Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Thì ra đêm ấy thật sự là ngươi
Ở Cần Vụ Viện, nàng từng thấy hắn rất nhiều lần cởi chiếc nhẫn ngọc kia mỗi khi làm chuyện gì đó. Lục Diễm chưa bao giờ rời khỏi ngọc ban chỉ ấy, trừ lúc…
“Thì ra... đêm đó thật sự là ngươi.”
“Tên Lục đại công tử khinh người quá đáng! Cô nương! Chúng ta đi tìm lão phu nhân, ta không tin...”
Nàng đưa tay tháo nhẫn, nhẹ nhàng đặt lên bàn cạnh giường.
Hoa Thanh Nguyệt khẽ cười, chua xót:
“Còn đứa đệ đệ từ trong bụng mẹ đã mang bệnh suyễn của ngươi... không chừng cũng...”
“Nếu ngươi hầu hạ tốt, tương lai ta có thể ban cho ngươi danh phận thiếp thất thấp nhất ở Cần Vụ Viện—”
Lục Diễm hờ hững nhướng mày, ánh mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó đoán.
Ngay sau đó, giọng hắn vang lên, lạnh lùng và tàn nhẫn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nước mắt của Hoa Thanh Nguyệt đã cạn. Nàng không dám đánh cược. Nếu Lục Lê và lão phu nhân biết được chuyện giữa nàng và Lục Diễm…
“Ta còn tưởng ngươi thật lòng với tên ngốc đệ đệ kia, hóa ra... cũng chỉ đến vậy thôi.”
“Là ta. Nếu ta nói cho mọi người biết, đêm đó ngươi từng chủ động câu dẫn ta, ngươi nghĩ xem, tổ mẫu còn muốn gả ngươi cho Lục Lê nữa không? Hay là trực tiếp đuổi ngươi ra khỏi phủ?”
…
Chẳng bao lâu sau, Đào Hề chạy vào, nhào tới mép giường:
“Ta chỉ hy vọng, mối quan hệ giữa chúng ta không ai trong Lục phủ được biết. Khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ tự mình rời đi. Đại công tử như trăng sáng trên cao, ta không muốn vì mình mà để ngài bị người đời dèm pha.”
“Đêm nay, đến phòng ta.”
“Tự mình cởi ở đây, hay đến Cần Vụ Viện?”
Chưa kịp động đến áo lót, đã bị hắn kéo mạnh, đẩy ngã ra giường.
“Không sao đâu.” — Hoa Thanh Nguyệt đứng dậy, chậm rãi mặc lại y phục.
Môi nàng bất chợt bị chặn lại — triền miên không dứt.
Nếu nàng đi theo hắn, có lẽ vài năm nữa hắn sẽ cưới vợ, nàng cũng được giải thoát. Có thể không cần đợi lâu như vậy.
Lục Diễm nghe tiếng bước chân khe khẽ, toàn thân thoáng cứng lại. Rồi lại nhếch môi cười nhạt:
Nàng ấy nhìn thấy y phục vương vãi trên mặt đất, lập tức òa khóc:
Hoa Thanh Nguyệt chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng hắn khuất dần, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi.
Chương 45: Thì ra đêm ấy thật sự là ngươi
Toàn thân nàng run rẩy, nhưng vẫn cố giữ vững khí thế, nói rõ ràng từng chữ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu... nếu ta từ chối hôn sự này, đại công tử thật sự có thể giữ lời?”
“Làm ấm giường cho ta. Đợi khi ta thành thân sẽ thả ngươi đi.”
“Thì ra... đêm đó thật sự là ngươi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời nàng dứt khoát, ngắt ngang lời hắn.
“Đào Hề, ngươi có tin vào mệnh không?”
“Dĩ nhiên, nếu trước khi ta cưới vợ mà hết hứng thú với ngươi, thì cũng sẽ để ngươi rời đi.”
Lục Diễm nhìn rõ từng biến hóa trong cảm xúc của nàng. Hắn giơ tay.
Thân thể Hoa Thanh Nguyệt mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất như mất hết sức lực.
Toàn thân nàng khẽ run.
Nước mắt không kìm được mà trào ra, đôi mắt đỏ hoe vô hồn nhìn chằm chằm người trước mặt. Mãi đến khi khuôn mặt hắn từ từ chồng khớp với bóng hình của kẻ cưỡng ép nàng trong đêm hôm đó.
“Nếu ngươi nghĩ thông rồi, thì lại đây, giống như đêm đó, hầu hạ ta cho tốt. Ta sẽ cho ngươi điều ngươi muốn.”
Nói xong, hắn xoay người, ung dung đi đến bên giường, ngả người nửa nằm, hai chân vắt chéo, như đang chờ nàng tự đến.
“Đừng! Đừng mà!” — Toàn bộ những ảo mộng đẹp đẽ mà Hoa Thanh Nguyệt ấp ủ suốt mấy ngày nay, trong chốc lát đều tan vỡ. Chỉ vài câu của hắn, đã biến tất cả thành hư ảo.
“Giờ thì ta tin rồi... Có những người, từ khi sinh ra đã mang sẵn một số mệnh. Dù có cố gắng thế nào, cũng không thể thay đổi được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đào Hề ngơ ngác nhìn đôi môi đỏ đến mức như sắp rỉ máu của nàng, càng khóc dữ hơn:
“Hay là ngươi muốn cho họ nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ của ngươi? Đêm đó ngươi xông vào phòng ta, là tự mình mở miệng cầu xin ta giải độc tình. Ta chỉ giúp đỡ theo yêu cầu. Giờ thì sao? Không muốn nữa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lục đại công tử, xin đừng quên điều ngài đã hứa.”
Lục Diễm đứng dậy rời đi, không thèm quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh mắt đen sâu của hắn, nàng chậm rãi cởi áo ngoài…
“Cô nương mệnh sao mà khổ thế... Rõ ràng sắp được gả cho Lục tam công tử rồi cơ mà!”
Gò má nàng đỏ ửng bất thường, hơi thở dồn dập lẫn lộn, hắn mới buông nàng ra.
...
Không biết qua bao lâu, nàng lặng lẽ mở miệng:
Nàng vào Lục phủ, cẩn trọng sống từng ngày, chỉ mong có chốn dung thân, tìm một người hiểu lòng mình. Nhưng người ấy... lại không buông tha cho nàng.
“Cô nương, đừng làm ta sợ...”
Giọng hắn trầm thấp, khắc nghiệt:
Nghe vậy, Hoa Thanh Nguyệt chỉ mỉm cười — như thế thì tốt.
Nàng siết chặt tay, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt, nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau.
“Đại công tử, ưmmmm...”
Nàng hiểu ý hắn, run rẩy đáp: “Vâng.”
Qua nửa khắc, nàng gượng ép cảm xúc, cố gắng đứng dậy, chậm rãi bước về phía giường.
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, đã bị hắn đè dưới thân, hơi thở nam nhân nóng rực bao phủ lấy nàng, không còn đường lui.
Hắn nói tới đây, mỉm cười đầy châm chọc:
Vừa khóc vừa kéo nàng đứng dậy.
“Dĩ nhiên. Không cần ngươi phải dặn. Biết thân biết phận, ta sẽ giữ lời. Ngươi đừng mơ tưởng dùng chuyện này trèo cao. Ngay cả làm thiếp thấp kém nhất ở Cần Vụ Viện, ngươi cũng không xứng.”
“Ngươi là người thông minh, ta dám cược ngươi chẳng dám kêu. Ngươi biết nên chọn cái nào.”
Nàng ngơ ngác lặp đi lặp lại:
Câu nói này vừa dứt, không khí trong phòng như ngưng đọng. Chỉ còn tiếng tim đập dồn dập.
Không rõ là tim ai, nhưng đều cháy bỏng, khẩn thiết.
Lục Diễm nhìn người con gái trước mặt, ánh mắt hờ hững, thản nhiên thừa nhận:
…
Thật lâu sau.
Vừa mới đặt xuống, giọng hắn lại vang lên — không chút dịu dàng:
Động tác ấy, nàng hiểu ngay ý.
…
“Lục đại công tử tính toán thật giỏi... Nhưng nếu ta gọi người tới ngay bây giờ, không biết họ sẽ nhìn ngươi ra sao...”
“Đào Hề, hắn chưa làm gì cả.”
“Cô nương! Cô nương! Đại công tử hắn...”
Giống như một tia sét đánh ngang trời giữa cơn mưa bụi cuối xuân, Hoa Thanh Nguyệt đứng c·h·ế·t lặng tại chỗ.
Cả thế giới chao đảo.
“Đi thôi. Ta phải đến Triều Huy Đường một chuyến.”
Ý cười trên mặt Lục Diễm biến mất, thay vào đó là giọng nói lạnh lùng đến tận xương:
Gương mặt Hoa Thanh Nguyệt đẫm nước mắt, nhưng bất ngờ bật cười.
Không biết bao lâu trôi qua.
“Chăm sóc tốt cho đệ đệ ta, trước khi ngài thành thân, ta sẽ hầu hạ ngài chu đáo. Nhưng ta có một điều kiện.”
Rồi hắn bổ sung thêm một câu, giọng nhẹ như gió thoảng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.