Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41: Chương 41

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Chương 41



Bà Lý đầy cảm ơn cô ta, “Vất vả cháu rồi, mau ngồi xuống.

Cho dù lúc ấy cô ta thích Hoắc Vũ, cũng không nhịn được rung động vì sự bảo vệ c*̉a Lục Hoặc dàng cho cô ta.

Bà Lý ngẩn ra, môi trở nên trắng bệch, “Bên trong chính là con trai tôi, tôi có thể truyền máu, rút máu c*̉a tôi đi.

Cô ta điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, đi lên phía trước.

Cô ta nói với bà Lý: Lúc cháu đi từ trên xe lửa xuống, gặp kẻ trộm, con của bà thấy việc bất bình rút đao tương trợ, giúp cháu đuổi theo kẻ trộm, sau đó……

Kiều Tịch duỗi tay sờ tay anh, ghét bỏ nói: “Lạnh quá, anh làm em lạnh rồi.

Kiều Tịch vô ý thức nhíu mày lại, sao Triệu Vũ Tích lại ở chỗ này?



Dưới ánh mắt c*̉a mọi người, cô ta mỉm cười gật đầu, gõ chữ: Đối phương vì tôi mà bị thương, sao tôi có thể không giúp, tôi rất hy vọng nhóm máu c*̉a tôi trùng khớp, có thể giúp đỡ chú ấy.


Ngực Triệu Vũ Tích giống như bị nhét một c*̣c bông to đùng, nghẹn đến gần như không thở nổi, sắp ói c·h·ế·t.


Trên hành lang yên tĩnh, giọng nói trầm thấp c*̉a thiếu niên vang lên bên tai cô.

Chỉ cần không có Kiều Tịch ở đó, tạo thành đối lập với cô ta, vẻ ngoài c*̉a Triệu Vũ Tích vẫn thuộc về dạng đẹp đẽ thanh tú, đặc biệt là cô ta mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, mái tóc quăn dài, cười rộ lên yên tĩnh động lòng người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng mà, Kiều Tịch ở bên cạnh đã quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, căn bản không muốn để ý cô ta.

Đối diện với đôi mắt đen nhánh quá mức trong suốt c*̉a Kiều Tịch, Triệu Vũ Tích vô ý thức né tránh tầm mắt, ánh mắt đối phương quá sắc bén, có ảo giác nhìn xuyên được trái tim con người.

Cho nên, lúc cô ta xuống xe lửa gặp phải kẻ trộm, không ít người chủ động giúp cô ta.


Cho nên, đời này cô ta mới có thể muốn đến bên cạnh Lục Hoặc, đổi thành cô ta bảo vệ anh.

Gương mặt đầy nếp nhăn c*̉a bà Lý trắng bệch, khuôn mặt luôn luôn hiền lành c*̉a bà đỏ ửng, chảy nước mắt nhìn về phía phòng phẫu thuật, nếu con trai xảy ra chuyện gì, bà cũng không muốn sống nữa.

” Một buổi chiều ngắn ngủn đã khiến bà Lý tiều tụy rất nhiều.

Cô ta không nghĩ tới mục tiêu công lược lần này sẽ ở thôn An, cùng một nơi mà Kiều Tịch đi vẽ vật thực.

Lúc này, Kiều Tịch kéo Triệu Vũ Tích lên, “Hai chúng tôi không phải người nhà, cô có thể có thể kiểm tra chúng tôi xem ai có nhóm máu thích hợp.

Kiều Tịch cong môi, giọng điêu nhẹ nhàng, “Chị xác định chị có thể nói chuyện phiếm với em? Không phải chị không thể nói à?”

Kiều Tịch cong môi.

Khí hậu c*̉a thôn An không giống thành phố B, nơi này có núi bao quanh, chênh lệch nhiệt độ trong ngày khá lớn, ban ngày rất nóng, tới ban đêm sẽ rất lạnh, cần mặc áo khoác.

“Anh làm xong đồ ăn rồi đưa đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kiều Tịch híp mắt, cô nhìn kỹ anh, “Có phải anh cũng chưa ăn cơm tối không?”


Hiện tại, cô ta đã biết chuyện Kiều Tịch sống nhờ nhà bà Lý, đối với cô ta mà nói đây thật ra là một tin tốt, chỉ cần đi theo Kiều Tịch, cô ta có thể thuận lợi ở Lý gia, tiếp xúc với bà Lý.

Bạo Phú không thể biết đối tượng công lược c*̉a Triệu Vũ Tích nữa, sau này muốn tìm được đối tượng công lược c*̉a Triệu Vũ Tích trước khi cô ta trồng cây xong sẽ khó khăn hơn nhiều.


Bây giờ cô ta vẫn có bộ lọc cấp hai c*̉a bàn tay vàng, có thể gia tăng thiện cảm c*̉a người khác đối với cô ta.



” Kiều Tịch nói với bà Lý, “Chị ấy là Triệu Vũ Tích, là chị họ c*̉a cháu.

“Vâng.

Kiều Tịch nghi hoặc, “Hả?”

Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra.


Trong quá trình đuổi theo và vật lộn, đối phương lấy ra dao nhỏ, trong sự hỗn loạn, dao nhỏ đâm vào ngực chú ấy.

Bộ dạng lạnh lùng tự phụ, khiến vô số người phụ nữ muốn khuất phục.

“Bị phát hiện?” Kiều Tịch không thể không kinh ngạc, “Khó trách cậu không biết Triệu Vũ Tích trồng xong cây rồi.

Hệ thống nói với cô ta, lúc trước mỗi lần cô ta làm nhiệm vụ đều thất bại, là bởi vì có người ăn cắp thông tin c*̉a họ, cản trở họ.

Bà Lý không nghĩ tới người con gái mà con trai bà cứu lại là chị họ c*̉a Kiều Tịch, duyên phận như vậy cũng không biết nên nói gì, “Người bị thương ở bên trong là con trai bà, cháu nói cho bà biết, lúc ấy xảy ra chuyện gì.

Cô đỡ bà Lý đi đến ghế dài bên kia c*̉a hành lang ngồi xuống.

Khóe miệng cong lên c*̉a đối phương gần như không duy trì được, cười còn khó coi hơn khóc.

Triệu Vũ Tích tiếp tục gõ chữ cho bà Lý xem: Kẻ trộm đâm dao vào ngực c*̉a chú ấy, chú ấy chảy rất nhiều máu, cháu thật sự lo lắng……

Kiều Tịch nhíu mày, “Cậu không nói cho tôi biết.

” Đối phương lớn tuổi, không thể thức đêm được.

Triệu Vũ Tích khϊếp sợ, thế mà Lục Hoặc lại xuất hiện ở chỗ này.

Nhân viên y tế gật đầu, “Hai người đi c*̀ng tôi.

Kiều Tịch nghi hoặc: “Có ý gì?”

“Thật xin lỗi, người nhà không thích hợp trực tiếp truyền máu.

Thật hiển nhiên, đối phương cũng không lường trước được lại gặp phải cô ở đây.

Hệ thống đã chỉnh sửa lỗ hổng, quả nhiên, cô ta thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trồng cây, bây giờ kịp thời tìm được mục tiêu công lược.

Bà Lý kinh ngạc, “Tiểu Tịch, hai cháu quen biết?”


Bây giờ người bệnh còn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm, đêm nay còn cần quan sát bệnh c*̉a anh ấy kỹ càng.

Lời nói vô tâm c*̉a cô giống như lưỡi dao nhỏ, đâm vào Triệu Vũ Tích.

Anh nắm tay nhỏ c*̉a cô không buông.

“Cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ trồng cây rồi?” Nếu cô không nhớ nhầm, lần này Triệu Vũ Tích phải trồng 600 cây.

Trên mặt cô ta mang theo ý cười ngọt ngào, gió đêm thổi bay làn váy màu vàng nhạt c*̉a cô ta, Triệu Vũ Tích gõ chữ trên di động: Bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà đi.


Khóe miệng cô ta mỉm cười, vẻ mặt chờ mong nhìn Kiều Tịch, tay cô ta nhanh chóng gõ chữ trên di động: Tiểu Tịch, thật tốt quá, đêm nay chị có thể ngủ cùng em.

Không bao lâu, cô nghe điện thoại mà Lục Hoặc gọi tới.

Triệu Vũ Tích nghe hai người nói chuyện, ngực cô ta chua xót.

Triệu Vũ Tích gật đầu, nỗ lực kiềm chế sự mất kiên nhẫn trong lòng, cô ta cần tiếp cận bà Lý, mới có cơ hội công lược đối phương, vẻ mặt cô ta suy yếu, cười rất dịu dàng, gõ chữ trên di động: Cháu không sao.

Triệu Vũ Tích đột nhiên bị Kiều Tịch kéo lên trước, cô ta còn chưa phản ứng lại đã bị nói phải truyền máu, bây giờ nghe thấy Kiều Tịch hỏi, đối diện với ánh mắt tha thiết c*̉a nhân viên y tế và bà Lý, cô ta tức giận muốn hộc máu.

Cho đến khi xe lái vào thôn, dừng trước cửa nhà bà Lý.

Triệu Vũ Tích tới đây là vì bà Lý, khi cô ta ở trên xe lửa, trong lúc vô tình bị kẻ trộm phát hiện cô ta không thể nói chuyện, cho nên, đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm cô ta, lựa chọn ra tay với cô ta.


Người thứ ba gì?

Lục Hoặc cười khẽ ra tiếng: “Anh sẽ không làm việc ngốc như vậy.

Triệu Vũ Tích nhìn về phía đối phương, thế mà người đàn ông cứu cô ta lại là con trai c*̉a mục tiêu công lược c*̉a cô ta?

” Kiều Tịch vô cùng đáng thương nhìn anh.

Tinh thần bà Lý chấn động một cái, bà vội tiến lên.

Cô hỏi Bạo Phú, “Lần này Triệu Vũ Tích tới, có phải vì năng lượng xanh c*̉a bà Lý không?”

Trên mặt và trong mắt cô ta ngập tràn sự áy náy, nếu có thể mở miệng nói chuyện, cô ta nhất định phải khóc vài tiếng, cô ta gõ chữ trên di động: Về chuyện con trai c*̉a bà, thật sự rất xin lỗi, cháu cũng không nghĩ tới lòng tốt nhất thời c*̉a chú ấy, lại khiến chú ấy rơi vào tình trạng nguy kịch, bây giờ lại phải cấp cứu trong phòng phẫu thuật.

“Tiểu Tịch, cháu đưa chị họ về nhà bà trước đi, đêm nay bà ở lại bệnh viện.

Bà Lý từ chối, “Tấm lòng c*̉a cháu, bà đã biết, mau trở về thôi, Tiểu Hoặc khẳng định còn đang đợi cháu.


Nhưng mà, Kiều Tịch ở phía trước đã bước nhanh lên, cô có chút oán giận làm nũng, “Sao anh lại ở đây chờ em?”


Từ khi cô ta biết người bên trong là con trai c*̉a bà Lý, trong lòng cô ta đang chờ đợi đối phương xảy ra chuyện, sao có thể muốn cứu người được!

Cô ta rất nhiệt tình: Chúng ta cùng nhau lớn lên, còn chưa từng thử ngủ c*̀ng giường, nói chuyện tâm sự như chị em, lần này cuối cùng c*̃ng có cơ hội.

Triệu Vũ Tích muốn mở miệng, lại nhanh chóng phản ứng lại cô ta không mở miệng được, cô ta nhanh chóng gõ chữ trên di động.

Cô ta thấy bà Lý đứng bên cạnh Kiều Tịch, mắt nhìn năng lượng xanh trên mu bàn tay c*̉a đối phương, cô ta dùng sức kiềm chế xúc động muốn hét lên, đây là mục tiêu mà cô ta muốn tìm.

Thiếu niên nghe thấy cô gái không đồng ý, anh chỉ có thể nhẹ đáp một tiếng.

” Lục Hoặc nói.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Triệu Vũ Tích đi theo Kiều Tịch lên xe.

Kiều Tịch tùy ý để tay anh và tay nhỏ c*̉a cô đan chéo vào nhau, “Em đói quá.

Đặc biệt là khi thấy Lục Hoặc trước kia lạnh lùng, bảo vệ cô ta lại nắm tay Kiều Tịch, cảm giác chua xót đánh úp lại, khiến miệng cô ta đắng chát.

Bây giờ năng lượng xanh c*̉a đối phương chỉ có 20%, hơn nữa, tình hình c*̉a con trai bà c*̃ng không quá lý tưởng.

Nghe thấy việc con trai đang cấp cứu, vẻ mặt bà Lý chấn động, gần như đứng không vững, trên mặt đều là sự lo lắng.

Triệu Vũ Tích không nhịn được, lại nhanh chóng gõ chữ trên di động: Tiểu Tịch, sao em lại ở bệnh viện, là có chỗ nào không thoải mái à? Người bên cạnh em là……

Việc này vốn dĩ đã không liên quan đến Kiều Tịch, sao bà có thể để cô gái liên lụy c*̀ng?

Giọng nói trẻ con c*̉a Bạo Phú có chút thấp, “Chủ nhân, hẳn là không sai.

Tốc độ kiểm tra nhóm máu rất nhanh, nhân viên y tế kiểm tra được, Triệu Vũ Tích và Trần Đống Lương cùng nhóm máu.

Kiều Tịch nhìn cửa phòng phẫu thuật, “Lát nữa em tùy tiện mua chút gì đó ăn.

Kiều Tịch thấy, năng lượng xanh trên mu bàn tay bà Lý đang giảm xuống, từ 70% lập tức rớt xuống 50%. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh có để lại đồ ăn, còn nóng, vào nhà ăn đi.

Triệu Vũ Tích rất để ý đến việc hai chân Lục Hoặc không thể đi, nhưng không thể không thừa nhận, vẻ ngoài xuất sắc c*̉a Lục Hoặc khiến cô ta rất rung động, nghĩ đến đời trước đối phương quật khởi, không ít người trong giới hào môn đều cần xem sắc mặt c*̉a anh, anh lại coi thường sự lấy lòng c*̉a mấy kẻ đó.

Vốn dĩ Triệu Vũ Tích còn đang oán giận chính mình phải đi xa như vậy, còn phải tìm lý do nói với dì nhỏ là đi chăm sóc Kiều Tịch, bây giờ cô ta cảm thấy chuyến đi này c*̉a mình không lãng phí chút nào.

Bà Lý đã biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bà buồn rầu, trên mặt đầy đau lòng khổ sở, rồi lại không thể trách cứ Triệu Vũ Tích, dù sao cô ta cũng là người bị hại vô tội, không phải cô ta sai, hơn nữa đối phương là chị họ c*̉a Kiều Tịch, lại không thể nói chuyện, đã đủ đáng thương.

” Bây giờ cô và bà Lý đều không có tâm trạng suy nghĩ vấn đề ăn cơm.

“Còn chưa ăn cơm tối à?” Giọng nói trầm thấp c*̉a Lục Hoặc còn dịu dàng hơn ánh trăng, “Em không phải nói sẽ ăn ở bệnh viện à?”

” Kiều Tịch nói: “Em và bà Lý không biết khi nào mới về được, anh ăn cơm chiều trước đi.

Năng lượng xanh c*̉a bà Lý lại tiếp tục giảm xuống, lập tức biến thành 20%.

Cô mới đi 7 ngày, đối phương đã trồng xong 600 cây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô vội đỡ lấy tay bà Lý, cô bất mãn trừng mắt nhìn Triệu Vũ Tích một cái, đối phương hiển nhiên là cố ý, “Chị nói nghiêm trọng rồi, bác sĩ đang cấp cứu, chú ấy nhất định sẽ không sao.

“Triệu tiểu thư, cô thích hợp truyền máu cho người bệnh, mời đi theo tôi.


” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kiều Tịch vừa cúp điện thoại, lúc này, nhân viên y tế trong phòng phẫu thuật đi ra, “Người nhà bệnh nhân ở đây không? Người bệnh chảy rất nhiều máu, cần truyền máu gấp.



Hàng rào trong sân treo một vài chiếc đèn vàng nho nhỏ, trong đêm tối có cảm giác đẹp đẽ như ngôi nhà gỗ trong truyện cổ tích.

Lúc chạm đến Kiều Tịch, khuôn mặt lạnh lùng c*̉a Lục Hoặc lập tức trở nên dịu dàng, “Thật xin lỗi.

Bạo Phú nói: “Hình như hệ thống xấu xa c*̉a đối phương đã phát hiện tôi chặn và thu nhận thông tin c*̉a họ, bây giờ chặn tôi rồi.

Kiều Tịch thấy cảm xúc trên mặt đối phương từ kinh ngạc rất nhanh chuyển thành vui vẻ, cô ta bước nhanh tới, lấy di động ra, gõ chữ ở phía trên: Tiểu Tịch, thật tốt quá, chị đang muốn đi tìm em.


Nhưng mà chỉ liếc mắt một cái, Triệu Vũ Tích đã khẩn trương đến tim đập như sấm, nhìn bóng dáng Lục Hoặc và Kiều Tịch đi vào nhà, cô ta cắn môi, đi theo vào.

Trong đêm tối, khuôn mặt lạnh lùng trong sáng c*̉a anh có cảm giác thần bí không nói nên lời, khiến trái tim người ta đập rộn lên một cách khó hiểu.

Kiều Tịch: “Bà Lý, cháu ở lại giúp bà.

Nhìn thấy năng lượng xanh c*̉a đối phương là 70%, Triệu Vũ Tích cảm thấy nhiệm vụ lần này, ngay cả ông trời cũng đang giúp cô ta.

Lần này, cô ta nhất định sẽ không thất bại nữa.

Lục Hoặc không nói dối Kiều Tịch, “Anh còn chưa đói bụng.

Bạo Phú nói với Kiều Tịch, “Chủ nhân, tôi không nhận được thông tin nhiệm vụ c*̉a đối phương.

Bên cạnh, Triệu Vũ Tích chậm rãi gõ chữ nói chuyện với bà Lý, dần dần lấy được sự tín nhiệm c*̉a đối phương.

“Nếu em không về, có phải đêm nay anh sẽ không ăn cơm không?” Đôi mắt diễm lệ c*̉a Kiều Tịch hung dữ trừng anh.

“Chú ấy là người tốt, ở hiền gặp lành, nhất định sẽ không sao đây.

Kiều Tịch quay đầu, dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo c*̉a cô diễm lệ, cười chúc mừng Triệu Vũ Tích: “Ước nguyện lúc nãy c*̉a chị thế mà lại được thực hiện rồi, có phải rất vui vẻ hay không?”

Bà Lý thấy Triệu Vũ Tích truyền máu cho con trai c*̉a mình, những oán trách nơi đáy lòng c*̉a bà đối với Triệu Vũ Tích biến mất trong nháy mắt, dù sao c*̃ng không phải cô ta sai.

Mà thiếu niên lại mặc sơ mi trắng mỏng manh, màu môi rất nhạt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng dưới ánh đèn càng thêm tái nhợt, hiển nhiên anh đã chờ trong sân rất lâu.

“Hai người thì sao?” Giọng nói c*̉a thiếu niên thấp thấp khàn khàn, mang theo sự dịu dàng trong vô thức, khiến lỗ tai c*̉a người ta tê dại.



Ban đêm, hai cảnh sát đã trở về Cục Cảnh Sát, Triệu Vũ Tích truyền máu xong đi ra, mặt cô ta rất khó coi.

Kiều Tịch nhìn cô ta, hỏi ngược lại: “Sao chị lại ở đây?”


Triệu Vũ Tích nhanh chóng gõ chữ trên di động: Dì nhỏ không yên tâm, lo lắng em ở đây sống không tốt, không thể chăm sóc tốt cho chính mình, cho nên chị đến thăm em để dì yên tâm, em có yêu cầu gì, chị cũng có thể giúp đỡ.

Sao đối phương lại đi c*̀ng Kiều Tịch?

Ánh mắt Lục Hoặc lướt qua trên mặt cô ta, cũng không dừng lại.


Anh chỉ là muốn chờ cô một chút, chờ rồi chờ, liền trễ thế này.


“Cơm ở đó sao em nuốt trôi được, em chỉ ăn một xíu.

Biểu cảm trên mặt Triệu vũ gần như muốn sụp đổ, cô ta thật sự rất chán ghét Kiều Tịch!

Trên mặt Triệu Vũ Tích đầy áy náy, cô ta gõ chữ: Thật xin lỗi, chị chỉ muốn nói cho bà biết chuyện gì đã xảy ra, chị không phải cố ý, hy vọng chú ấy bình an vô sự.

Kiều Tịch mở cửa gỗ ra.

Kiều Tịch tiếp tục nói: “Giường em không ngủ được người thứ ba, chị tự đi tìm chỗ ngủ đi.

Kiều Tịch nói với Triệu Vũ Tích: “Người bên trong vì giúp chị mới xảy ra chuyện, chị sẽ không không muốn truyền máu, đúng không?”

“Em gửi địa chỉ bệnh viện cho anh.

Bác sĩ từ bên trong đi ra: “Phẫu thuật đã kết thúc, con dao đâm vào ngực c*̉a người bệnh, thiếu chút nữa đã đâm thủng trái tim.

Kiều Tịch không muốn để Lục Hoặc vất vả, “Không cần đưa tới.



Kiều Tịch tạm thời không hỏi nhiều nữa.

“Hệ thống c*̉a đối phương biết cậu chặn thông tin c*̉a họ à?” Kiều Tịch hỏi.

” Kiều Tịch an ủi bà Lý, cô quay đầu cảnh cáo Triệu Vũ Tích, “Bây giờ tình huống bên trong như thế nào chị cũng không biết, chị không cần phải nói những lời khiến người ta hoảng sợ như vậy.

“Còn đang trong phòng phẫu thuật.

Nhưng mà, khiến cô ta ảo não là, bây giờ cô ta còn chưa thể mở miệng nói chuyện, căn bản rất khó tiếp xúc nói chuyện với Lục Hoặc.


“Em ăn thử là biết.

Kiều Tịch không tiếp tục để ý tới Triệu Vũ Tích.

Ngực Triệu Vũ Tích nóng lên, cô ta vui vẻ đi về phía Lục Hoặc.

Trái tim treo lên c*̉a bà Lý còn chưa thể buông xuống.

Triệu Vũ Tích đầy áy náy nhìn bà Lý, tiếp tục gõ chữ: Thật xin lỗi.

Giọng nói trẻ con c*̉a Bạo Phú có phần kiêu ngạo, “Hệ thống xấu xa kia chỉ phát hiện thông tin bị tiết lộ, cũng không biết là ai đang quấy rối hành động c*̉a bọn họ.

Chương 41: Chương 41

“Bây giờ con trai c*̉a bà Lý thế nào rồi?” Lục Hoặc hỏi.

“Anh biết làm à?” Kiều Tịch kinh ngạc.

” Hơn nữa bây giờ cô không ở thành phố B, căn bản không biết Triệu Vũ Tích đi trồng cây mỗi ngày.

Triệu Vũ Tích đi theo phía sau cô nhìn thấy, thiếu niên ngồi phía sau ánh đèn, yên tĩnh chờ đợi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Chương 41