Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Nhất Điều Nhan Cẩu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: Em sẽ không nói dối anh
-
Cô giơ tay vỗ một cái vào sau đầu anh: "Anh là heo à?"
Giang Nghiên cau mày, nét lạnh lùng vẫn còn, nhưng màu đỏ trong mắt đã nhạt đi.
Chỉ là trong ánh mắt như nước ấy lại giấu không nổi nét hân hoan, trong lòng thầm reo lên: Đúng là con trai bà!
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, sự im lặng kỳ dị dần lan ra.
Anh nên tin cô, nhưng lại sợ đây chỉ là lời nói để dỗ dành, sự giằng xé trong lòng khiến anh bối rối, lúc nào cũng chìm trong cảm giác hoang mang như ngay lúc này.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng l**m qua vết thương, vừa cẩn thận vừa chan chứa tình ý, khiến trái tim đang rối loạn bất an của Giang Nghiên dần bình lặng lại.
"Không... chỉ là..."
Thấy vậy, cơn giận của cô cũng vơi đi quá nửa, vừa định nắm tay anh thì anh lại né, đưa lưng về phía cô: "Em muốn sao cũng được, anh cũng coi em là bạn học cũ."
Sắc mặt người đàn ông không đổi, nhưng ngay khi Nhan Yểu vừa định động đũa thì anh đã ra tay trước, ngay trước mắt mọi người, anh thản nhiên dùng đũa của mình gắp mấy cọng rau mùi trong bát cô bỏ sang đĩa của mình...
"Hôm ở khách sạn, em đã nói trước mặt bác trai bác gái là bạn học cũ. Giờ lại đổi thành bạn gái anh, chẳng phải em thành kẻ nói dối sao?" Nhan Yểu nghiêm túc, ngón tay lướt qua vết thương trên môi anh, cảm nhận cả sự sưng nóng vì nụ hôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đến, Nhan Yểu ngồi xe mẹ Giang, còn xe máy thì gửi ở bãi gần đó, nên giờ về tất nhiên phải nhờ đưa một đoạn.
Trời đã tối, Nhan Yểu không dám ở lại lâu, ăn xong chưa bao lâu đã xin phép ra về.
Ngay sau đó, ổ khóa khẽ vang động.
Tim Nhan Yểu hẫng một nhịp, tay đang ôm anh lập tức chuyển lên túm tóc anh, trừng mắt ra hiệu thả ra ngay.
Thế nhưng hành động ấy lại như chọc giận người đàn ông đang nổi nóng, đôi tay vốn chống lên cánh cửa lập tức chuyển động, một tay siết lấy eo cô, kéo lại khoảng cách vừa bị cô lùi ra, tay kia đỡ sau gáy, ép cô ngửa đầu, càng làm sâu thêm nụ hôn.
Khi biết Nhan Yểu đồng ý cùng mẹ anh tới nhà cũ, anh đã rất phấn khích, phấn khích đến mức toàn thân run lên. Anh vốn nghĩ cô sẽ tránh né mọi tiếp xúc với gia đình anh, nhưng ngay khi cô gật đầu, trong lòng anh đã bùng lên ngọn lửa kỳ vọng vô hạn.
Giang Nghiên cúi đầu nhìn người trước mặt, im lặng không nói.
Trên bàn cơm, bốn người cùng ngồi xuống.
"Không sao đâu ạ, con vẫn ăn được."
Giang Nghiên nắm lấy tay cô, cúi nhìn đầu ngón tay ướt át ánh lên dưới đèn, ánh mắt sâu thẳm hơn.
"Tiểu Nghiên à, con xem con để chìa khóa xe..."
"Cảm ơn bác gái, cái... con tự gắp được ạ."
Tốt thôi, trò hôn này vốn là cô dạy anh, sao lại để học trò phản thầy được?
Anh im lặng rất lâu, lạnh mặt không biết đang nghĩ gì. Nhan Yểu nghiêng đầu quan sát, muốn đoán tâm tư anh: "Nghe thấy không? Còn giận à?"
Đầu ngón chân truyền tới cơn đau nhói, nhưng Giang Nghiên vẫn mặt không đổi sắc, chỉ là bàn tay đang cầm đũa siết chặt hơn.
Dù là bóp mặt hay buộc anh nhượng bộ hết lần này tới lần khác.
Thật ra những gì xảy ra hôm nay đối với anh như một giấc mơ, cảm xúc phức tạp cứ giằng co, khiến đầu óc anh đến giờ vẫn rối như tơ vò. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đèn sáng bừng, cô vừa hay nhìn thấy đôi môi hơi sưng của anh, chỗ bị cô cắn rớm máu.
Cốc cốc
Anh không đáp, ra vẻ muốn giả câm, nhưng vẫn kiên nhẫn lau tay cô như thể đang xử lý món đồ quý giá.
Chưa kịp nói hết câu, Nhan Yểu đã kiễng chân hôn lên môi anh. Nụ hôn nhẹ như lông vũ, chẳng vương chút d·ụ·c ý, mà giống như một sự an ủi.
Nhan Yểu tất nhiên nhìn rõ vẻ sững người ban nãy của bác trai bác gái, biết họ chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, thế là lại giẫm mạnh hơn lên chân Giang Nghiên.
Anh thừa nhận mình vừa rồi hơi mất kiểm soát, nhưng thật sự không muốn xin lỗi.
"Anh là không tin em à?"
Nhan Yểu lập tức sa sầm mặt, đưa cả hai tay nâng cằm anh lên, ép anh nhìn mình.
...
"Con quên cầm chìa khóa." Dung Mạn Uyển ngừng lại một nhịp, rồi giọng có chút do dự: "Hai đứa... đang yêu nhau à?"
Nhan Yểu không nhịn được bật cười, ngắm tấm lưng thẳng tắp kia toát lên vẻ kiêu hãnh nhưng lại có cảm giác chông chênh.
Theo tính cách thường ngày, cô vốn chẳng sợ, còn dám áp anh tại chỗ cũng không chừng. Nhưng đây là nhà họ Giang, ngoài cửa lại là mẹ anh, Giang Nghiên rõ ràng nắm chắc rằng cô sẽ không dám làm càn trước mặt mẹ anh, nên mới nhân cơ hội "tính sổ".
Một lúc sau, Nhan Yểu buông môi anh ra, nhưng vẫn kề mũi vào anh, giọng mềm mại dịu dàng: "Đừng sợ, em sẽ không nói dối anh."
"Ưm..."
Sức của Giang Nghiên không phải giả, lớp cơ bắp ẩn dưới sơ mi càng không phải để ngắm. Dưới sức mạnh áp đảo, đôi tay mảnh của cô chẳng làm nên trò trống gì.
Nghe vậy, Nhan Yểu mới thở phào, thầm giật mình, vừa nãy hôn quá say, đến bước chân cũng không nghe ra.
Đầu lưỡi bị ép cuốn lấy nhau, môi nóng rát, ngay cả gốc lưỡi cũng tê dại vì bị m*t, vậy mà anh vẫn chưa có ý định buông tay. Cánh tay ôm eo và giữ sau gáy như tường đồng vách sắt, buộc cô phải chống đỡ từng đợt công kích.
Thế nhưng, ngọn lửa đó lại bị dập tắt hoàn toàn khi nghe được lời cô nói trong phòng ngủ. Anh giận, anh tức, chẳng rõ là trút vào cái gì, thế nên mới mất kiểm soát mà hôn cô.
Âm thầm thở ra một hơi, Giang Nghiên quay đầu đối diện ánh mắt đầy ẩn ý của Nhan Yểu, cũng không bỏ qua được tia cảnh cáo trong đáy mắt cô.
Nhan Yểu cau mày, cơn đau truyền đến từ môi dưới đủ để nói lên sự dữ dội của anh. Cô biết chắc anh đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng cô mới chỉ nói được nửa câu, anh đã dùng cách này để chặn lời cô lại, vậy thì cô còn giải thích kiểu gì?
Giang Nghiên không kịp kiềm chế, khẽ cau mày, tay cầm bát đũa cũng khựng lại giữa không trung...
"Vậy à."
Anh liếc cô một cái, cũng chẳng tránh.
"Vậy à..." Dung Mạn Uyển lập tức hoàn hồn, hơi áy náy nói, "Tiểu Yểu à, con không ăn rau mùi sao không nói sớm với bác."
Tim Giang Nghiên hẫng một nhịp, thoáng chốc bối rối.
Khung cảnh trông như thân mật rôm rả, nhưng lại phảng phất chút ngượng ngập.
Vậy nên khi nghe cô nói câu đó, anh liền nghĩ hôm nay sẽ lặp lại bi kịch cũ.
Nhan Yểu hơi nhíu mày, dường như cảm nhận được tâm trạng của anh, liền giơ tay khẽ vuốt lên mặt anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhan Yểu không ngốc, đương nhiên nhận ra dụng ý của anh, nên khi anh bước tới chỗ ghế lái, cô lại bước lên chắn trước mặt anh, xoay người tựa lưng vào cửa xe, chặn đường anh.
"Xuống ăn thôi." Anh cụp mắt, khẽ nói.
"Đợi thêm ít lâu, ừm? Khi nào em thay đổi phong cách, lấy lại chút hình tượng rồi cùng anh tới gặp cũng chưa muộn." Giọng cô dần nóng lên khi nhìn môi anh.
Một bàn bốn người, ai cũng là diễn viên.
Bố Giang hỏi vậy cũng chỉ là thuận miệng, mấy chục năm chìm trong biển học thuật, ông cực kỳ chậm tiêu trong khoản này, nghe con trai trả lời vậy liền tin luôn, chẳng hề nghi ngờ gì.
Nhan Yểu mỉm cười đáp, ngay cả giọng nói cũng dịu đi nhiều, dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện này lại hoàn toàn trái ngược với cách ăn mặc hôm nay của cô.
Trước đây, anh luôn để ý cảm xúc của cô, mỗi khi hôn hay thân mật đều kiềm chế, sáu phần là xả cơn khát khao, bốn phần là lý trí kiểm soát. Tình cảm dâng trào như sóng lớn luôn bị anh nén lại thành dòng chảy nhỏ nhẹ. Nếu không phải đêm hôm đó, Nhan Yểu chưa từng biết anh cũng có một mặt cuồng nhiệt đến thế, vẫn coi anh là chú thỏ để mặc cô tùy ý trêu đùa.
Ánh mắt người phụ nữ trong bóng tối kiên định đến lạ, Giang Nghiên ngẩn ra mấy giây, rồi đưa tay đặt lên mu bàn tay cô, môi mím lại, khẽ "ừ" một tiếng.
Không sao cái gì chứ?
Nhưng Giang Nghiên như không biết đau, vẫn không chịu buông, đầu lưỡi ngang nhiên càn quấy trong lãnh thổ của cô, như muốn hôn đến khi cô kiệt sức mới thôi.
Từ sau khi chia tay, anh dần bộc lộ bản tính, từ người đàn ông dù cô làm gì cũng không hé răng, trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng hiếm khi hung hăng, dồn dập, như thể muốn nuốt chửng cô như lúc này.
Từ nhỏ tới lớn, Giang đại ma đầu chưa từng bị ai làm càn thế này ngoài Nhan Yểu.
... Vốn dĩ em mới là kẻ nói dối lớn nhất. Anh nghĩ thầm.
Chương 54: Em sẽ không nói dối anh
Anh lặng lẽ rút khăn tay trong túi, chậm rãi lau sạch từng chút nước bọt trên tay cô, vẻ mặt lạnh như băng, môi mím lại, mang dáng vẻ đại ma đầu, chỉ là vết thương trên môi hơi phá hỏng khí thế, khiến gương mặt lạnh lùng này ẩn thêm một tia d·ụ·c khí.
Ngay lúc Nhan Yểu đang vắt óc nghĩ cách xử lý tình hình, thì thấy người đàn ông trước mặt thản nhiên gỡ tay cô khỏi mặt mình, bình tĩnh hỏi: "Mẹ có chuyện gì vậy?"
Nhan Yểu: ...
Thời gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người ở đây đều ngây ra nhìn anh gắp rau mùi bỏ vào đĩa mình, miệng thì nói: "Cô ấy không thích ăn rau mùi."
"Giang Nghiên, anh khá lắm nhỉ!" Nhan Yểu nhíu mày, giọng nói thấp thấp, mang theo chút tức giận pha lẫn xấu hổ.
Bố Giang ngồi ghế chủ vị, mẹ Giang ở bên phải, Nhan Yểu và Giang Nghiên thì ngồi cạnh nhau bên trái bố Giang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gặp ánh mắt sâu thẳm kia, cô hiểu rõ anh cố tình, đang trả đũa cô, trả đũa những gì cô đã làm trước đó.
Ngọn lửa trong lòng anh chỉ với vài câu của cô đã tắt ngấm. Anh hiểu thái độ của cô với hôn nhân, cũng chưa bao giờ định ép cô đưa ra quyết định gì, thứ anh muốn chỉ là đường hoàng đưa cô đến trước mặt cha mẹ, giới thiệu đây là người anh yêu. Nhưng trước đây, ngay cả quyền ấy cô cũng không cho.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng động.
"Vừa rồi không cẩn thận cắn phải." Giang Nghiên thu lại ánh mắt, mở miệng như thể chưa từng có chuyện gì, hoàn toàn chẳng màng tới cái cớ này buồn cười đến mức nào.
Phản ứng của Giang Tiều lúc nào cũng chậm nhất, giờ phút này len lén liếc con trai mình một cái, rồi thu ánh mắt về, thầm nghĩ: Quả nhiên là chân truyền của cha.
"Tiểu Nghiên, Tiểu Yểu, hai đứa ở trong đó à? Cơm xong rồi đấy."
Trái tim Nhan Yểu vốn treo ngược trong lồng ngực lại từ từ hạ xuống, cảm giác như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc, lưng đã đầm đìa mồ hôi lạnh.
Vườn hoa ngoài nhà họ Giang khá rộng, cây cối hoa lá phong phú, bố cục được thiết kế tỉ mỉ, chỉ là lúc này trời đã khuya, khó mà nhìn rõ toàn cảnh, chỉ có mấy ngọn đèn thấp ven lối mòn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, có thể nhờ đó mà lờ mờ thấy được chút phong cảnh.
"Không ở trong sao? Lạ nhỉ, vậy đi đâu rồi..." Mẹ Giang lẩm bẩm.
"Không sao."
Hành động của Nhan Yểu khựng lại, đôi mắt đang nhắm nghiền mở ra, lập tức tỉnh táo. Nhưng người đàn ông trước mặt vẫn không dừng, chỉ từ từ mở mắt, đôi con ngươi trong bóng tối vẫn sáng rực khiến tim cô khẽ chấn động.
Giang Nghiên nghiêng đầu nhìn bát của Nhan Yểu, trong bát hai cọng rau mùi xanh mướt cực kỳ nổi bật.
Chỉ thấy anh đã khôi phục vẻ điềm đạm thường ngày, ngón tay cái khẽ miết qua vết thương trên môi, cúi nhìn vết máu trên ngón tay, ánh mắt trầm xuống.
Tên đàn ông c·h·ế·t tiệt này, rõ ràng là chẳng hề để ý đến lời cô vừa nói! Làm cái trò to gan này, chẳng phải là sợ bố mẹ anh không biết quan hệ của họ sao?
Yết hầu anh khẽ động, cổ áo bị kéo loạn, môi lại bị thương, nhìn thế nào cũng không giống hai người trong phòng chỉ để bàn chuyện "triết học nhân sinh".
Dung Mạn Uyển: "..."
Ngồi ở ghế chủ vị, bố Giang bỗng mở miệng, và ngay khi câu vừa dứt, lực đạo dưới chân Giang Nghiên bỗng chốc buông lỏng.
Khóe môi Nhan Yểu vẫn giữ độ cong, chỉ là trông không tự nhiên lắm, trong lòng cũng hơi bực bội.
Hai tay khoanh trước ngực, sự gò bó trên bàn ăn đã biến mất, khóe môi mang ý cười hứng thú, ánh mắt nhìn Giang Nghiên đầy ẩn ý: "Vòng xa làm gì? Không muốn em đi à?"
Giang Nghiên thì không vội đưa Nhan Yểu về, có lẽ là do tư tâm, anh lại dẫn cô vòng một vòng thật xa rồi mới đưa tới bãi đỗ xe.
Tay nắm cửa khựng lại giữa chừng. Đứng ngoài cửa, Dung Mạn Uyển im lặng một lát, rồi buông tay, mỉm cười nói: "Được, cứ từ từ, không vội."
Giang Nghiên bước tới trước mặt mẹ, ung dung nhận lấy chìa khóa, rồi nhàn nhạt đáp: "Không, là cô ấy đang theo đuổi con."
Đau thật.
Quá khiêu khích.
Giang Tiều: "..."
Nhan Yểu cau chặt mày, mạnh miệng cắn môi anh một cái, mùi máu tanh lan ra đầu lưỡi, cuối cùng anh cũng buông cô ra, khàn giọng nói: "Mẹ, bọn con xuống ngay."
Chậc! Giỏi lắm!
"Anh đưa em về." Nửa ngày sau, Giang Nghiên mới mở miệng, lảng qua câu hỏi của cô.
Nhan Yểu là người phản ứng lại đầu tiên, nụ cười trên mặt cứng đờ, dưới gầm bàn liền mạnh mẽ giẫm lên chân Giang Nghiên.
Nhan Yểu biết anh đang nổi điên, đến hơi thở cũng không để cô lấy. Tiếng nước và hơi thở gấp gáp trong căn phòng tối yên tĩnh bị phóng đại, khiến nhiệt độ không ngừng dâng cao.
Tách.
Nhan Yểu bất ngờ rút tay về, bóp má anh, nhướng mày: "Giang Nghiên, chuyện anh hiểu lầm em em còn chưa tính sổ, mà anh còn bày trò mặt lạnh với em?"
Sau đó, Nhan Yểu lại giải thích một hồi, cảm xúc tụt rồi lại lên, nhưng chỉ là một đốm lửa yếu ớt, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng sẽ tắt.
Nhưng sự thật chứng minh, thỏ bị dồn ép còn biết cắn người, huống hồ Giang Nghiên đâu phải loài động vật ăn cỏ yếu ớt? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Anh làm em mệt c·h·ế·t đi được."
Câu nói giữa chừng thì ngưng bặt, Nhan Yểu và Giang Nghiên theo phản xạ nhìn về hướng phát ra tiếng, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của mẹ Giang, lập tức sững người tại chỗ.
"Giang Nghiên, anh không vui à?"
Không biết vì thiếu oxy hay vì nguyên do khác, cơ thể cô dần mềm nhũn. Cô thật sự không muốn bị lép vế chuyện này, nên chỉ đành ôm chặt cổ anh, tìm cơ hội phản công giữa những đợt tấn công dồn dập.
Nhưng cô đâu biết, trong lúc ở chung hai người đã vô thức để lộ quá nhiều dấu vết. Bố Giang tuy biết rõ mối quan hệ giữa hai người, nhưng vì quá "thẳng nam" nên bỏ qua không ít chi tiết, chỉ có mẹ Giang là nhìn rõ tất cả, hiểu hết nhưng không nói ra.
Không khí phảng phất mùi hương hoa nhẹ dịu, chẳng rõ loại gì, nhưng khiến người ta thấy khoan khoái dễ chịu.
Giọng anh lạnh lẽo, trái ngược hẳn với hơi nóng trong nụ hôn vừa rồi.
Hết thuốc chữa, đúng là hết thuốc chữa.
Hôm ở phòng nghỉ đài truyền hình, chẳng phải cô cũng kéo anh trốn sau bình phong mà trêu chọc thế này sao?
Bàn tay đang nắm cổ áo anh trượt xuống đặt lên vai, đẩy nhẹ ra, ý bảo anh mau dừng lại.
"Tiểu Nghiên, môi con làm sao thế?"
Dung Mạn Uyển vẫn muốn giữ lại, nhưng biết không thể nóng vội, bèn bảo Giang Nghiên đưa Nhan Yểu về.
Vốn dĩ Nhan Yểu là người ít nói, bình thường ở trước mặt Giang Nghiên thì lời trêu chọc chẳng ít, nhưng lúc này lại thật sự không thể nói ra được mấy câu khách sáo tâng bốc, chỉ ngồi trên ghế hơi cứng người, khóe môi giữ một nụ cười lễ độ.
Nụ hôn của Giang Nghiên tới quá bất ngờ, như thể điên cuồng đến mất lý trí, chẳng cho Nhan Yểu bất cứ khoảng trống nào để thở.
Lúc này mẹ Giang mới hoàn hồn, chậm rãi đưa tay ra, trong lòng bàn tay chính là chìa khóa xe mà Giang Nghiên quên lấy.
Ngón tay khẽ ấn, lúc anh hé môi thì đẩy vào sâu hơn, chạm vào đầu lưỡi ấm nóng, còn cố tình cọ nhẹ.
Còn mẹ Giang nhìn chồng mình với bộ dạng khờ khạo ấy, cuối cùng chỉ khẽ thở dài, bất lực lắc đầu.
"Tiểu Yểu à, con đừng khách sáo quá, cứ coi đây như nhà mình." Dung Mạn Uyển vừa nói vừa dùng đũa chung gắp ít thức ăn cho Nhan Yểu, chợt nhớ tới chút động tĩnh nghe được bên ngoài phòng ngủ lúc trước, ý cười trong mắt càng sâu, lúc này nhìn Nhan Yểu đã giống như đang nhìn người nhà.
Tiếng bước chân xa dần.
Nghe vậy, Nhan Yểu mới sực nhớ dưới nhà vẫn còn cha mẹ anh đang đợi, vội đổi sắc mặt: "Mau xuống đi, đừng để bác trai bác gái chờ."
Hai tay anh nắm chặt bên người, ấm ức và tức giận dâng lên khiến mắt đỏ hoe. Anh quay phắt lại, định gắt gỏng, thì một ngón tay thon đã đặt lên môi, chặn lời anh.
Hai người qua lại chẳng biết bao lâu, đến khi đầu óc quay cuồng thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ.
Người đàn ông nghiêng đầu tránh khỏi sự chạm vào, lông mi khẽ run, che đi bất an trong đáy mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.