Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Chương 13

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13


Có điều, vợ chồng họ về nhà được mấy hôm, thì Lý Tự lại… chuyển sang ở hẳn nhà tôi.

“Thật sao? Tôi thì không nhớ.”

“Về chuyện bản thiết kế…” – cuối cùng anh ta cũng nhắc đến.

Anh ta không ngờ tôi từng nghe thấy câu đó.

Nhưng chuyện nhà họ Khương thì vẫn chưa dừng lại.

“Bây giờ mọi chuyện đúng như ý các anh rồi, chẳng phải tốt sao?”

“Đường Đường!”

“Chuyện này đúng là Nhược Dao sai, nhưng bây giờ em ấy đang nằm viện, không chịu được kích động…”

Họ trở về căn nhà bên cạnh.

“Thuê gì mà thuê? Tự anh viết đấy, chỉ nhờ người khác đăng thôi.” [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-13.html.]

Khương Kỳ Hoài vẫn chưa rời khỏi London.

“Tôi từng nghe Khương Uẩn Châu nói với anh: ‘Biết thế thì đã chẳng nên đưa tôi về nhà’.”

“Bây giờ tôi muốn đăng thì đăng. Anh lấy tư cách gì mà can thiệp?”

Rồi anh nói tiếp:

“Anh Lý nhìn có vẻ quen quen, chúng ta từng gặp ở đâu chưa?”

“Anh là…?”

Lần nữa, anh ta chặn tôi trước cửa studio. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chúng tôi phải về rồi. Gần đây chắc chuyện gia đình anh cũng rối ren lắm — nếu không có gì quan trọng thì đừng đến làm phiền bạn gái tôi nữa.”

“Hay anh cứ về nhà ở đi, ở đây hoài cũng không hay lắm…”

Chương 13: Chương 13

“Nếu thiên kim tiểu thư thật sự không cần làm gì, vậy tại sao Khương Nhược Dao lại phải ăn cắp thiết kế của tôi để lập thương hiệu thời trang?”

Cô ta ôm ngực, khóc lóc rồi ngã xuống, cả nhà nháo nhào đưa đi viện, còn tôi thì bị mắng té tát chẳng vì lý do gì.

Tôi đ.ấ.m anh một cái.

Tôi cắt lời:

Nhưng chỉ làm bộ thôi, chẳng hề dùng sức.

“Còn nếu ai đó phải gánh hậu quả vì làn sóng dư luận hiện tại thì… đáng đời thôi. Anh thấy đúng không?”

“Con mèo mập này đúng là…”

Lý Tự mặc áo ba lỗ trắng, nằm co trong chiếc ghế lười của tôi, ôm mèo.

“Đường Đường, không sao đâu. Bọn dì cũng có thể trở thành người thân của con.”

Bà Tô thậm chí còn trừng mắt: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi nhìn anh ta, giọng điềm đạm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em đang sống yên ổn với thân phận một thiên kim tiểu thư, hà tất phải chịu khổ đi làm thuê làm mướn?”

Sắc mặt Khương Kỳ Hoài cuối cùng cũng thay đổi.

“Biết ngay tên nhóc này không có ý tốt mà. Trước kia có bao giờ thấy nó hiếu thảo, chịu khó về thăm nhà đâu.”

“Muốn được ôm một cái không?”

“Không, nhẹ lắm.” – anh đáp,

Không biết từ lúc nào, bà Tô và ông Lý đã biết hết mọi chuyện.

“Anh không có ý đó. Ý anh là… lúc đó…”

“Cái chuyện thuê người viết truyện ‘thiên kim thật – giả’ kia… là anh làm à?”

Cái không khí dịu dàng này, cộng thêm nụ cười nhàn nhạt treo trên khóe môi anh — đúng là quá khó cưỡng.

“Tôi đang làm việc ở đây, về với anh làm gì?”

“Em cũng mập rồi à?”

“Nhắn tin cho mẹ anh, bảo họ quay lại Thụy Sĩ đi. Bạn gái anh bắt đầu ngại rồi.”

Bà Tô nhìn tôi, ánh mắt đầy xót xa:

“Anh là anh Khương đúng không? Nghe danh đã lâu.”

Nhưng tôi luôn nhớ câu mà Khương Uẩn Châu nói sau đó.

Nếu mèo mà nghe hiểu được chắc sẽ càng tức hơn.

Lý Tự đáp:

Thế là tôi ngồi luôn vào lòng anh, Lý Tự đưa tay ôm lấy, khẽ nâng tôi lên một chút như đang cân đo.

Anh ta im một chút rồi tiếp lời:

Tôi hỏi anh:

Nhưng đến khoảnh khắc này, tôi mới thật sự cảm nhận được cảm giác bình yên, có chốn để dựa vào.

Anh tự giới thiệu mình như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Tự đến đón tôi tan làm.

“…Ừm…Văn phong cũng khá đấy.”

Hai mươi mấy năm trước đó, tôi cứ ngỡ mình luôn đơn độc.

“Tôi bị lấy mất tác phẩm, lại còn bị vu oan. Giờ anh hỏi tôi vì sao muốn làm rõ sự thật à?” – tôi phản hỏi.

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Khác xa với con mèo kia.”

Khương Kỳ Hoài nghẹn lại.

Lý Tự nhìn tôi, rồi dang tay ra:

Ngón trỏ dài gầy gầy gảy nhẹ vào râu mép của Tiểu Tuyết.

Tôi khẽ hỏi:

Tôi đáp trôi chảy, lời lẽ sắc bén hơn hẳn trước kia.

Lý Tự bật cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Tự ôm vai tôi rời đi.

Anh ta muốn tôi về cùng.

Tôi lạnh nhạt sửa lại:

Và lúc ấy — Khương Kỳ Hoài không hề phản bác.

Mèo nổi giận — há miệng cắn anh.

Tôi khẽ khuyên:

“Lúc trước em không làm lớn chuyện, sao bây giờ lại công khai?”

Tôi cảnh giác:

Xong rồi chạy đi, thân tròn ục ịch, chân ngắn cũn cỡn.

“Thì liên quan gì đến tôi?” – tôi lạnh nhạt đáp.

“Tôi là bị đuổi đi.”

“Tôi là bạn trai của Đường Đường — Lý Tự.”

Tôi im lặng một lúc, rồi hỏi:

“Anh làm gì đó?”

Chuyện đó xảy ra sau một lần Khương Nhược Dao lên cơn đau tim — tôi cũng quên mất lúc đó là vì chuyện gì.

Lý Tự cầm điện thoại lên, không biết đang gõ gì.

Anh bước tới, một cách rất tự nhiên khoác tay qua vai tôi, nhìn người đối diện với vẻ bình thản:

Ba mẹ anh chẳng hề phản đối.

Lý Tự đáp dửng dưng:

Khương Kỳ Hoài quan sát Lý Tự, hơi nhíu mày, một lúc sau mới nói:

“Đừng nói ‘lúc đó’. Bởi vì tất cả các người đều tin lời Khương Nhược Dao, dĩ nhiên sẽ không tin cô ta có thể lẻn vào phòng tôi để ăn cắp. Dù tôi có đưa ra bằng chứng, mấy người cũng sẽ bảo tôi bịa chuyện.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13