Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Điềm Nhu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21-4: Anh có thể hôn em không (4)
“Là anh trâu già gặm cỏ non.”
“Kiên trì dùng thì sẽ có tác dụng, hơn nữa em cũng đâu có lớn, vẫn là một cô bé.”
“Đúng là anh không giỏi nói những lời dễ nghe, còn cần em chỉ dạy nhiều hơn, em chỉ cho anh đi.” Lệ Bắc Đình mỉm cười, trong mắt hiện lên tràn đầy sự chiều chuộng, giống như đang tắm trong gió xuân.
“Vậy à, thế về sau anh đừng nói nữa.”
“Tất nhiên là tâm sự rồi, nói coi mấy ngày nay em nghĩ anh sẽ tỉnh lại như thế nào?” Lệ Bắc Đình điều chỉnh tư thế một chút, bị thương ở sau lưng đúng là phiền phức, dù ngủ thế nào cũng thấy khó chịu.
“Vậy anh muốn làm gì?”
Cô vừa đút anh ăn vừa phàn nàn: “Em thấy tay anh dùng máy tính được.”
Lệ Bắc Đình rất nghe lời, một lúc sau thì những người đó lần lượt rời đi. Thư Lan liền dặn dò vệ sĩ, nếu còn có người đến thì nói với họ là Lệ Bắc Đình đã đi nghỉ ngơi rồi.
“Đúng đúng, Lan Lan ngoan hiền, anh sẽ phòng bị mà. Vết thương của em sao rồi? Anh nghe ba nói trên người em có rất nhiều vết thương.” Lệ Bắc Đình đã cố gắng hết sức để bảo vệ Thư Lan, nhưng có những chuyện anh không thể nào kiểm soát được.
Lệ Bắc Đình giơ tay chạm vào cánh tay cô: “Sau khi vảy bong ra, em cần bôi thuốc mỡ làm dịu vết thương, tránh để lại sẹo.”
“Khi ăn không nói, ăn nhanh đi đừng nói nữa.” Nếu còn nói tiếp nữa, cô không biết tìm đâu ra khe đất để chui vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đã đỡ hơn rồi.” Đối mặt với Lệ Kiện, người ba mà mình đã không thân thiết từ nhỏ, thái độ của Lệ Bắc Đình thậm chí còn lạnh nhạt hơn cả khi đối mặt với giám đốc công ty. Càng không nói đến sự dịu dàng với Thư Lan, lúc nói chuyện cũng dùng giọng điệu giải quyết việc công, người không biết còn tưởng hai người là cấp trên cấp dưới.
“Không phải em bảo anh đừng nói nữa sao?” Lệ Bắc Đình đặt tay truyền thuốc lên chăn, tay còn lại làm hành động kéo khóa miệng, tỏ vẻ mình rất nghe lời Thư Lan.
So với Lệ Bắc Đình, Thư Lan thật sự giống như một sinh viên còn đang đi học. Lệ Bắc Đình luôn tự nhủ rằng mình lớn hơn Thư Lan rất nhiều tuổi. Nếu có cãi nhau thì cũng đừng so đo với trẻ nhỏ làm gì.
“Sao mà được, Lan Lan nhà chúng ta sao có thể có một người chồng câm được? Anh không nỡ nhìn em bị người ta cười nhạo đâu.” Lệ Bắc Đình nhướng mày, trêu chọc nói.
Lệ Kiện đây là đang mở đường cho Lệ Nam Hi à? Không phải lúc trước ông ta nói khi nào Lệ Bắc Đình khỏe lại sẽ trả đem công ty trả lại cho anh à, bây giờ mới bao lâu đâu mà ông ta định đổi ý rồi?
Vấn đề Thư Lan có thể nghĩ ra sao Lệ Bắc Đình có thể không nghĩ tới, khoé môi anh hơi nhếch lên, cười nói: “Sao cũng được.”
Thư Lan ngạc nhiên liếc nhìn Lệ Bắc Đình, Lệ Nam Hi cũng là người nhà họ Lệ, muốn đi sao lại không đi được? Sao ông ta lại dùng từ “thay” Lệ Bắc Đình đi? Đây là lấy thân phận tổng giám đốc tập đoàn Lệ Thị để đi, chứ không phải là con nuôi nhà họ Lệ.
“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, anh ngủ một lát đi, em nhìn bình thuốc giúp anh.”
Hầu kết Lệ Bắc Đình lăn lên lăn xuống, thản nhiên nói: “Tình cảm vợ chồng tôi rất tốt.”
Khi Lệ Bắc Đình tỉnh lại, giống như anh đã thay đổi rất nhiều, anh nói nhiều hơn trước, có khi còn làm cô cứng họng không nói được gì.
Thư Lan: “Anh không nghe thấy à? Sao không nói gì?”
“Hừ, ai thèm quan t@m đến việc có trở thành vợ tổng giám đốc hay không.” Thư Lan gạt tay anh ra: “Anh không nghe lời chút nào, biết rõ sẽ chọc giận em mà còn như vậy.”
“Bình thường.” Tuy nói vậy nhưng cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lệ Bắc Đình, khi đút cháo thì cô đưa cháo tới mũi anh.
“Còn phải nằm viện bao lâu? Nếu nằm lâu quá, con sẽ không thể đến dự đại thọ của ngài Ôn được.” Chỉ còn mấy ngày nữa là tới đại thọ của ngài Ôn, Lệ Bắc Đình nhất định là không đi được.
“Em không sợ bị cười nhạo.”
Sau đó Thư Lan gửi tin nhắn cho anh, bảo anh đi nghỉ ngơi. Tuy rằng đuổi khách là không tốt, nhưng bây giờ sức khỏe của Lệ Bắc Đình mới là quan trọng nhất, những người kia cũng nên tinh ý chút.
“Được, vậy tôi đi nấu canh cho anh ấy.” Thư Lan nhanh chóng đồng ý, đóng vai một người vợ tốt.
Lệ Kiện cũng không phải là người bất tài, nhà họ Lệ trong tay ông ta tuy không phát triển được bao nhiêu, nhưng cũng chưa phạm phải bất kỳ sai lầm nào. Vấn đề đơn giản như thế mà ông ta không hiểu thì đúng là uổng công sống nhiều năm như vậy.
“Anh nào dám, không phải anh rất nghe lời à, em kêu anh im anh liền không nói nữa.”
Thư Lan nhăn mặt, có chút cảnh giác: “Vậy anh muốn thế nào? Anh đã hứa sẽ cho em thời gian, không thể nuốt lời được.”
Lệ Bắc Đình: “Xem ra em không hài lòng lắm, đây là em cố ý à?”
“Chưa, cho tới bây giờ chúng ta vẫn ngủ phòng riêng.” Nhiều nhất thì cũng chỉ có thêm một tờ giấy chứng nhận thôi, chứ hai người vẫn chưa là vợ chồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng bố, Bắc Đình mới ăn xong.”
“Không sao hết, tay em chỉ bị ma sát chút thôi, bác sĩ nói não em chỉ bị chấn động nhẹ, hai ngày trước có hơi chóng mặt nhưng giờ không còn nữa.” Thư Lan duỗi tay ra chỉ cho anh thấy những vết thương nhỏ đã kết vảy, phần lớn các vết thương đều do ma sát do sỏi đá gây ra.
“Anh nói chuyện nghiêm túc với em chút đi.”
“Không ngủ được.” Lệ Bắc Đình không hề cảm thấy buồn ngủ, sợ là mấy ngày tới anh cũng không ngủ được.
“Uống ly nước đi, thật là bận rộn mà.”
Triệu Cầm hầm canh, chồn chúc gà năm mới, có thể là chuyện tốt gì đây?
“Anh là người thông minh thứ hai, Lan Lan mới là người thông minh nhất.”
Người đàn ông này rốt cuộc là bị gì vậy? Chẳng lẽ là sau khi dạo một vòng quỷ môn quan liền đầu thai lại? Trở nên lém lỉnh làm cho người ta khó hiểu.
So với Lệ Bắc Đình luôn khiến ông ta khó chịu, Lệ Nam Hi càng giống một đứa con trai hơn.
“Vợ tôi là người vợ tuyệt vời nhất trên đời.”
Thư Lan có chút tức giận mà trừng mắt nhìn anh: “Em không có nghĩ tới, anh đừng có tự mình đa tình.”
“Vết thương đang lành rất tốt, bắt đầu từ ngày mai, cậu có thể ăn uống đầy đủ dinh dưỡng một chút, lần này sinh lực bị tổn hại nghiêm trọng, cần phải uống nhiều thuốc để bổ sung.”
“Nay con hồi phục sao rồi?” Lệ Kiện ngồi xuống, khi Lệ Bắc Đình tỉnh lại, rất nhiều việc trong công ty đã được giải quyết xong, nên hai ngày nay tâm trạng Lệ Kiện rất tốt.
“Anh cũng tự biết à?”
Dù cho có chuyện gì xảy ra, anh ta vẫn luôn hỏi ý kiến ông ta. Ngày lễ ngày tết cũng sẽ mua quà bày tỏ sự chúc phúc, cũng rất gần gũi với ông ta.
“Không phải mà, em đừng lo lắng về chuyện của công ty nữa, Kỷ Niên đã nói chuyện đó với anh rồi, yên tâm, em sẽ sớm trở lại làm vợ tổng giám đốc thôi, không ai có thể cướp được” Lệ Bắc Đình kéo tay áo cô mỉm cười nịnh nọt, quả nhiên là mèo con nổi giận rồi.
“Không nhớ, em đi rửa trái cây, anh đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi.” Thư Lan dường như muốn chạy trối c·h·ế·t.
Vài ngày sau khi Lệ Bắc Đình tỉnh lại anh đã có thể ăn uống bình thường, chị Lâm đã thay đổi nhiều món khác nhau để bổ sung dinh dưỡng cho Lệ Bắc Đình. Thư Lan không biết nấu ăn nên sẽ không đi nấu canh bổ này kia cho anh, miễn làm cho bệnh tình của anh trở nặng thêm, nhưng việc đút ăn thì vẫn tiếp tục, coi như là có tham gia.
Thư Lan làm sao có thể không lo lắng về những về vết sẹo trên cơ thể mình. Cô là người rất quan t@m đến cơ thể bản thân, nhưng so với những vết sẹo này thì cái mạng nhỏ của cô vẫn quan trọng hơn, vì thế giữ được mạng đã tốt lắm rồi.
Sau khi Lệ Bắc Đình tỉnh lại, những lời cô nói lúc Lệ Bắc Đình hôn mê liền không nói thêm lần nào nữa, nói làm gì chứ, cô sợ Lệ Bắc Đình sẽ đắc ý.
Sau khi ăn sáng xong, bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh và thay thuốc cho Lệ Bắc Đình.
Thư Lan ngoài mặt tỏ ra khó chịu với anh, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại vui mừng không thôi. Cô thích Lệ Bắc Đình như thế này, anh như này khiến cô cảm thấy mình được coi trọng.
Chiều hôm đó, có không ít giám đốc trong công ty cùng một số đối tác đến thăm Lệ Bắc Đình. Hai bên trò chuyện hồi lâu, Thư Lan nhìn theo lo lắng, cô muốn cho Lệ Bắc Đình nghỉ ngơi, nhưng người tới càng lúc càng nhiều.
Thư Lan liếc anh một cái: “Có cô bé nào lấy chồng được một năm rồi không?”
Không biết từ bao giờ, ông ta và Lệ Bắc Đình càng ngày càng xa cách. Khi gặp lại Lệ Bắc Đình, ông ta muốn thân thiết với anh nhưng bị anh tránh né, hơn nữa ánh mắt Lệ Bắc Đình nhìn ông ta hoàn toàn không giống ánh mắt của con trai nhìn vào ba mình. Nó bình tĩnh như đang nhìn người xa lạ, thỉnh thoảng ông ta còn nhìn thấy sự thù hận trong mắt Lệ Bắc Đình.
“Vậy thì tôi không đi là được.” Vốn dĩ Lệ Bắc Đình cũng không muốn đi, chỉ là anh muốn dẫn Thư Lan ra ngoài cho mọi người nhìn thấy, lần này không đi được thì còn lần sau.
“Khụ” Rõ ràng Thư Lan không ăn gì, nhưng vẫn bị sặc nước miếng của chính mình. Cô không dám nhìn thẳng vào Lệ Bắc Đình, cô còn chưa chuẩn bị gì mà người này lại bắt đầu nói ngon nói ngọt rồi.
“Anh nói chuyện không nghiêm túc khi nào?” Lệ Bắc Đình dùng ánh mắt đen láy nhìn Thư Lan.
Lệ Bắc Đình: “…”
Những lời như vậy đối với Thư Lan đã là lời yêu thương, trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch, nhanh đến mức sắp không chịu nổi. Cô nhanh chóng mím môi, đanh mặt lại.
“Nhưng anh sợ, nếu chuyện náo loạn trong nhà truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười, cho nên chúng ta đừng náo nha. Chuyện trong công ty anh đều nắm trong lòng bàn tay.” Lệ Bắc Đình đưa tay ra muốn nắm tay Thư Lan.
Sau khi Lệ Bắc Đình tỉnh lại, Triệu Cầm cũng không có tới đây, Lệ Bắc Đình đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy bà ta.
Nghe vậy, Lệ Bắc Đình thật sự im lặng.
“Không phải em đã thực hiện lời hứa với anh từ lâu rồi sao?” Cũng kết hôn rồi anh còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn cô ly hôn rồi kết hôn lại lần nữa à ?
Thư Lan do dự một hồi rồi cầm lấy tay anh: “Dù sao thì em cũng nhắc nhở anh rồi.”
“Vậy ba sẽ để Lệ Nam Hi đi, con nghỉ ngơi cho tốt đi.” Lệ Kiện quay mặt đi, có chút không dám nhìn vào mắt con trai lớn.
Thư Lan đứng dậy đi lấy trái cây, định cắt một quả táo cho anh ăn.
Thực ra những lời này chỉ như giọt nước trong biển, những thứ anh muốn nói còn nhiều hơn nữa.
“Được được, anh là người thông minh nhất thế giới.”
Đỗ La cùng tuổi với cô, người ta còn chưa có bạn trai, nhưng cô đã là phụ nữ kết hôn được một năm.
Chỉ là trong cuộc sống luôn có những chuyện bất đắc dĩ, vì công việc và lợi nhuận mà họ phải làm những việc mà mình không muốn.
“Xin đừng chửi bới vợ tôi, việc kiện tụng rất tốn kém, tôi còn phải nuôi vợ mình.”
Thư Lan: “Hửm?”
Nhưng Lệ Bắc Đình không muốn phản đối, đương nhiên có phản đối cũng không có tác dụng gì.
Không cần phải nói, bữa tối cũng do Thư Lan đút anh ăn.
Thư Lan không thể phản bác lại, cô đã không còn là trẻ con, cũng hiểu được một số chuyện: “Nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi, sắp đến giờ ăn tối rồi, lát nữa chị Lâm sẽ mang bữa tối tới.”
Chương 21-4: Anh có thể hôn em không (4) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lệ Kiện bưng hộp thức ăn đi vào: “Vừa ăn cơm à?”
“Em biết rồi, nhưng tuổi của em cũng lớn, không biết có tác dụng không nữa.” Nếu là bị thương khi còn nhỏ, thì những vết sẹo đó sẽ mờ dần theo thời gian cô lớn lên, nhưng giờ cô cũng hơn hai mươi tuổi rồi, không thể trưởng thành được nữa, lúc này có sẹo thì rất khó phai.
“Là chuyện của công ty, em tình cờ nghe được ông nội và bố anh nói chuyện. Mặc dù họ nói sẽ cho Lệ Nam Hi lên thay thế vị trí của anh trước, chờ tới khi nào anh khỏe lại sẽ đem công ty trả cho anh, nhưng em cảm thấy không dễ như vậy. Lệ Nam Hi đã hưởng thụ qua quyền lực, làm sao có thể ngoan ngoãn trả lại cho anh, anh có muốn phòng bị từ sớm không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng giống như những sự kiện và các bữa tiệc xã giao đó, có rất nhiều người không muốn đến nhưng cuối cùng họ vẫn phải mỉm cười đến đó.
Chỉ là da mặt Thư Lan mỏng, không chịu nổi sự trêu chọc của anh.
“Mọi người thường nói ân nhân cứu mạng thì lấy thân báo đáp, thế mà đến cả việc chăm sóc cho anh thôi em cũng không muốn làm, anh thật sự rất khó chịu.” Lệ Bắc Đình há miệng cắn vào muỗng, anh muốn cô đút ăn là vì đồ cô đút ăn đặc biệt ngon.
Con gái thường yêu thích cái đẹp nhất, trên người để lại một chút sẹo thôi cũng không được.
“Hứ.”
“Là mấy câu này sao? Bây giờ nói rồi đó.”
“Đều là do em dạy tốt.”
“Vậy thì cái này giữ lại cho bữa tối, khi nào ăn thì hâm nóng lại. Đây là canh bồ câu do dì Triệu hầm.” Thư Lan đưa tay nhận lấy, nghe thấy dì Triệu, tay cô vô thức co rút lại, nhưng vẫn cầm lấy.
Lệ Bắc Đình cầm lấy ly nước, uống hai ngụm rồi đặt xuống, cười nói: “Đó là những lời nói suông thôi, em cho rằng người ta thật sự nguyện ý tới sao?”
Editor: Miya + Beta: Giấu tên
“Là bởi vì người ta ngốc, còn anh không ngốc.” Cơ hội tốt như vậy không lẽ muốn anh giả vờ mạnh mẽ, không cần vợ mình chăm sóc sao, có cần thuê người chăm sóc luôn không?
Chiều nay cô cho Lệ Bắc Đình ăn canh gà, bây giờ anh thường chia ra ăn nhiều lần một ngày chứ không ăn một lần quá nhiều.
Xem ra anh vẫn đánh giá quá cao tầm quan trọng của mình trong lòng Lệ Kiện, sao ông ta lại không hiểu. Cho Lệ Nam Hi thay anh đi chính là đẩy anh ta lên phía trước, nâng thân phận của anh ta lên, để cho mọi người thấy nhà họ Lệ vẫn còn một đứa con thứ hai rất được coi trọng
Cộng thêm việc có Triệu Cầm ở bên cạnh, trái tim Lệ Kiện vô thức hướng về phía Lệ Nam Hi.
“Được, được, ăn nhanh đi.” Thư Lan bất đắc dĩ nói: “Người ta thì làm việc tốt không cần báo đáp, chỉ có anh là treo trên miệng mà nói.”
“Vậy à, thế thì anh đúng là thảm mà, không ai nghĩ tới anh cả.” Lệ Bắc Đình thở dài.
Lệ Bắc Đình phải truyền thuốc, Thư Lan nhìn anh chằm chằm rồi đỡ anh nằm xuống. Khi ngồi không thể dựa ra phía sau, thật sự rất mệt, còn không bằng nằm nghiêng qua một bên.
“Thích không?” Lệ Bắc Đình chỉ không giỏi biểu đạt, tình cảm đều thể hiện qua hành động, thế nhưng bây giờ anh cùng người trên mạng cách nhau qua màn hình, Lệ Bắc Đình làm gì người khác cũng không biết, cho nên chỉ có thể diễn tả bằng lời nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhà họ Ôn với nhà chúng ta là thế giao không thể không đi. Hay là để Lệ Nam Hi thay con đi, nếu không người khác sẽ nói nhà chúng ta không có phép tắc.”
Lệ Bắc Đình cười khà khà, không dám trêu chọc cô nữa, một con mèo xù lông rất khó dỗ.
Cô có làn da mềm mại chưa bao giờ làm việc nặng, cũng không thích tập thể hình như Lệ Bắc Đình, nên cơ thể cô trắng nõn mềm mại, chỉ cần ma sát một chút cũng có thể để lại vết đỏ đáng sợ.
Thư Lan không biết xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu liền nhìn thấy một xíu cháo trên chóp mũi Lệ Bắc Đình, cô bật cười, vội vàng tìm khăn giấy lau cho anh: “Xin lỗi, em không chú ý.”
“Anh không có nuốt lời, nhưng không lẽ anh không thể đòi lại chút gì đó từ phương diện khác à? Ví dụ như đút ăn chẳng hạn.” Những loại chuyện như này, thì tự nguyện vẫn tốt hơn, Lệ Bắc Đình không muốn ép buộc cô.
Thư Lan: “… Anh im đi, đừng nói gì nữa.”
Lệ Bắc Đình: “…”
“Em không nhớ à?” Rõ ràng khi mới vừa tỉnh lại anh đã thấy cô khóc giống như là trời sập mà.
Lệ Kiện có chút sợ hãi, không biết có phải là vì trong lòng cảm thấy áy náy hay không, ông ta muốn thân thiết với Lệ Bắc Đình, nhưng lại không được.
“Lệ Bắc Đình, anh định chọc em tức c·h·ế·t à?” Thư Lan mím môi, tức giận nhìn anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.