Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
Sơn Hữu Thanh Mộc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 171: Cô Chạy Mau Là Thẩm Dã
Chương 171: Cô Chạy Mau Là Thẩm Dã
Tim ông ta đập một cái, xoay người định đi đến phòng tiểu Viên, nhưng nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Dã ở phía sau vang lên: "Ông tìm nó?"
Quý Chu Chu cạn lời: "Cho nên nếu muốn nói cho anh ấy biết sự thật thì trước tiên phải xuất gia?"
Quý Chu Chu bình tĩnh nhìn anh ta, sau một lúc lâu lấy con dao gọt trái cây từ trong túi ra, đặt lên cổ tay mình.
Quý Chu Chu đột nhiên bật dậy, tìm quần áo thay rồi chạy ra ngoài, mới vừa mở cửa một cái đã bị bóng dáng ai đó làm cho hoảng sợ.
"Có gì đâu, chỉ là chưa đưa hai con chim vào phòng đó, nếu thả ra sẽ càng ồn hơn.
Không thể khiến người vô tội uổng mạng vì cô, trải qua thời gian dài ở chung như vậy, cô đã hoàn toàn không có cách nào xem người nơi này là NPC nữa rồi.
"Cô không có chuyện gì nói cho cậu ấy biết sự thật làm gì?" Giọng của đại sự chợt nghiêm túc.
"Lần trước Quý Chu Chu tới tìm ông, hẳn là không đơn giản chỉ vì tính ngày kết hôn như vậy chứ." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
"Đại sư, chuyện c·h·ó sủa giải quyết chưa?" Quý Chu Chu luôn cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên lăn qua lộn lại vẫn là gọi điện thoại cho đại sư.
"Là gì?" Thẩm Dã lạnh mặt hỏi.
Quý Chu Chu lặng lẽ chờ, sau khi anh quay lại thì cầm lấy lọ thuốc, nghĩ nghĩ nói: "Anh cũng uống chút đi, nếu không nhất định đêm nay ngủ không được."
"Đây chỉ một khúc nhạc dạo, ông nói dối thêm lần nữa thử xem, lần này bọn tôi sẽ tháo một cánh tay của nó." Thẩm Dã nhếch khóe môi lên, đáy mắt tràn đầy sự lạnh lùng.
Quý Chu Chu bất đắc dĩ liếc anh một cái: "Uống chút đi, cùng nhau về phòng ngủ."
Đại sư ổn định tinh thần: "Ừm."
Đại sư hiểu rõ, nếu mình nói sai một chữ, có thể sẽ c·h·ế·t.
Đại sư chưa nói xông một câu, đã bị Thẩm Dã đánh một quyền ngã xuống đất, giây tiếp theo di động rơi vào tay Thẩm Dã.
Thẩm Dã cười giễu, mấy người phía sau lấy dao ra, xách tiểu Viên đang hôn mê giống như xách gà con lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đáy mắt Thẩm Dã toát ra một chút khinh thường: "Ai đó đang chiếm thân thể Chu Chu?"
Đại sư nhìn chằm chằm anh ta, lần đầu tiên từ trước đến giờ xuất hiện sự tức giận: "Cậu làm như vậy sẽ gặp báo ứng.
Ngoại trừ tính chuyện nhân duyên, Quý Chu Chu còn có thể có chuyện gì tới tìm tôi." Đại sư siết chặt lòng bàn tay, bình tĩnh mở miệng: "Cậu thả tiểu Viên ra trước đi."
Người dựa cửa chính là Cố Quyện Thư, đang định thần lại, từ dưới đất đứng lên: "Em muốn ra ngoài."
Quý Chu Chu hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm con đường phía trước, không chút do dự xông l*n đ*nh núi.
Thẩm Dã bình tĩnh nhìn ông ta hồi lâu, đột nhiên lộ ra một nụ cười bướng bỉnh, đây là vẻ tùy tiện hiếm thấy kể từ khi anh ta trùng sinh: "Nói cũng phải, mặc kệ đó là ai, cũng đừng mong thay thế Chu Chu sống ở thế giới này."
Quý Chu Chu cúi đầu cho anh lượng thuốc gấp đôi, nhìn anh uống xong, mình cũng giả vờ uống thuốc rồi kéo tay anh về phòng nằm xuống.
Đại sư lặng lẽ nhìn anh ta: "Là gì tôi cũng không biết, nếu cậu không tin tôi cũng hết cách.
Thẩm Dã nhíu mày, đại sư ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Thẫm Dã vừa dứt lời, điện thoại của đại sư vang lên.
"Tôi không biết cậu đang nói cái gì.
Bởi vì tác dụng của thuốc, Cố Quyện Thư rất nhanh đã bắt đầu mệt rã rời, Quý Chu Chu kiên nhẫn nhìn anh, cho đến khi anh hoàn toàn ngủ mất thì mới nhẹ nhàng xuống giường.
Trên núi, sau khi đại sư bước ra khỏi phòng, bỗng nhiên mấy con c·h·ó bắt đầu k** r*n, sau vài giây ngắn ngủi thì hoàn toàn không có tiếng động.
Cô hít sâu một hơi, miễn cưỡng treo nụ cười lên: "Được, em chờ anh."
Sự tàn sát của anh ta, đã muốn bắt đầu rồi sao?
"Nói đến chủ đề này rồi, bây giờ tôi muốn biết, thân thể người tôi quan tâm, sao có thể bị người khác điều khiển? Còn có, tại sao Chu Chu thật lại ở trong gương? Tôi phải làm thế nào để mọi thứ quay về như cũ?" Thẩm Dã đứng thẳng chút: "Trả lời tôi, tôi sẽ tha cho ông."
"Đúng rồi đại sư, bây giờ nếu tôi không thể chính miệng nói cho Quyện Thư, vậy có thể viết ra chuyện tôi không phải..." người của thế giới này đưa anh ấy xem không? Quý Chu Chu vừa muốn nói ra, trái tim đột nhiên như bị dòng điện chích vào vậy, đau đớn lăn lộn hai cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tôi muốn đi cùng anh ấy cả đời, ông cảm thấy tôi có thể giấu cả đời?"
Đại sư nhìn thấy hiển thị trên màn hình, thiếu chút nữa quăng luôn di động, nhưng mà mặt Thẩm Dã không cảm xúc ấn nghe và mở loa, nhìn chằm chằm ông ta nhận điện thoại.
"Vậy là tốt rồi." Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm: "Hôm nay tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó vậy.
"Vậy g·i·ế·t tôi và đồ đệ tôi." Đại sư khàn giọng nói.
Thẩm Dã từ trong bóng tối đi ra, lúc này đại sư mới nhìn thấy sau lưng anh ta còn có năm sáu tên côn đồ: "Vậy nói tôi nghe xem, cô ấy tới đây làm gì? Bây giờ tôi không có tâm tình nghe ông bịa chuyện xưa, cho nên tốt nhất mỗi một chữ đều là thật."
Những người ở đây có máu có thịt, dựa vào cái gì vì cô mà hy sinh.
"Đúng vậy." Đại sư vừa mở miệng, cả người run rẩy một cái như bị điện giật, mở mắt lần nữa cả người đã bị ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm Dã nói xong thì cúp điện thoại, Quý Chu Chu ngơ ngẩn nhìn di động.
Đại sư trầm mặt không nói lời nào.
Cuối cùng trên tờ giấy chỉ còn lại mấy dòng chữ ngắn ngủi.
Ông cẩn thận chút, trong khoảng thời gian này đừng ra ngoài thường xuyên."
Cô thở hổn hển nằm liệt trên giường, khi hoàn hồn thì nghe được đại sư không ngừng hỏi: "Cô thế nào rồi? Cô có ổn không Chu Chu?"
"Đại sư ở lại với tôi, anh đưa tiểu Viên đến bệnh viện, chờ người của anh chụp ảnh xác nhận tiểu Viên ở bệnh viện thì anh muốn làm gì tôi và đại sư cũng sẽ phối hợp, nhưng nếu anh không làm theo..." Đáy mắt Quý Chu Chu hiện lên một tia cương quyết: "Bây giờ tôi sẽ hủy thân thể này, ai cũng đừng mong có được.".
Bát tự cậu mạnh, báo ứng sẽ tới với người cậu thương nhất."
"Hai tên đạo sĩ một lớn một nhỏ đều ở trong tay tôi, nếu không muốn bọn họ c·h·ế·t thì mau lên núi tìm tôi." Thẩm Dã lạnh như băng mở miệng: "Đúng rồi, đừng dẫn Cố Quyện Thư theo."
"Đương nhiên có thể, trừ phi mang thân thể không bị Thiên Đạo quản chế của cô đến đây, mới có khả năng cho cậu ấy biết được sự thật, nếu không với cái thân xác phàm nhân hiện tại này của cô, thì đừng mong tiết lộ thiên cơ.
Ông ta mới đầu còn không hiểu, vì sao Thiên Đạo thiên vị Thẩm Dã như thế, cho dù người này làm chuyện ác không có giới hạn, mà vẫn có thể dễ dàng dò ra bí mật động trời, thậm chí còn tìm cách dễ dàng nhất để sống lại.
Quý Chu Chu tức giận đến gan đều run, cô hít sâu một hơi: "Thả bọn họ đi."
Đại sư trầm mặt xuống: "Cậu muốn làm gì?"
Nhưng mà đã chậm, tên côn đồ sau lưng Thẩm Dã đã đá vào cẳng chân tiểu Viên một cái.
Đại sư rũ mắt nói thật lâu, Thẩm Dã lặng lẽ nghe, hồi lâu chậm rãi mở miệng: "Những điều ông nói, tôi có thể lập tức nghiệm chứng, nếu giả..."
"Không sao, anh trông em ngủ, anh không muốn ngủ." Cố Quyện Thư từ chối.
"Cô trả thân thể lại cho Chu Chu trước, có thể sẽ được." Thẩm Dã cười nhạt: "Còn có không ít chuyện cần sự hỗ trợ của đại sư đó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là loại trạng thái này xuất hiện khi không nghĩ đến Cố Quyện Thư, một khi nghĩ đến anh, trái tim liền nhịn không được run rẩy.
Quý Chu Chu trợn trắng mắt: "Bên ông sao ồn vậy?"
Khi tiểu Viên nhìn thấy đại sư, hoảng sợ đến rơi nước mắt, nhưng do miệng đã bị bịt kín nên không phát ra âm thanh gì.
Thẩm Dã nói muốn g·i·ế·t đại sư và tiểu Viên, khẳng định là nghiêm túc, anh ta chắc chắn sẽ g·i·ế·t người.
"Tôi nói!" Khóe mắt đại sư muốn nứt ra, sau khi nhìn thấy tiểu Viên không rõ sống c·h·ế·t thì hoàn toàn sụp đỗ.
Trong lòng Quý Chu Chu nhảy dựng lên: "Thẩm Dã là anh sao? Thẩm Dã?"
Em ngủ không được, muốn đi mua chút thuốc." Quý Chu Chu ép mình bình tĩnh lại: "Sao anh không về phòng ngủ?"
Đại sư ý thức được anh ta muốn làm gì thì kinh hãi: "Dừng tay!"
Hiện tại xem ra Thẩm Dã cũng không phải là hoàn toàn bị thiên vị, ít nhất sự tồn tại của bản nhân của Quý Chu Chu nằm ngoài tầm quan sát của anh ta.
Cố Quyện Thư nhéo nhéo mũi: "Lo lắng cho em, trong nhà có thuốc, anh đi lấy."
Tôi ra ngoài xem thử, chắc là mấy con c·h·ó lại cắn nhau." Đại sư nói xong cúp điện thoại.
Quý Chu Chu nhìn chằm chằm màn hình di động dần dần tối xuống hồi lâu, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
Khi cô đến đạo quán trời đã tờ mờ sáng, Thẩm Dã đã ngồi ở trước cửa đạo quán, bả vai bị sương sớm nhuộm đến ẩm ướt một mảng, rõ ràng đã chờ cô ở đây từ sớm.
Lúc sắp xuất phát, cô chợt nghĩ đến mình đi chuyến này, cũng không biết có còn cơ hội trở về nữa không, nên cắn môi hôn lên trán Cố Quyện Thư một cái, rồi xoay người cầm giấy bút viết xuống lai lịch của mình, cùng với những chuyện mà Cố Quyện Thư vẫn luôn muốn biết.
Quý Chu Chu sửng sốt một chút, đột nhiên phản ứng lại: "Đại sư, có phải bên ông có ai không? Tại sao lúc nãy còn nói được, bây giờ đột nhiên thành như thế?"
Cố Quyện Thư nhìn cô thêm một cái, cảm thấy hình như cô có chỗ nào đó sai sai, nhưng nghĩ nghĩ không nói gì hết, xoay người đi lấy thuốc.
Cố Quyện Thư do dự phút chốc, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
Đại sư chợt quay đầu lại, mới thấy Thẩm Dã đã đứng ở một góc trong sân, bị bóng tối che kín, mà bên cạnh anh ta là cậu bé tiểu Viên 10 tuổi bị trói như đòn bánh Tét.
Quý Chu Chu cười lạnh một tiếng: "Bọn họ đâu?"
Thẩm Dã búng tay một cái, đại sư và tiểu Viên bị kéo ra, nhìn thấy môi tiểu Viên đã bắt đầu phát tím, sắc mặt của Quý Chu Chu hoàn toàn thay đổi: "Anh ra tay với trẻ con?"
Đoạn đường từ nhà lên núi, Quý Chu Chu một mình lái xe, trong lòng không có ý nghĩ nào hết, thay vào đó là cảm giác thư thái, mọi chuyện cuối cùng cũng có kết quả.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Một tên côn đồ được huấn luyện tốt, đương nhiên sức lực không nhẹ, trên đầu tiểu Viên lập tức toát mồ hôi lạnh, hai mắt đảo một cái đã ngất xỉu.
Đại sư không ngờ Thẩm Dã sẽ ra tay nặng với trẻ con như vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Cậu muốn gì thì nhắm vào tôi, đừng làm trẻ con bị thương."
Trong lòng Quý Chu Chu chua xót, nước mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống.
Sau khi Quý Chu Chu đi, một nửa chữ viết trên tờ giấy không ngừng bong ra, hóa thành hư ảo tán biến hoàn toàn trong không khí.
"Tôi nên khen cô lương thiện, hay là nên nói cô ngu ngốc, vì hai người không quan trọng này, thế mà còn dám tới tìm chỗ c·h·ế·t." Thẩm Dã lãnh đạm nhìn cô, đáy mắt hiện lên sự chán ghét dữ dội.
"Thì sao?" Thẩm Dã nhướng mày.
Nhưng nói cô ấy là ai quan trọng vậy sao?"
Thẩm Dã lạnh lùng nhìn ông ta, cuối cùng vào đạo quán với đại sư, kêu mấy người kia trông chừng tiểu Viên ở bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ừm.
"Cô chạy mau, là Thẩm Dã! Ưm..."
Sau khi dùng thời gian ngắn nhất viết xong, thì đặt tờ giấy bên cạnh gối nằm của Cố Quyện Thư, còn mình cầm dao gọt trái cây xoay người rời đi.
Cho dù uống say quá hoặc nói mớ cũng không thể, cô đừng buồn lo vô cớ." Đại sư lười biếng khuyên bảo, con c·h·ó của đạo quán đột nhiên sủa lên.
Thẩm Dã bình tĩnh nhìn ông ta, một lúc lâu phất tay với người phía sau.
Khi viết những chuyện này, trái tim cô không có đau nữa, làm cô thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sắc mặt Thẩm Dã lập tức thay đổi: "Bỏ ra."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.