Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Lần đầu
Anh chỉ đơn giản là làm theo nguyên tắc.
Ánh mắt anh vô tình lướt qua, những đường cong tinh tế bên dưới xương quai xanh hiện rõ mồn một, làn da trắng mịn không tỳ vết. Lâm Tấn Thận nhanh chóng dời ánh nhìn, nói:
“Em cầm lấy lại đi.”
“…”
“Nếu có chỗ nào không thoải mái, em có thể dừng lại bất cứ lúc nào.”
Ba lần một ngày, anh nghĩ mình làm được chắc?
Trên đường về, cả hai không nói gì. Xe dừng ở bãi đỗ, họ đi thang máy lên nhà, trong tay Lục Nghi đang ôm áo khoác của anh.
Cô cảm nhận được một bên giường hơi lún xuống. Lâm Tấn Thận ngồi dậy, cúi người, đưa tay từ cổ áo kéo qua, cởi bỏ áo ngủ, để lộ phần eo thon gọn.
Một lý do quá hợp lý.
Lục Nghi cảm thấy mặt mình như sắp bốc cháy, căng cứng không thể thả lỏng. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi:
Lục Nghi lập tức dừng lại, quay người về phía anh, hơi áy náy hỏi: “Tôi làm anh thức giấc à?”
“Hả?”
Nhưng đèn vẫn chưa tắt.
Cô ngã vào lồng ngực anh, theo phản xạ, tay nắm lấy cánh tay anh.
Cảm giác ướt át.
“Được.”
“Vậy tối nay làm không?”
Sau khi thông suốt, Lục Nghi cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Cô trở mình, định đổi tư thế ngủ.
“Cảm ơn.” Lục Nghi nhẹ giọng nói.
“Ừm.”
Khi cô ra ngoài, Lâm Tấn Thận đã nằm trên giường. Anh nằm thẳng người, hai tay đặt dọc bên thân, dáng nằm nghiêm chỉnh, rất đúng với hình tượng thường ngày của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh nói: “Tôi không muốn sáng mai bị người lớn gọi đến chất vấn, hỏi vì sao trời mưa thế này lại để em một mình ở bên đường.”
Lâm Tấn Thận đổi giày, không nhìn cô, nói: “Em đi tắm trước đi, đừng để cảm lạnh.”
Puff từ ổ nằm bước ra. Thấy Lâm Tấn Thận, con mèo do dự không dám tiến lại gần, chỉ dám đứng từ xa quan sát.
Ngoài trời mưa vẫn chưa ngừng, theo dự báo thời tiết, sẽ kéo dài đến gần sáng.
Tiếng của Lâm Tấn Thận đột ngột vang lên, trong giọng nói mang theo chút bực dọc.
Hai người lần đầu “lên đường”, Lục Nghi cố gắng đề nghị: “Vừa làm vừa điều chỉnh xem sao?”
Lục Nghi lập tức lắc đầu, nói không cần, rồi chậm rãi giơ tay, ngón tay đặt lên chiếc cúc đầu tiên.
Lâm Tấn Thận luôn có thói quen rèn luyện, hôm nay khi áo ngủ ướt dính lên da, cô đã thoáng thấy những khối cơ bắp rõ nét của anh. Không phải kiểu quá phô trương, nhưng vô cùng rắn chắc.
“…”
Kể từ lần trước khi cô mặc váy hai dây và bị anh bảo thêm áo khoác, cô đã không còn mặc váy khi đi ngủ. Thay vào đó là áo thun kín đáo và quần đùi ngắn.
“Đưa áo đây.” Lâm Tấn Thận liếc cô một cái, áo đã ướt, không cần thiết phải ôm như vậy.
Lục Nghi nhẹ nhàng hơn trong từng cử động. Trước khi vào phòng tắm, cô đã xem qua đồng hồ. Lúc họ về nhà, đã hơn 11 giờ, đến khi cô tắm xong, kim đồng hồ đã chỉ qua nửa đêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Theo lịch sinh hoạt của Lâm Tấn Thận, giờ này anh đã ngủ được một tiếng.
Lục Nghi ngơ ngác ôm áo lại trước ngực.
“Meo~”
Lâm Tấn Thận hỏi: “Em muốn màn dạo đầu dài hay ngắn?”
Lục Nghi bất giác cứng đờ, tay chân không biết phải để đâu, chỉ có thể nằm thẳng đơ.
Chương 30: Lần đầu
Hôm nay cô mặc một chiếc áo chiffon cùng chân váy ôm sát. Lúc đổi xe vừa rồi, cả người bị mưa tạt ướt sũng, lớp vải mỏng manh dính sát vào da, lộ ra hình dáng nội y bên trong.
“Còn hai ngày.”
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Lâm Tấn Thận tiến lại gần, cúi xuống phía trên cô. Trong ánh sáng mờ nhạt, đường nét gương mặt anh hiện lên rõ ràng. Đặc biệt là sống mũi cao và hốc mắt sâu càng làm nổi bật thần thái anh.
Cô không nhìn, nhưng âm thanh và mùi hương đã đủ để trí tưởng tượng của cô chạy xa.
Dù sao cũng mất ngủ, tìm chút chuyện làm cũng được.
Nhưng lại rất ấm áp.
Hai người bận rộn với việc của mình, không khí trở nên kỳ lạ và có chút căng thẳng.
“Nếu không làm, sẽ phải ba lần một ngày.”
Lâm Tấn Thận cúi đầu, chóp mũi cao của anh gần như chạm vào cô. Sau đó, như nghĩ ra gì đó, anh dừng lại và nói:
Nhưng… làm thế nào để bắt đầu?
Dẫu đã yên vị trên giường, nhưng đầu óc cô vẫn chưa thể yên tĩnh, sự hưng phấn làm cô chẳng hề buồn ngủ.
Theo kinh nghiệm hai ngày trước, có lẽ phải chờ đến hai giờ sáng.
Anh không nói có, cũng chẳng nói không, chỉ phát ra một âm thanh mơ hồ, giống như “ừm”. Khi cô chưa kịp xin lỗi, anh đã nghiêng người, hỏi:
“Không!”
Sau một thời gian quen biết Lâm Tấn Thận, cô đã hiểu rõ rằng, bất kỳ câu nào cũng có thể được anh thốt ra với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không hề có chút ác ý hay ý đồ mờ ám nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thang máy dừng ở tầng nhà họ, cửa mở bằng khóa vân tay. Hai người một trước một sau bước vào.
“Hôm nay đã là thứ Bảy rồi.”
Cảm giác như có một tiếng nổ vang trong đầu, cô lắp bắp đáp: “Hơn 12 giờ một chút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Nghi đưa áo qua.
Chiếc giường đôi kích cỡ tiêu chuẩn khiến khoảng cách giữa hai người vốn đã có một giới hạn an toàn. Nhưng khi anh nghiêng người, không gian ấy như bị xóa nhòa, giọng nói vang lên ngay bên tai cô.
“?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Anh nhắm mắt lại.
“…”
Ừ, chắc là vậy.
Đổi giày xong, trước khi lên lầu, Lục Nghi không quên cúi xuống xoa xoa cái đầu nhỏ của Puff. Cô vào phòng ngủ lấy quần áo, rồi bước vào phòng tắm. Nước ấm xối qua người khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Lục Nghi mở to mắt, bối rối không biết trả lời sao. Cô lí nhí đáp:
Dù không có tình cảm, họ vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa.
Lâm Tấn Thận buông tay cô, nhưng hàng lông mày nhíu chặt vẫn chưa giãn ra.
Lục Nghi không dám nói, vì sợ rằng anh thật sự làm được.
“Cần bật đèn không?” Lâm Tấn Thận hỏi lại.
“Tôi không biết, đây là lần đầu của tôi. Anh nghĩ sao?”
Cảm giác áy náy trong lòng Lục Nghi càng lớn hơn, định nói gì đó để bù đắp thì Lâm Tấn Thận đã điềm tĩnh nói tiếp:
“Tôi cũng là lần đầu.”
Lục Nghi đổi giày ngay cạnh anh. Vì chân ướt trơn, lúc tháo giày, cô bị trượt chân một chút. Lâm Tấn Thận nhanh chóng đưa tay giữ lấy cổ tay cô.
“Lục Nghi.”
Lục Nghi vòng qua phía bên kia giường, tắt đèn, rồi trong bóng tối cẩn thận nhấc chăn, chậm rãi nằm xuống. Những động tác vốn dĩ chỉ mất vài giây để hoàn thành, nay lại kéo dài trong sự cẩn thận đến ngột ngạt.
Lục Nghi toàn thân cứng đờ, đầu óc như một tòa nhà cũ nát, đến ngày tháo dỡ, chỉ chờ một tiếng nổ lớn liền sụp đổ hoàn toàn, khói bụi bốc lên tạo thành một đám mây khổng lồ.
“Cần tôi giúp không?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh khiến cô bừng tỉnh.
Không dừng lại… chẳng phải nghĩa là cô thấy thoải mái sao? Đây là logic đúng chứ?
Lúc ở trong xe, cô đã chuẩn bị tinh thần chờ xe cứu hộ đến. Cô không hề nghĩ rằng Lâm Tấn Thận sẽ xuất hiện, đúng hơn là, không nghĩ đến anh chút nào. Nhưng anh đã lái xe đến, trong bộ đồ ngủ.
“Cả tuần, ba lần vẫn chưa làm.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.