cô ấy đâu?”

Đêm xuống, vẫn không có tin tức gì.

“Những thứ khác nhất định phải lấy lại.”

Phó Thịnh Hòa vội lao ra, thấy quản gia đứng trước căn phòng trưng bày ảnh, tim anh chợt trĩu nặng.

Rồi quay sang ra lệnh: “Các người cũng đi tìm.”

Thế nhưng, lòng thương xót dần cạn kiệt trong sự lấn lướt của Dư Hinh. Anh ngày càng trở nên lạnh lùng.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Anh đi qua phòng khách rồi lại vào phòng ngủ vẫn trống không.

Mọi người lập tức tỏa ra khắp nơi.

Cánh cửa mở ra, đèn sáng lên.

Mục họ và tên ghi rõ ràng: Hứa Thanh Hoan.

Họ thậm chí còn mắng rằng việc liên tục sang tay sẽ ảnh hưởng đến công ty của họ.

Trợ lý chắc chắn rằng anh sẽ không muốn tổn hại đến những gì cô đã dày công vun đắp.

Anh đã nhiều lần rời khỏi Hứa Thanh Hoan để đi gặp nó, một phần cũng vì sợ bị cô phát hiện.

Trợ lý nhanh chóng tra ra manh mối: “Phó tổng giám đốc, phu nhân đã bán toàn bộ quà tặng của anh.”

Anh nhất định phải tìm lại cô!

Không, anh không thể cam tâm.

Điện thoại chợt đổ chuông, anh lao đến bắt máy: “Hoan Hoan…”

“Thiếu gia, anh mau đến đây xem cái này đi.”

Đứa trẻ đó, anh từng quan tâm nhưng cũng chỉ vì chút ích kỷ riêng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chương 8: Chương 8 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh không nghĩ nhiều, chỉ vội vã về nhà.

Sân bay.

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Khoảnh khắc ấy, tấm giấy niềm tin cuối cùng bị xé nát.

“Hoan Hoan, anh về rồi. Anh có một bất ngờ cho em, đoán xem là gì nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Thịnh Hòa cúp máy.

Giằng co hồi lâu nhưng mong muốn được gặp Hứa Thanh Hoan đã chiến thắng tất cả.

Phó Thịnh Hòa bước nhanh về phía trước nhưng lại bị một chậu hoa cản lại. Ánh mắt anh ta hạ xuống, dừng lại trên một tờ giấy chẩn đoán bệnh.

Cô đã biết rồi sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bây giờ Hứa Thanh Hoan đã biết hết.

“Vâng.”

Lòng anh chấn động, anh bước nhanh đến phòng quần áo. Không còn bất cứ món đồ nào thuộc về cô.

Dù công ty đó không lớn nhưng từng là tâm huyết của phu nhân.

Liệu cô có ở đó không?

Cô không cho anh cơ hội giải thích, chỉ lặng lẽ rời đi.

Phó Thịnh Hòa gọi hết cuộc này đến cuộc khác. Bạn bè của Hứa Thanh Hoan đều nói đã lâu không gặp cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt anh vô tình lướt qua bàn trang điểm bỗng khựng lại.

Trợ lý nhỏ giọng báo cáo: “Chúng bị bán rải rác khắp nơi, rất khó gom lại. Ngoài ra... kỷ vật định tình giữa hai người... đối phương không đồng ý bán lại.”

Quản gia nhìn căn phòng trống rỗng, mồ hôi lạnh túa ra. Nghĩ ngợi một lúc mới trả lời: “Phu nhân nói muốn quyên góp bớt đồ không dùng nữa, một số gửi qua biệt thự khu Tây…”

Phó Thịnh Hòa vốn đang mừng rỡ, nụ cười trên môi lập tức tắt ngấm: “Cô còn chưa xong sao? Tôi nói bao nhiêu lần rồi, con không khỏe thì gọi bác sĩ. Gọi cho tôi thì có ích gì?”

Anh ta vui mừng khôn xiết, nhất định là Hoan Hoan đang ở đây.

Quả nhiên, Phó Thịnh Hòa trầm mặc hồi lâu rồi buông xuôi.

Phòng chiếu phim, không có.

Không ai đáp lại.

Anh xông vào biệt thự.

Anh lập tức gọi trợ lý: “Điều tra xem cô ấy ở đâu.”

Chiếc ghế dài giữa phòng khẽ phát ra tiếng kẽo kẹt khi bị gió lay động. Trên bàn trà bên cạnh vẫn còn một ấm trà chưa uống hết và một chiếc điện thoại.

Không cam tâm, anh lục soát từng căn phòng một.

“Thu mua lại toàn bộ.” Giọng anh khàn đặc.

Vừa bước xuống máy bay, Phó Thịnh Hòa dường như có linh cảm, anh ngẩng đầu nhìn theo một chiếc máy bay vừa cất cánh lướt qua trước mắt.

Ngay trước cửa, anh ta lại dừng lại.

Hàng chữ in đậm nơi mục “Chẩn đoán: Ung thư giai đoạn cuối”.

Dư Hinh giọng yếu ớt: “Nhưng anh là ba nó mà. Có ba ở bên, nó sẽ không quấy khóc.”

Cuối cùng, trong căn phòng dành cho khách, anh tìm thấy một chút dấu vết có người từng ở lại.

“Là em, Dư Hinh. Con không khỏe…”

Thương mến, Vèm Chanh!

Toàn bộ mỹ phẩm của Hứa Thanh Hoan đã biến mất.

Anh không cần phải e dè nữa.

Hứa Thanh Hoan thường xuyên quyên góp nên chẳng ai để ý.

Phòng ngủ chính, không có.

Không ngờ, Dư Hinh lại lén bám theo anh, dùng cả mẹ và con để ép anh nhượng bộ vài ngày.

Bước chân Phó Thịnh Hòa nhẹ nhàng hơn hẳn, ánh mắt hướng về phía nhà kính không xa. Trong tiềm thức dường như có một sự dẫn lối. Anh ta bước tới theo quán tính.

Cô đi đâu rồi?

Bước vào, anh nhìn thấy bên trong chỉ còn trơ trọi những khung ảnh rỗng, từng bức ảnh của Hứa Thanh Hoan đều đã biến mất.

“Hừ, đừng tìm cớ nữa. Nếu không, hậu quả cô tự gánh.”

Anh vốn định xử lý dứt khoát sau chuyến công tác này.

Anh lái xe đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng rẽ thẳng đến một căn biệt thự.

Nỗi sợ trong lòng Phó Thịnh Hòa chỉ như một tấm giấy mỏng, thoáng chốc đã bị xé toạc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Chương 8