Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4


Sau khi Khương Kỳ Hoài và Khương Uẩn Châu đi làm, họ vẫn thường cho cô ta thêm tiền tiêu vặt, hoặc tặng đồ, quà cáp.

Nhưng với tôi, đó là một số tiền lớn. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-4.html.]

Cuối cùng tôi chọn một căn biệt thự nhỏ có vườn.

Tôi muốn cắt đứt với quá khứ.

Thật ra ông ta chẳng mấy khi quan tâm đến việc học của tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không biết anh ta nghe từ ai, cứ nghĩ tôi học vẽ chỉ để bắt chước Khương Nhược Dao.

Thật ra, từ năm ngoái tôi đã âm thầm chuẩn bị đi du học.

“Khương Tế Đường, em không giống Nhược Dao. Con bé học vẽ từ nhỏ rồi, em có cố mấy cũng không theo kịp trình độ của nó đâu.”

Ngày thứ hai sau khi chuyển đến, tôi gặp một người hàng xóm gốc Hoa.

Một câu nói truyền cảm hứng tôi từng thấy trên mạng bỗng hiện lên trong đầu.

Sau khi dọn vào nhà mới, dù chưa mua sắm được gì, mọi góc trong nhà vẫn còn bừa bộn chờ tôi sắp xếp, nhưng trong lòng tôi lờ mờ có một cảm giác — tương lai rồi sẽ ổn thôi.

Còn hơn hai tháng nữa mới đến kỳ nhập học.

Ngay khoảnh khắc đặt chân xuống sân bay, việc đầu tiên tôi cần làm là tìm nhà ở.

Chưa kể, mỗi năm số tiền đổ vào chi phí y tế cho cô ta đều là những con số khổng lồ.

Bà là một phụ nữ ngoài năm mươi, mái tóc nhuộm màu đỏ rượu nổi bật, dày và óng mượt khiến người ta không khỏi ghen tị.

Trước đó tôi đã liên hệ với vài chủ nhà qua mạng, dùng vốn tiếng Anh không mấy lưu loát của mình để trao đổi. May mà cũng đủ để giao tiếp.

Tôi từng nhận được một món quà từ Khương Kỳ Hoài – quà mang về sau chuyến công tác.

Không ai nghĩ tôi có thể đậu. Chính tôi khi đó cũng không dám chắc.

May mà tôi đến sớm, vẫn còn đủ thời gian để sắp xếp căn nhà mới theo ý mình.

Tôi chỉ muốn rời khỏi cái nhà đó.

Tôi còn có thể nhận vẽ online để kiếm thêm thu nhập.

Từ bên hàng rào nhìn vào, chỉ thấy một mảng rực rỡ đầy sắc màu, hoa cỏ chen chúc, ngập tràn sức sống.

Sau chuyến bay mười tiếng đồng hồ, tôi đặt chân đến London, hít thở bầu không khí xa lạ nơi đất khách.

Tôi rất thích khu vườn của bà.

Nhưng nhìn cái cách họ nôn nóng đuổi tôi đi, tôi lại nghĩ — chẳng cần phải nói gì cả, như vậy có khi lại tốt hơn.

Lúc tôi bắt đầu học vẽ, Khương Uẩn Châu từng đến khuyên tôi từ bỏ:

Tôi đã quá quen sống trong nghèo khó, trong cái nghèo của vật chất và cả cái nghèo của cảm xúc.

Khương Nhược Dao từng khoe khoang sau lưng rằng số tiền đó chỉ bằng tiền tiêu vặt vài tháng của cô ta.

Ấy vậy mà không hiểu sao, trái tim tôi lại thấy nhẹ nhõm lạ thường – thậm chí còn có chút hưng phấn không hợp hoàn cảnh.

Nhưng sau đó mới biết, cái túi hàng hiệu ít ỏi mà tôi sở hữu ấy, thực ra là món đồ Khương Nhược Dao không chọn.

Bà toát ra vẻ rạng rỡ, vui tươi, nếu bà không nói ra tuổi, tôi thật sự chẳng thể ngờ bà sắp bước sang tuổi lục tuần.

Cuộc đời là một cánh đồng hoang.

Lúc ấy tôi đã rất vui.

Chỉ là hôm đó uống rượu vào, cần cớ để trút giận.

Nơi này xa lạ, khuôn mặt nào cũng không quen thuộc.

Ban đầu tôi cũng định sẽ tìm cơ hội nói với nhà họ Khương một tiếng.

Tôi có một ngôi trường muốn theo học và đã tự mày mò làm hồ sơ gửi đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng tôi thật sự yêu việc học vẽ.

Từ nhỏ tôi đã thích, chỉ là ba mẹ nuôi luôn cho rằng nó vô dụng, không cho học.

Muốn xây lại, phải dám phá bỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 4: Chương 4

Bên cạnh tôi chỉ có một chiếc vali 24 inch.

Rời khỏi nhà họ Khương, rời khỏi bầu không khí đè nén và đầy áp lực đó, tôi bỗng thấy cuộc sống nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tôi phải lén học kỹ thuật vẽ từ các blogger trên mạng, rồi tranh thủ thời gian rảnh luyện tập.

Trong mắt ông, con gái học hành cũng chẳng có giá trị gì.

Tôi quá thích căn nhà này, thế nên tôi hiếm hoi cho phép mình sống hơi xa xỉ một lần – và quyết định thuê nó.

Họ không hề biết.

Ngay cả khi biết ba mẹ ruột mình là người giàu có, tôi vẫn dè dặt từng chút một, không dám tiêu hoang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặc dù số đó đã liên kết với đủ loại tài khoản, nhưng tôi vẫn quyết vứt bỏ.

Ngày đầu tiên chuyển đến, tôi vứt luôn thẻ SIM cũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đó là căn đắt nhất trong số những chỗ tôi từng xem, nhưng vì chủ nhà đang cần tiền gấp nên đã giảm giá khá nhiều. Vị trí cũng không quá xa trường học sắp tới của tôi, có thể coi là cơ hội hiếm có tôi may mắn gặp được.

Hiện tại, với học phí hằng năm, tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt, cộng với khoản tiết kiệm còn lại, tôi nghĩ mình vẫn đủ xoay sở.

Có một lần tôi bị sốt cao, thi cuối kỳ không tốt, ba nuôi đổ hết lỗi cho việc tôi “nghiện vẽ”, xông vào phòng, đá tung cửa, xé hết đống tranh tôi giấu dưới gầm giường.

Tôi biết, so với ba đứa con còn lại, những gì tôi nhận được thật chẳng đáng là bao.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4