Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Chương 55
Văn Cửu Tắc xách giò hun khói xuống xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi còn phải về thành phố Du một chuyến, có chút việc cần giải quyết.” Văn Cửu Tắc từ chối.
Văn Cửu Tắc không nói gì, bỗng dưng rất muốn hút một điếu thuốc.
“Nằm trong căn cứ An Hoa, lão đại Hoàng bây giờ ngồi đó trấn giữ, chúng tôi có hẳn một tòa nhà ở đấy, tất cả đều sống cùng nhau. Cửu ca, cậu đi với bọn tôi đi!”
Những người này vốn không vướng bận gì, sau khi võ quán đóng cửa cũng không có chỗ nào để đi, từ trước đã coi võ quán như nhà, sau này lại coi trung tâm huấn luyện như nhà, đến tận khi mạt thế đến cũng vẫn đi theo lão Hoàng.
Chương 55: Chương 55 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em thấy mấy anh gọi anh ấy là anh Cửu Tắc, chẳng lẽ anh ấy lớn tuổi hơn mọi người à? Trông đâu có giống.” Cô gái có khuôn mặt tròn trắng nõn cười hì hì.
Ai ngờ Tiết Linh vùng vẫy mạnh mẽ, không thèm quay đầu lại đã đẩy mặt anh ra, tiếp tục nhào đến cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tiểu Cận cười hớn hở: “May mà giờ cả hai đều không sao, cuối cùng vẫn tìm được nhau rồi.”
Văn Cửu Tắc nhìn cậu ta: “Tìm tôi? Khi nào?”
Những người khác trong đội xe không quen biết với Văn Cửu Tắc ngửi thấy mùi thơm liền cầm bát qua xin ăn ké, nhưng đều bị lão Vinh đuổi đi.
Bây giờ Coca rất đắt đỏ, không dễ gì có để uống, Tiểu Cận tranh thủ uống hai cốc, bị lão Vinh mắng cho hai câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ê, anh chàng đẹp trai kia là người quen cũ của mấy anh hả? Anh ấy tên gì vậy?”
Văn Cửu Tắc đỗ xe ở một vị trí cực kỳ lý tưởng, mọi chuyện xảy ra bên đó, Tiết Linh trên xe đều nhìn thấy rõ mồn một.
Văn Cửu Tắc: “...”
“Không phải đâu, anh Cửu Tắc chỉ hơn anh có một tuổi thôi, nhưng anh ấy lợi hại lắm, trước đây từng đánh bại hết cả võ quán, ngay cả lão Sài cũng đánh không lại. Gọi là anh Cửu Tắc là tôn trọng đấy, hiểu chưa?”
Kể xong chuyện bát quái, nhận ra sắc mặt Văn Cửu Tắc có gì đó không đúng, Tiết Linh cuối cùng cũng nhớ ra phải quan tâm anh một chút, viết: “Anh nói chuyện xong rồi?”
Văn Cửu Tắc: “... Em đang nhìn gì vậy?”
“Không được đâu, anh Cửu Tắc có bạn gái rồi, bạn gái anh ấy đang ở trong xe kìa, em đừng nghĩ đến nữa.”
Văn Cửu Tắc trầm mặc, anh muốn hỏi cô có phải đang ngưỡng mộ bầu không khí náo nhiệt ấy, cũng muốn một lần nữa hòa vào đám đông không?
Lúc này Lâm Quốc Thắng mới hiểu ra ý đồ của cô gái, trách sao lúc nãy mấy ông anh bên cạnh không ai lên tiếng, chỉ có mình cậu ta ngốc nghếch trả lời.
Chỗ này chỉ có mấy người quen trước đây ở trung tâm huấn luyện.
“Không cần, bây giờ cô ấy không uống được.” Văn Cửu Tắc không giải thích thêm.
Anh không nghiện thuốc, chỉ là đôi khi quá mệt, thái dương sẽ đau nhói, hút một điếu có thể giúp tỉnh táo và giảm đau đầu.
“Cái chân giò hun khói kia, mang sang cho họ nếm thử nhé?” Văn Cửu Tắc nhớ đến cái chân giò chưa kịp ăn.
Khi Văn Cửu Tắc vừa rời khỏi, trong đội xe có một cô gái trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh đám người của Lâm Quốc Thắng.
Vốn định tìm thuốc lá, nhưng giờ lại không muốn hút nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô vợ áo đỏ và ông chồng áo đen vẫn còn đang vui vẻ chơi bài, không hề phát hiện! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô gái tên Trình Chân này tính tình cởi mở, hay cười, trong đội xe có không ít chàng trai trẻ thích cô ta, nhưng cô ta chẳng để mắt đến ai, không ngờ lại nhắm trúng Văn Cửu Tắc.
Cô lại nghiêng người về phía cửa sổ, muốn xem bên kia còn diễn biến tiếp theo hay không.
Lão Vinh lấy ra chai Coca quý giá của mình, rót cho mỗi người một ly.
Trong đội xe kia, người phụ nữ mặc đồ đỏ và người đàn ông mặc đồ xanh là một đôi, lúc ăn còn ôm nhau ăn.
Văn Cửu Tắc xoa xoa ngón tay, dùng sức ấn ấn vào huyệt thái dương đang nhức.
Nhưng vừa rồi, người đàn ông mặc đồ xanh lấy cớ đi vệ sinh, lén ra phía sau xe, ôm hôn người phụ nữ mặc đồ xanh lục.
Văn Cửu Tắc: “Chưa, lên xe lấy ít đồ.”
Lão Hoàng đúng thật là một người tài giỏi, dẫn họ chuyển đến căn cứ đáng tin cậy từ sớm, rồi thành lập một công ty vận chuyển.
Tiết Linh lỡ mất đoạn quan trọng, tiếc nuối đập nhẹ vào cửa kính, rồi thu ánh mắt lại, sờ đến bảng viết, vừa viết vừa vẽ để kể cho anh nghe về những gì mình vừa thấy.
Không biết có ăn được không, để mấy ông anh này thử trước xem sao.
Từ sau khi tìm được Tiết Linh, anh gần như không còn hút nữa, trong bao thuốc vẫn còn hơn nửa, vứt trong xe đến mức không nhớ nổi nhét vào đâu.
“Là hồi ba năm trước, lúc mới loạn lên, nghe nói có zombie, một đống người chạy trốn, một đống khác thì ru rú ở nhà không dám ra ngoài. Cô ấy đến tìm bọn tôi hỏi xem có liên lạc được với anh không, tôi bảo là không liên lạc được, trông cô ấy thất vọng lắm.”
Tiết Linh rất hào phóng gật đầu, đồng ý chia sẻ với bạn bè của anh.
Anh vươn tay, kéo cô vào lòng.
Tiểu Cận cảm thán: “Không ngờ đã hơn ba năm rồi mà anh vẫn còn ở bên bạn gái, thật tốt quá. Trước đây không phải anh đi rồi sao? Bạn gái anh còn đến chỗ bọn tôi tìm anh đấy.”
Ăn uống no nê, họ bắt đầu kể lại những chuyện đã trải qua trong hai năm qua.
“Vừa giỏi vừa đẹp trai, Lâm tử, anh giới thiệu bọn em làm quen đi!”
Chỉ trách Văn Cửu Tắc đột nhiên chạy đến quấy rầy, làm cô không kịp xem kỹ rốt cuộc họ đã vào căn phòng nào.
Mở cửa xe, Tiết Linh không còn ngồi xem phim như trước khi anh rời đi nữa.
Đội xe đó cũng khá náo nhiệt, có mấy người đang ngồi dưới ánh đèn chơi bài.
Văn Cửu Tắc ngồi đó nhìn những bọt khí trong ly Coca nổi lên, nghe bọn họ ồn ào, khóe môi hơi nhếch lên, rồi vô thức quay đầu nhìn về phía xe mình.
Cô đang cô đơn gục trên cửa kính xe, nhìn về phía một đội xe khác.
“Tôi về xe một lát.”
Lão Vinh chú ý thấy, hỏi: “Muốn mang một ly cho bạn gái cậu không?”
Mắt Tiết Linh sáng rực, cô viết ngoáy: “Bọn họ còn bắt đầu c** đ*, lén lút đi về phía căn phòng trống đằng kia rồi!”
“Anh ấy tên Văn Cửu Tắc, trước mạt thế từng làm việc cùng bọn anh ở võ quán.” Lâm Quốc Thắng đáp.
Nói một lúc, câu chuyện lại chuyển sang anh.
Không còn nhiều loại như trước đây, nhưng số lượng lại nhiều, ăn bao no. Mấy người quây quần bên nhau, vừa tranh nhau ăn vừa thấy thèm ăn hơn.
Còn một người phụ nữ mặc đồ xanh lục và một người đàn ông mặc đồ đen, cũng là một cặp vợ chồng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.