Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Chương 47
Anh liếc nhìn mấy người ở đó, kéo cửa xe ném chiếc túi trong tay vào trong, sau đó đóng cửa xe “rầm” một tiếng, rồi dựa vào thân xe.
“Tôi với em trai và hai đứa con, đi từ căn cứ Xuyên An, chuẩn bị đến đây tìm ít đồ bỏ đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông trung niên lớn tuổi nhất hiển nhiên là kẻ dày dạn, quan sát Văn Cửu Tắc hai lượt rồi nở nụ cười, lấy một điếu thuốc ra mời:
Còn Văn Cửu Tắc thì bị cô sai đi mấy nhà xung quanh để tìm quần áo.
Văn Cửu Tắc không nhận, xua tay từ chối.
Văn Cửu Tắc nhìn theo chiếc xe khuất xa. Cô gái trẻ ngồi trên xe thò đầu ra nhìn lại, thấy anh vẫn đứng nguyên tại chỗ thì giật mình, vội vã rụt đầu vào.
Người đàn ông trung niên cười hỏi:
“Cũng không còn sớm, bọn tôi chuẩn bị đi ngay đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đó, Văn Cửu Tắc đi ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông trung niên cất điếu thuốc lại, tự mình châm một điếu, cười nói:
“Nhìn hướng này, có phải cậu định đến căn cứ Bình Khu hay căn cứ Xuyên An không?”
Chưa nói đến thể hình cường tráng và khí chất khó dây vào, chỉ riêng khẩu s.ú.n.g và con d.a.o găm trên người anh thôi cũng đủ để mấy người kia từ bỏ ý định cướp xe.
Anh ta gọi những người khác lên xe, chiếc xe tải xanh nhanh chóng lăn bánh rời khỏi.
Anh bước rất nhanh, nhưng khi vừa đi ra cửa sau thì bỗng khựng lại.
Trong lúc Văn Cửu Tắc đang lục tìm quần áo trong một căn nhà bỏ hoang ven đường, anh nghe thấy động tĩnh bên ngoài còn sớm hơn Tiết Linh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là một chiếc xe tải có thùng phía sau, cả lúc chạy và lúc dừng đều phát ra âm thanh không hề nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không có ai chăm sóc, nhưng những hạt giống rau quả từ trước kia vẫn tiếp tục nảy mầm và sinh trưởng năm này qua năm khác, nở hoa kết trái trên mảnh đất này.
Tiếc là cô không thể làm ra vẻ mặt cười "ha ha", chỉ hơi nhe răng ra một chút.
Chương 47: Chương 47
Chờ xe đi xa, Văn Cửu Tắc mới quay người đi về phía sau ngôi nhà.
Vô duyên vô cớ vào sở thú bị khỉ đuổi đánh một trận, hai người lại tiếp tục lên đường.
Xuống từ chiếc xe tải có thùng phía sau là ba người đàn ông - hai trung niên, một thanh niên. Trên xe còn có một cô gái trẻ, đang tựa vào cửa sổ nói chuyện với họ.
Trong đám cỏ dại cao ngang đầu gối, Tiết Linh cúi người lật tìm dưới đám lá bí đao.
Tiết Linh lập tức thu lại hàm răng đang nhe ra.
“Đừng có ngốc, nhìn là biết không phải xe bỏ hoang, có khi người ta chỉ vào nhà tìm đồ thôi.”
Văn Cửu Tắc hiểu ngay, liếc nhìn cô rồi vỗ vỗ lên tóc mình:
Nhóm này có vẻ chỉ tìm kiếm ở những thị trấn nhỏ hoặc khu vực ngoại ô, không dám mạo hiểm vào sâu trong thành phố.
Anh bỏ đống quần áo trên tay xuống, đi đến cửa sổ tầng hai nhìn thoáng qua bên dưới, rồi mới xách theo một chiếc túi đi xuống lầu.
Người đàn ông trung niên cười khẽ:
Văn Cửu Tắc trông có vẻ nhàn nhã hơn họ nhiều, thậm chí còn hỏi ngược lại:
“Từng ở căn cứ Bình Khu một thời gian.” Văn Cửu Tắc bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.
Cô tìm rất tập trung, càng lúc càng đi xa hơn. Đến khi cuối cùng cũng phát hiện một quả bí đao vỏ xanh lớn, cô bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe dừng lại trên con đường phía xa.
Trước đây cô vốn đã nhỏ nhắn, không biết có phải vì thành zombiemà “teo nhỏ” đi không, giờ ngồi xổm ở đây, trông thật đáng thương.
Loại người như họ không hiếm gặp, thường tổ chức thành đội nhỏ, chủ yếu là theo đơn vị gia đình.
“Cậu em từ đâu tới vậy?”
Tiết Linh muốn cười.
Sáng nay, cô và Văn Cửu Tắc đã đi ngang qua một thị trấn nhỏ ven đường. Thấy gần đó có khá nhiều vườn rau, cô bèn quyết định vào tìm chút rau tươi.
“Xe này ngon đấy, chắc đã được độ lại rồi nhỉ?”
Tiết Linh ôm quả bí đao đứng thẳng dậy, bước nhanh về theo đường cũ.
Anh ta giới thiệu đơn giản về nhóm mình:
Bị cô xé rách một chiếc trong sở thú, chiếc còn lại cũng bị cô cào thủng mấy lỗ, trở thành áo lưới. Hiện giờ, thứ duy nhất còn nguyên vẹn để mặc lại chính là chiếc áo thun hợp tác với bảo tàng mà cô đã mang về.
Giờ số quần áo cô có để mặc còn nhiều hơn anh.
“Cứ lái xe đi lang thang thôi.” Anh đáp.
Tiết Linh đang ngồi xổm dưới chân tường, ôm chặt một quả bí đao lớn, ngẩng đầu nhìn anh.
“Các người định nhặt rác ở đây, hay chỉ nghỉ ngơi một lát rồi đi?”
Khu vực này bọn họ đã đến tìm kiếm từ trước, chẳng còn gì đáng giá. Nếu không phải vì thấy chiếc xe bên đường, họ cũng không dừng lại làm gì.
Dù bên kia có bốn người, còn Văn Cửu Tắc chỉ có một, nhìn qua tưởng anh ở thế yếu, nhưng thực ra nhóm bốn người kia càng không muốn xảy ra xung đột.
Không có!
Khi ra ngoài, gặp người sống còn đáng cảnh giác hơn gặp zombie, vì rất có khả năng sẽ gặp phải cướp đường g.i.ế.c người.
Văn Cửu Tắc hờ hững đáp: “Có thể sẽ đến căn cứ Bình Khu.”
“Cậu là người của căn cứ Bình Khu à? Trước đây tôi cũng từng đến đó, nhưng chưa gặp cậu bao giờ.”
Ra ngoài một mình, cảnh giác là điều bắt buộc. Trước đây anh từng gặp phải tình huống t.h.u.ố.c lá bị tẩm thuốc.
Gương mặt lạnh lùng, xa cách khi đối mặt với nhóm người vừa rồi, lúc nhìn thấy Tiết Linh lại vô thức nở một nụ cười.
Anh trước giờ sống qua loa, tổng cộng chỉ có hai chiếc áo thun thay phiên mặc - một đen, một trắng.
Nhưng nụ cười ấy rất nhanh đã phai nhạt.
Từ con đường này đi, rẽ trái sẽ đến căn cứ Bình Khu, rẽ phải sẽ đến căn cứ Xuyên An.
Họ đang bàn tán về chiếc xe của Văn Cửu Tắc đậu bên cạnh.
Giờ đây, việc vào thành phố bỏ hoang để tìm kiếm vật tư còn sót lại được gọi là “nhặt rác.”
Ánh mắt anh lướt qua người đàn ông trung niên trông có vẻ thân thiện nhưng cơ thể lại hơi căng thẳng, rồi đến gã trung niên gầy đen đang đứng gần đó với vẻ cảnh giác, cuối cùng là hai thanh niên trai gái kia, những kẻ vẫn im lặng từ nãy đến giờ.
Chàng trai trẻ trước mặt lại đi một mình, lái một chiếc xe như vậy, có đủ xăng để rong ruổi khắp nơi, chắc chắn không phải người bình thường.
Gã thanh niên vừa nãy còn ham hố lập tức thu lại ánh mắt tham lam, lặng lẽ lùi về xe mình.
Số người trong căn cứ khá đông, nhưng không phải ai cũng có gan hoặc điều kiện để ra ngoài. Phần lớn mọi người đều làm việc trong căn cứ hoặc khu vực xung quanh.
Bọn họ thường xuyên ra ngoài, thông tin rất nhạy bén, nên không thể nào chưa từng nghe nói đến người này.
“Không thấy ai xung quanh, biết đâu là xe bỏ hoang, bố, chú hai, hay là chúng ta lái đi luôn đi?”
Anh cao hơn ba người đàn ông kia nửa cái đầu, cơ bắp ở cánh tay và n.g.ự.c nhìn qua là biết không ít lần vận động.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.