Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Điềm Nhu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 83: Chương 83
“Em không phải có máy bay riêng sao, còn đặt vé bay làm chi?”
Một lúc sau, Thư Lan đỏ mặt đẩy anh ra: “Được rồi, tạm biệt.”
Từ Vân Thành đến Ninh Thành không xa, ra khỏi sân bay có người đón, đến thẳng khách sạn, đặt phòng tổng thống, có hai phòng, nhưng Lệ Bắc Đình vẫn đặt thêm một phòng giường lớn cho Trần Vi, một phòng đôi cho vệ sĩ.
Thư Lan ngạc nhiên: “Sao anh không đến công ty?”
“Lệ Bắc Đình, anh lại nuốt lời!” Thư Lan tức giận muốn đấm anh, lần nào cũng vậy.
Cô có chút tuyệt vọng, mai chắc chắn lại mệt mỏi.
“Anh không làm gì hết, anh còn chưa tắm.” Lệ Bắc Đình nắm lấy cổ tay cô.
Thư Lan ăn cơm xong, lại dọn dẹp qua loa một chút, xác nhận không có vấn đề gì, đến sân bay thì Trần Vi đã đến rồi.
Thư Lan thu dọn xong liền gọi điện thoại cho Lệ Bắc Đình: “Đặt thêm một phòng làm gì, vốn dĩ đã có hai phòng rồi.”
Kết thúc cuộc gọi, Thư Lan gọi Trần Vi đi ăn tối ở nhà hàng.
Từ khi đến làm việc bên cạnh Thư Lan, Trần Vi đã cảm nhận rất rõ rằng trên đời này còn có tình yêu như vậy, vợ chồng của Thư Lan và Lệ Bắc Đình, thật sự rất tốt, rõ ràng ngày nào cũng gặp nhau, vẫn thường xuyên gọi đồ ăn ngoài, mua đồ ngọt, bình thường đưa đón đi làm, đại đa số vợ chồng đều không làm được như vậy.
“Tiểu Vi, đưa hộp cho em.” Thư Lan nhìn về phía Trần Vi bên cạnh, cô ấy lấy ra một chiếc hộp nhung đen từ trong túi xách.
“Vậy được, nếu anh có thời gian thì đến đây, đi dạo quanh Ninh Thành.”
“Biết rồi, em đi đây, hơi đói rồi.”
“Tôi hiểu rồi, những ngày này làm phiền cô Tạ rồi.” Thư Lan gật đầu, chẳng lẽ là vì sợ có người sẽ đi dò la phong cách của đối phương sao?
“Anh hãy nghĩ đến việc kiếm tiền nuôi gia đình đi.”
Còn nhớ trước đây nghe Lệ Kiện nói cô ấy đã giành được giải thưởng Tân binh xuất sắc nhất của EK, hôm nay gặp ở đây, chẳng lẽ cô ấy cũng tham gia cuộc thi lần này sao?
“Khỏi, sáng mai đi, giờ trễ rồi, đi ngủ thôi.” Thư Lan cũng không định mang nhiều quần áo, có đồ thay là được: “À phải rồi, trợ lý của em chắc đi cùng, anh đừng quên nói với Kỷ Niên.”
“Được, để vệ sĩ đi theo, đừng nghịch ngợm, đi đâu phải chia sẻ vị trí, có gì thì gọi điện thoại cho anh trước, nếu anh không nghe máy thì gọi cho Kỷ Niên.” Lệ Bắc Đình nắm tay cô, không nỡ buông, đi lâu quá, mà dạo này anh lại bận, không đi được.
Tạ Duệ làm việc trong ngành này nhiều năm, vừa rồi lúc mới nhìn thấy Thư Lan đã chú ý đến đôi bông tai và dây chuyền của cô không phải là hàng thường.
“Tôi có một câu hỏi, có thể tự mang nguyên liệu không?”
“Dạ.” Trần Vi đi theo sau Thư Lan, cô ấy có bạn trai, đương nhiên biết vừa rồi hai người đang làm gì, thật là ngưỡng mộ, bạn trai cô ấy hôm nay đi làm, không có thời gian đến tiễn cô ấy.
Văn Vận là một người phụ nữ rất có khí chất của người thành đạt, nhìn cách ăn mặc của cô ấy đều thiên về trung tính, tóc cũng là tóc ngắn gọn gàng.
“Chuyện nhỏ, lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi xem xưởng làm việc, ban đầu xưởng làm việc chuẩn bị cho mọi người đều giống nhau, nguyên liệu cần thiết đều đã chuẩn bị đầy đủ, nếu còn cần gì khác thì có thể nói với tôi.”
Thư Lan cúi người, chặn môi mỏng của anh lại, lải nhải nữa, tai sắp mọc mầm rồi.
“Biết rồi, chỉ là đi nửa tháng thôi mà, sao làm như đi lâu lắm vậy.” Những lời này từ lúc ở nhà đã bắt đầu nói, đến giờ vẫn còn nói, Lệ Bắc Đình hóa thân thành ông già lẩm cẩm, nói không ngừng.
Trong nhà hàng, Thư Lan nhìn thấy một người có chút quen thuộc, nếu nhớ không nhầm, hình như là Văn Vận.
Hôm sau Thư Lan tỉnh dậy đã gần mười một giờ, may mà Lệ Bắc Đình không có trong phòng, không thì cô đá anh xuống giường rồi.
Nhưng trong lòng Thư Lan cũng rất vui, có người lo còn hơn không ai lo.
“Chuyện nhỏ thôi, đều là Kỷ Niên lo liệu, mới dậy à, vậy thì ăn cơm trước đã.” Làm trợ lý của Lệ Bắc Đình quả thực cần năng lực làm việc cực mạnh, không thì thật sự không kham nổi.
Thư Lan nhận lấy mở ra: “Đây là hai viên kim cương đen một cara, tôi muốn dùng vào thiết kế.”
“Không sao đâu chị Lan, cứ coi như là du lịch công tác, còn được đi máy bay riêng, em mừng muốn c·h·ế·t rồi.” Hôm qua Thư Lan đã nói với cô ấy, mọi chi phí đi lại đều được trả, ai mà không thích chứ.
Lệ Bắc Đình thật sự đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi, trước đây là quân tử, bây giờ là quỷ háo sắc.
“Thư Lan phải không, tôi là Tạ Duệ, phụ trách chi phí của cô trong quá trình làm tác phẩm dự thi, cuộc thi lần này được giữ bí mật trước, các cô không thể biết được mười người này là ai, cũng là vì công bằng, đợi đến khi làm xong tác phẩm, tham gia thi đấu, mới biết được đối thủ là ai.”
“Anh muốn làm gì? Mai em phải dọn đồ, hôm nay phải nghỉ ngơi cho khỏe.” Thư Lan chống cự lùi về sau, làm cả đêm thì làm sao mà ra khỏi cửa được.
“Nếu anh bận thì không cần đến, bên em chắc chắn sẽ rất bận, anh đến em cũng không có cách nào tiếp đón anh.”
Ban đầu Thư Lan thiết kế chỉ dùng vật liệu thay thế rẻ tiền, lúc đầu dùng đá hắc diện thạch, nhưng quá rẻ, không thể hiện được nét độc đáo của thiết kế, cho nên Thư Lan đã tìm được hai viên kim cương đen trong bộ sưu tập của mình, đây là quà ba tặng cô lúc mười mấy tuổi, khi đó cô mới biết, thì ra kim cương còn có màu đen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu Vi, đi thôi.”
“Ừ, đến sớm vậy, đợi em một lát.” Thư Lan chống cửa xe: “Em không cần vào trong đâu, chị tự đi được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy thì Thư Lan rất mong chờ màn so tài của hai người lần này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng điều Thư Lan không ngờ tới là, đồ đạc đã được dọn xong, một cái vali to đùng, đồ dùng đầy đủ hết, còn nhiều hơn cả những thứ Thư Lan định mang theo ban đầu.
Sáng sớm hôm sau, cô và Trần Vi đến Hiệp hội Trang sức tỉnh S, nhân viên công tác tiếp đón cô.
Thư Lan tắt máy tính, có chút háo hức, giống như cảm giác đi trại hè hồi còn đi học.
Tạ Duệ đánh giá hai viên kim cương đen, màu sắc cực đẹp, kim cương mà mọi người thường thấy đều là không màu và màu vàng nhạt, kim cương đen như thế này cực kỳ hiếm gặp, khiến Tạ Duệ không khỏi nhìn Thư Lan thêm lần nữa, lúc này nhìn cô, như đang nhìn thấy tiền vậy.
Thiết kế trang sức không giống với những thứ khác, ý tưởng của mỗi người đều khác nhau, thứ sử dụng cũng khác nhau, nhưng lần này là do ban tổ chức chuẩn bị, cho nên những nguyên liệu này đều không quá đắt đỏ, là loại bình thường, mà những chi phí này đều cần nhà thiết kế tự chi.
“Anh đang kiếm tiền nuôi gia đình, mấy ngày nữa sẽ đến thăm em.”
Có một số trang sức, nếu không dùng nguyên liệu đắt tiền thì không thể hiện được vẻ đẹp của nó, nhưng không phải nhà thiết kế trang sức nào cũng có khả năng chuẩn bị nguyên liệu đắt tiền, nếu có khả năng, đương nhiên cũng không phản đối.
Thư Lan đi vào trong, có người chuyên môn tiếp đón, rất nhanh đã ngồi vào trong khoang máy bay, Trần Vi vẫn còn hơi không quen, lần đầu tiên được đi máy bay riêng.
Thư Lan xoay người rời đi, hai vệ sĩ theo sau kéo vali.
Từ ngày 521 bắt đầu, Lệ Bắc Đình như mở ra “chiếc hộp Pandora”, càng ngày càng quá đáng.
“Thời gian lâu như vậy, anh nhất định sẽ đến thăm em, cô ấy ở đó không tiện.” Đến lúc đó không thể để Trần Vi ra ngoài được, hơn nữa đi công tác được ở phòng giường lớn của khách sạn năm sao cũng không thiệt thòi cho cô ấy.
“Chị Lan.”
“Anh đi tắm đi, em tắm rồi.”
“Đến rồi, vừa về, lát nữa đưa em ra sân bay, anh không tiễn em vào trong được, lát nữa có một cuộc họp quốc tế, anh đã sắp xếp xong, ra khỏi sân bay sẽ có người đón em đến khách sạn.”
“Anh không cần tiếp đón.” Có Thư Lan ở đâu thì đó là nhà, cần gì phải tiếp đón.
Thư Lan được anh bế ra, rõ ràng tắm rồi, vậy mà lại tắm thêm lần nữa, hơn nữa càng tắm càng mệt, nằm trên giường mệt đến mức không nhấc nổi, ngủ ngay lập tức.
“Tiểu Vi, nghỉ ngơi một chút đi, khoảng thời gian tới chắc sẽ rất bận, vất vả cho em rồi.” Mới đi làm không lâu đã phải đi công tác xa nhà lâu như vậy.
Chương 83: Chương 83
Thư Lan nghẹn lời, không biết nên nói gì: “Anh thật sự là đầu óc chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó, có thể bình thường một chút không?”
“Nửa tháng cũng lâu lắm, anh sẽ tranh thủ đến thăm em, thi đấu cố lên!”
Rửa mặt xong xuống lầu kiếm đồ ăn, vừa hay thấy Lệ Bắc Đình từ ngoài đi vào.
Nhưng mà đối với người mới tham gia thi đấu lần đầu như cô, cũng không có phong cách gì để mà dò, căn bản cũng không dò được gì.
“Đi nửa tháng, tối nay có nên làm gì đó không?” Anh đặt điện thoại xuống, tiến lại gần, ăn mặn quen rồi mà phải nhịn mười mấy ngày, khó chịu thật.
“Đương nhiên có thể, nếu cô không sử dụng nguyên liệu chúng tôi chuẩn bị, giá cả sẽ được tính riêng, trong hợp đồng cũng đã viết rất rõ ràng, cô muốn thêm nguyên liệu gì.”
“Chiều mai đi, lát em đặt vé máy bay.”
Thư Lan lườm anh một cái, bĩu môi: “Thôi dẹp đi, lằng nhằng.”
“Anh cảm thấy mình rất tốt, không cần chữa.” Lệ Bắc Đình ngồi xuống: “Khi nào đi?”
“Được, giờ này rồi, nên đi ăn cơm rồi chứ, khách sạn có nhà hàng, em đi xem muốn ăn gì.”
“Được.” Lệ Bắc Đình gọi điện cho Kỷ Niên rồi ra ban công.
Lệ Bắc Đình quay lại, Thư Lan đang quỳ gối trên giường nghịch điện thoại.
“Vợ chồng với nhau, không nghĩ đến chuyện này thì nghĩ đến chuyện gì?” Lệ Bắc Đình không chút hối hận, nhịn hai mươi tám năm, anh chỉ đang bù đắp cho bản thân một cách thích đáng.
Quả nhiên, lời đàn ông nói trên giường, à không, lời nói trong nhà tắm cũng không thể tin được.
Bay một chuyến máy bay riêng có rẻ đâu.
“Anh không cần phải lo nhiều vậy, em tự lo được, anh lo như thể em là con nít vậy.” Sợ một người lớn như cô lạc đường ở ngoài.
“Vậy thì tốt.” Thư Lan mỉm cười gật đầu, tính của Trần Vi vẫn rất tốt.
“Mình tắm ch ung, yên tâm, nhanh thôi.” Lệ Bắc Đình không nói hai lời bế ngang cô lên, đi vào nhà tắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lệ Bắc Đình đắp chăn cho cô, lau khô tóc rồi cũng nằm xuống, ôm cô vào lòng ngủ.
Editor: Kẻ nhàm chán (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vốn dĩ là của em, có gì mà lằng nhằng, anh bảo Kỷ Niên đi lo liệu, tối nay dọn đồ chứ?” May mà Ninh Thành cũng không xa, khí hậu cũng giống, khỏi cần phải quen.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.