Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Chương 71

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Chương 71


Tiết Linh cầm chai nước, chớp mắt mấy cái, nước chảy đầy mặt, từng giọt tí tách rơi xuống từ cằm.

Cô muốn về căn hộ mình thuê - nơi cô đã sống hơn hai năm qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không chỉ vậy, cô bắt đầu cảm thấy đói, nhưng lại không muốn ăn đồ ăn vặt hay cơm trong nhà. Ngược lại, khi nghe thấy cặp đôi hàng xóm cãi nhau, cô bỗng dưng rất muốn qua đó cắn họ một cái.

Tiết Linh cũng rất muốn khóc, cô bước lên hai bước, muốn gọi một tiếng "mẹ", nhưng phát ra lại là tiếng gào khàn khàn của zombie.

Cây gậy vung lên phát ra tiếng gió vù vù, dường như có thể đánh nát đầu người. Tiết Linh hoảng hốt né sang một bên, nhưng sau đầu vẫn bị đập một cú đau điếng.

Lúc đó, thế giới bên ngoài đã bắt đầu rối loạn, Tiết Linh trốn trong nhà.

Phản ứng như vậy là bình thường.

Họ vừa đau lòng vừa kinh hãi, vội vàng giục mẹ cô mau vào nhà rồi đóng chặt cửa lại.

Dượng liên tục hỏi lại như không dám tin vào tai mình, dì hoảng sợ đến mức giọng run rẩy, chị họ thì bật khóc.

Cô tự nhủ:

Da cô tái xanh, những mạch m.á.u chuyển sang màu đỏ nổi bật trên làn da xanh xám, đôi mắt biến thành một màu đỏ sẫm, ngay cả nhịp tim và mạch đập cũng không còn cảm nhận được.

Đến khi tòa chung cư cô từng sống bị kẻ mất trí đốt cháy, Tiết Linh cuối cùng cũng quyết định rời khỏi thành phố Du.

Cô dùng biện pháp thủ công để tạo ra một đôi mắt đẫm lệ.

Cố gắng kìm nén, kìm đến mức biểu cảm có chút méo mó, hít sâu hai hơi, anh mới lấy lại được vẻ nghiêm túc phù hợp với bầu không khí u buồn này, tiến lên ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ hai cái lên lưng cô.

“Tội nghiệp em quá… Khóc đi, anh đổ thêm nước cho?”

Đêm hôm đó, cô ngồi dưới lầu suốt một đêm.

Đứng dưới khu chung cư mà mình đã sống hơn mười năm, Tiết Linh còn đang do dự thì bất ngờ phát hiện ra mẹ cô cũng ở đó.

Mà đã rời đi, thì phải tìm một điểm đến, đúng không?

Sáng hôm sau, mẹ cùng cha dượng rời khỏi thành phố Du, lái xe đến một huyện thuộc thành phố bên cạnh.

Ban đầu, cô không nghĩ đến việc đi tìm Văn Cửu Tắc.

Cô chợt nhớ đến quê nhà của Văn Cửu Tắc - thành phố An Khê.

Cha dượng trước kia là tài xế xe tải, da hơi ngăm đen nhưng tính tình không tệ. Lúc cưới mẹ, ông ấy còn lén đưa cho Tiết Linh một phong bao lì xì to.

Bà ấy sợ hãi lùi lại một bước, toàn thân run lên bần bật, giọng khàn đặc bật ra một tiếng hét thất thanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy một con zombie đứng trước cửa, phản ứng đầu tiên của ai cũng là đánh, chuyện này cô hiểu được.

Nhưng khi trở lại, tòa chung cư đó đã hỗn loạn. Căn hộ của cô có người trốn bên trong, cô không thể vào được, đành lang thang dưới lầu.

Chương 71: Chương 71

Có người gõ cửa từng nhà, nhắc nhở mọi người ở yên trong nhà để tránh lây nhiễm lan rộng hơn, cũng có người đi phát nhu yếu phẩm, nhưng cô không dám mở cửa.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, mẹ đứng sững lại, trợn tròn mắt vì kinh ngạc, nước mắt lập tức tuôn rơi, miệng lẩm bẩm gọi tên cô.

Dù cô còn suy nghĩ như con người, dù cô có thể đảm bảo mình không cắn ai, thì cô cũng không thể sống cùng người thân được nữa.

Dì, dượng và chị họ, họ chắc vẫn đang ở nhà.

Đột nhiên, cô đảo mắt nhìn quanh trong xe, chộp lấy chai nước mà Văn Cửu Tắc chưa uống hết, vặn nắp ra, ngửa đầu, dốc nước vào mắt mình.

Gần đây, anh và Văn Cửu Hoàn đều đã trở về đó.

Phát hiện mình đã trở thành zombie nhưng lại không giống với đám zombie ngoài kia, Tiết Linh hoảng loạn tột độ. Sau một hồi sợ hãi, phản ứng đầu tiên của cô là muốn đi tìm người thân của mình.

Quê cha dượng ở vùng nông thôn, dân cư thưa thớt, dù có loạn lên cũng không nguy hiểm như thành phố Du. Hơn nữa, con trai và con gái của ông ấy cùng gia đình họ cũng ở đó.

Nếu mình còn là con người, nhìn thấy một con zombie xấu xí thế này, mình cũng sẽ sợ hãi thôi.

"Đừng đánh con bé! Đừng đánh con bé!"

May mắn là lũ zombie ngoài đường coi cô như đồng loại. Lúc đó, hầu hết mọi người đều hoảng sợ trốn trong nhà, nên trên đường không gặp quá nhiều trở ngại. Cô thành công đến được nhà dì ở bên kia thành phố.

Mẹ đến đón cô sao?

Tiếng gầm kỳ quái đó khiến mẹ cô bừng tỉnh.

Người thân đã rời đi. Bạn bè? Dù có vài người, nhưng quan hệ không đủ thân thiết. Biến thành zombie rồi, chắc chắn họ không muốn gặp cô nữa.

Đợi đến khi bà ấy đi rồi, Văn Cửu Tắc mới mở cửa xe.

Tiết Linh biến thành zombie từ rất sớm.

Tiết Linh siết chặt vạt áo, gương mặt cứng đờ nhìn anh.

Cú thứ hai của cha dượng bị chặn lại. Tiết Linh loạng choạng bỏ chạy, phía sau vang lên tiếng hỗn loạn.

Khi những người khác sợ hãi vì zombie, cô lại sợ hãi vì chính mình đã trở thành một con zombie. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh biết, cô không khóc được, trong lòng nghẹn lại, chỉ muốn tìm cách biểu đạt cảm xúc.

Nhưng cô thật sự không còn nơi nào để đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng hét của mẹ thu hút cha dượng chạy ra.

Bà vừa khóc vừa hét: "Là Linh Linh... Đó là Linh Linh! Con gái tôi đó! A..."

Tiết Linh nhìn chằm chằm vào gương quan sát bản thân rất lâu, sau đó lại nhìn xuống đường phố qua cửa sổ, tuyệt vọng nhận ra mình trông không khác gì đám zombie đang đuổi theo cắn người bên dưới!

Cha dượng còn muốn đánh tiếp, nhưng mẹ cô đã kịp phản ứng, gào khóc lao tới ôm chặt lấy ông ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiết Linh nhìn chiếc xe của họ rời đi, đợi đến khi khuất bóng mới đứng lên, chạy theo mấy bước... rồi bỗng không biết mình còn có thể đi đâu.

Trên đường đến đây, cô từng nghĩ đến cách để dượng và mọi người biết rằng cô vẫn còn ý thức, không giống những zombie kia.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt mẹ, bị cha dượng vụt cho một gậy, cô chợt nhận ra...

"Á!"

Tiết Linh ngồi thụp xuống một góc dưới khu chung cư, có thể nghe rõ tiếng khóc bên trong kéo dài rất lâu.

Nhưng, nhìn cảnh này, anh thực sự rất khó nhịn cười, lại còn thấy cô đáng yêu đến lạ.

Như vậy vẫn chưa đủ, cô bất ngờ ngửa đầu, há miệng, tạo ra một biểu cảm gào khóc cực kỳ xấu xí nhưng lại chẳng có âm thanh nào phát ra.

Nhưng lúc này, ông ấy cầm theo một cây gậy, vội vàng lao ra ngoài. Vừa nhìn thấy Tiết Linh, ông ấy lập tức giơ gậy lên, quật thẳng về phía cô.

Tiết Linh vừa mừng vừa lo, trốn trước cửa, chờ đến khi mẹ một mình bước ra, cô mới từ từ tiến lại gần.

Văn Cửu Tắc: “…”

Người yêu?... Mới chia tay không lâu.

Cô muốn hét lên để giải tỏa cảm xúc, nhưng thứ phát ra từ miệng lại là một tiếng gầm gừ khó nghe của zombie.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Chương 71