Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Mộc Mộc Lương Thần
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 126: Ngoại Truyện 2: Rồng Con (4)
Thân thể Mộc Linh vốn không giống như thân thể con người bình thường, ở trong đan điền vốn dĩ chỉ có tràn đầy linh khí của nàng, bỗng đâu có thêm hai cái viên tròn nho nhỏ, nếu không cẩn thận kiểm tra, liền không thể phát hiện ra sinh mệnh nhỏ này.
Lão phụ thân "tiểu kiểu thê" rồng hơi có chút ủy khuất, nhìn ánh mắt đồng tình như hơi mang trêu chọc của phu nhân, ngoan ngoãn đứng bên hồ quét tước ra một mảnh đất trống, lại chặt cây làm nhà ở.
"Pi ~" tựa hồ nhận thấy được cảm xúc của Mục Loan Loan dao động, Manh Manh rất là tri kỷ vươn cái cánh nhỏ đầy lông tơ của mình vỗ vỗ tay Mục Loan Loan, làm nàng có hơi ngứa.
Manh Manh đã là một đứa bé lớn rồi, tên phải do Manh Manh tự mình đồng ý mới được!
Lại qua mấy ngày, trong một ngày ánh mặt trời thực tốt, Mục Loan Loan rốt cuộc thành công cọ vảy cho anh rồng xong rồi.
Nếu có đệ đệ muội muội, nó hẳn là không cần mỗi ngày đều phải bị giáo d·ụ·c lâu như vậy đi?
Mục Loan Loan: "...... Từ từ, cọ vảy không phải cần cọ nguyên hình của chàng sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mục Loan Loan gật gật đầu, nàng lúc trước đã đáp ứng giúp Long tiên sinh cọ vảy, kết quả vẫn luôn kéo dài tới hiện tại.
Buổi tối mấy ngày trước khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Manh Manh đã bị đá về phòng ngủ nhỏ của nó.
"Pi."
Cho nên, anh rồng không biết có phải cố ý hay không, sau khi đem vỏ trứng cất kỹ, liền chỉ chỉ vào cái đầu nhỏ của Manh Manh, nhìn nó nói, "Manh Manh, về sau tên của con chính là Long Manh Vũ."
Một người một rồng tới bên hồ, trên mặt hồ thanh tĩnh, Mục Loan Loan đi xuống, có thể thấy đáy hồ vô cùng rõ ràng.
Manh Manh mỗi ngày chính là tỉnh lại trước, sau đó bị lão mẫu thân giáo d·ụ·c làm Bạch Phượng là phải có mức độ, phải làm một con Bạch Phượng thiện lương, cho dù nó có rất nhiều rất nhiều linh thạch, cũng là không thể trực tiếp dùng linh thạch chọi vào mặt người khác. Sau đó có thể ăn cơm, lại bị lão phụ thân giáo d·ụ·c làm nam hài nhất định phải sẽ đánh nhau, phải tu luyện như thế nào, dùng cánh phải dùng ra sao, sai sử ngọn lửa như thế nào để nướng hết đám người xấu nào có ý đồ khi dễ lão mẫu thân và nó.
Long có chút hưng phấn, vẫn luôn quấn lấy nàng, sau một lần khó có thể miêu tả, hắn dừng động tác lại, Mục Loan Loan cảm giác cả con rồng đều có chút cứng đờ, "Đứng, lên."
Vì thế, chờ Manh Manh lại lần nữa tỉnh lại, liền phát hiện mẫu thân giống như bị rất nhiều sâu cắn, trên người thật nhiều vệt đỏ.
Về chuyện tên của Manh Manh, nàng vẫn luôn nghĩ thôi thì tương lai còn dài, đến lúc đó lại thuyết phục Long tiên sinh sửa tên cho nó.
Lần niết bàn này có ý nghĩa rất lớn đối với Manh Manh, huyết mạch trong cơ thể càng thêm tinh thuần còn không nói, năng lực cũng càng mạnh mẽ.
Có phải có sâu hay không, cư nhiên dám khi dễ mẫu thân, Manh Manh sẽ cho chúng nó thành sâu nướng!
"Tên của con." Long tiên sinh lại lặp lại một lần, "Long Manh Vũ."
Mục Loan Loan: "......"
Mục Loan Loan cũng bị hắn làm cho ngốc luôn, đại não đờ ra trong chớp mắt, lập tức vội vàng nhìn vào trong cơ thể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Pi."
Nàng nhìn con rồng khổng lồ thành thành thật thật nằm trước mặt, nhìn từng mảnh vảy còn lớn hơn cả người nàng mấy lần kia, lại nhìn bàn chải trong tay, yên lặng bắt đầu kỳ cọ tắm rửa cho nguyên hình của Long tiên sinh.
"Pi?" Manh Manh bị hắn làm cho ngơ ngác, chưa kịp phản ứng lại.
Manh Manh tự hỏi trong chốc lát, nho nhỏ giọng pi một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
Mục Loan Loan nhìn vào con ngươi vàng kim đang sáng loé của hắn, đột nhiên có loại cảm giác không ổn.
Mục Loan Loan: "......"
Lần này Long tiên sinh làm nhà ở không phải giống như trước chỉ có một gian phòng nhà gỗ nhỏ, mà là một viện tử có kết cấu phức tạp hơn nhiều, thậm chí Manh Manh cũng có riêng cho mình một gian phòng ở nhỏ đơn độc cách gian phòng của bọn họ hơi có chút xa. →_→
Bất quá cho dù như thế, một người một rồng ngẫu nhiên cũng nên suy nghĩ một chút, nếu thật sự có bảo bảo, về sau phải làm sao bây giờ.
Manh Manh là nam hài tử.
Kết giới tản ra, ánh mắt Long tiên sinh rơi xuống bên người Mục Loan Loan, nhìn thấy Manh Manh hình như nhắm mắt lại, thần thức lại lưu manh phóng ra, chọc chọc Mục Loan Loan, "Phu nhân, nhà ở xong rồi nè."
Mục Loan Loan cũng cảnh giác đem thần thức phóng ra, " Biết rồi."
"Pi!"
Long tiên sinh thì ngoan ngoãn tùy ý phu nhân đùa nghịch, dạy Manh Manh tu luyện, ngẫu nhiên ra cửa xử lý một ít chuyện, tìm về nguyên liệu nấu ăn, cùng phu nhân tu luyện một chút ~
Mục Loan Loan mỗi ngày giúp Long tiên sinh rửa sạch vảy, giáo d·ụ·c vỡ lòng cho Manh Manh làm, ngẫu nhiên luyện ít đan dược, làm cơm.
Ngày tháng đơn giản làm người thực dễ quên đi thời gian, chờ Long tiên sinh rốt cuộc hoàn toàn rửa sạch xong nguyên hình của mình, bọn họ đã ở chỗ này hơn ba tháng, thời gian chậm rãi bò tới giữa hè.
Manh Manh của nàng, đã trở lại.
"Manh Manh còn ngủ." Anh rồng ước chừng là nghĩ tới cái gì, trên mặt mang theo hơi đỏ hồng, "Vừa lúc có hồ nước, phu nhân giúp long cọ cọ vảy được không?"
Bất quá tuy rằng nó không có mất đi ký ức, nhưng dù sao cũng là chim non mới từ trứng phượng hoàng nở ra, hiện tại vẫn là chưa có biện pháp nào nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh pi pi đáng yêu.
Mục Loan Loan: "......... Đại khái là bởi vì Long tiên sinh họ Long."
Có lẽ là cái gì cần làm đã làm, "tiểu kiều thê" rồng lớn mật hơn so với dĩ vãng rất nhiều, thực mau hóa thành nửa hình rồng, nhảy đến trong hồ, giương mắt nhìn nàng.
"Pi."
"Nam hài thì tên Long Mục Kiều, nữ hài thì kêu Long Mục Cam ( Cam là ngọt ngào), phu nhân cảm thấy dễ nghe không?"
Mục Loan Loan xoa xoa túm lông trên đầu nó, "Ừ, Manh Manh là nam hài tử."
Hắn nói xong dừng một chút, buông lỏng Mục Loan Loan ra.
Còn về vấn đề tên, nàng còn chưa nghĩ ra nha.
Giây tiếp theo, nàng liền nghe thấy anh rồng kia nói ——
Manh Manh nói thật sự có đạo lý nga, nàng nghĩ nghĩ, nói, "Không bằng Manh Manh, về sau gọi là Long Mục Vũ, thế nào?"
Anh rồng bơi một vòng, cái đuôi óng ánh ánh sáng bạc cong lên, lóe lên trên mặt nước, "Như vậy cũng là cọ rửa mà......"
"Pi!"
Tuy rằng nàng cùng Long tiên sinh đều biết, hai sinh vật thực lực đều không yếu, thiên phú lại đều rất cao là rất khó có hài tử của chính mình, xem Tông thúc cùng Vân thẩm liền biết.
Mục Loan Loan: "...... Ừ, Manh Manh không thích tên này sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng bị hắn xiết muốn nghẹt thở, cố gắng đẩy ra l, chống ngực hắn, "Nhưng nó nguyện ý tên là Long Mục Vũ."
Không khí trong khoảng thời gian ngắn lâm vào trầm mặc, Manh Manh tựa hồ như đang tiêu hoá cái tên này. Một lát sau, giống như hiểu rõ rồi, dưới ánh mắt khẩn trương của Mục Loan Loan, nó chậm rãi chuyển đầu, hai đôi mắt đen to tròn như nổi lên một cuộn sóng.
Có thể bị nhầm thành tên nữ hài tử hay không?
Nàng biết rõ nếu gật đầu sẽ là hậu quả gì, nhưng đối mặt với lời mời gọi như vậy, Loan Loan vẫn là đồng ý.
"Manh Manh nói, nó không muốn tên là Long Manh Vũ." Lúc đi ngang qua một góc, Mục Loan Loan nghĩ nghĩ vẫn nói.
Chương 126: Ngoại Truyện 2: Rồng Con (4)
Sau khi giọng nói của nàng rơi xuống, liền cảm thấy mình bị ôm chặt hơn nữa, trong thanh âm anh rồng kia mang theo chút vui sướng, "Tốt."
Manh Manh có thể họ Mục!
Nhìn ánh mắt hơi lên án của Mục Loan Loan, cùng tiếng pi pi giận dữ của Manh Manh, Long tiên sinh ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Buổi tối đi ngủ, Manh Manh còn sẽ lặng lẽ chờ mong một chút đệ đệ muội muội —— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Toàn bộ quá trình giằng co thật lâu, đôi khi nàng mệt mỏi, anh rồng liền sẽ hóa thành hình người, ôm nàng trở về, thuận tiện lợi dụng một chút công pháp mà tên nhóc Tử Long kia đưa, đạt được một chút thành tựu song tu.
Bọn họ đều không để ý thời gian ——
Hắn đại khái có hơi chột dạ, đuôi mắt mang theo một mạt đỏ ửng, lông mi thật dài rũ xuống, run run.
Biểu tình của Long tiên sinh cũng nhu hòa một ít, vươn ngón tay thon dài sờ sờ cọng lông ngốc trên đầu Manh Manh.
Mục Loan Loan có hơi muốn cười, nhìn bên ngoài dần dần thành hình nhà ở, tự hỏi ——
Mục Loan Loan: "......"
Vậy vì cái gì phải tên Manh Vũ.
Long tiên sinh trong nháy mắt lộ ra ra biểu tình có chút bi thương, lỗ tai ủy khuất gục xuống xuống dưới, buồn bực ôm Mục Loan Loan xoa xoa vào trong lòng ngực.
Mục Loan Loan mấy ngày hôm trước bị này anh rồng này lăn lộn muốn c·h·ế·t, hiện tại Manh Manh vừa mới ấp nở, nàng muốn làm một ít đồ ăn cho nó, cho nên lần này nàng không hỗ trợ anh rồng, an an tĩnh tĩnh ôm con chim béo phì ngồi ở trên ghế, đợi ở kết giới, nhìn bên ngoài bụi đất đang bay tung toé, thỉnh thoảng lại hiện lên mấy tia sáng bạc.
Mục Loan Loan hoàn hồn lại, con chim béo phì trong lòng ngực đã ngủ rồi, mà bên kia Long tiên sinh đã làm xong nhà ở.
Manh Manh là Bạch Phượng, vì cái gì phải họ Long.
Mục Loan Loan: ".........???"
Nửa ngày tiếp theo, Manh Manh nói cái gì đều không để ý tới Long tiên sinh, vẫn luôn nằm trong lòng ngực Mục Loan Loan không muốn ngẩng đầu =_=!
"Pi, pi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng sai rồi, nàng không nên để Long tiên sinh có ý nghĩ muốn đặt tên, hai cái tên này cũng quá kỳ lạ rồi!
"Long Mục Vũ, rất êm tai." Long tiên sinh khẽ hôn lên sườn tai của nàng, có điểm thẹn thùng nói, "Phu nhân, nếu về sau có bảo bảo......"
Qua một chốc lát, con chim lông xù trong lòng ngực củng củng, ngẩng đầu nhìn nàng ——
Mục Loan Loan nhìn cái cục lông trắng tinh to tướng trước mặt đã lớn hơn trước lớn không ít, cảm giác hốc mắt có hơi nóng.
Một người một rồng ấu trĩ dùng thần thức giao lưu, nhưng thật ra chỉ cần bọn họ nhỏ giọng chút thì Manh Manh cũng sẽ không nghe được mà ~
Mục Loan Loan: "...... Sẽ không."
Mục Loan Loan vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng gặp lại Manh Manh cửu biệt: "........."
"Con, Loan Loan......" Long nói năng lộn xộn, trong thanh âm là cảm xúc mà nàng không hiểu, "Rồng... rồng con......"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.