Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Chương 45
Dù sao cuối cùng, bọn họ vẫn đi đến sở thú đó.
Phân chim!!!
"Đi thôi." Anh lên xe, nổ máy.
Nếu cô không chịu viết chữ, thì dù có cầm tay cô viết cũng không thể nói chuyện được.
May thay, hàng rào ở khu thú dữ đã bị phá một lỗ lớn, bên trong không còn con nào.
Anh bước tới rút con d.a.o từ thân cây ra, cất lại vào vỏ.
Cô câm nín nhìn anh. Hóa ra anh không nói bừa, mà thực sự muốn đi à?
... Đừng hiểu lầm, đây không phải hồi ức lãng mạn gì đâu.
Văn Cửu Tắc: "Khắp nơi đều có zombie ăn thịt người, hổ chẳng qua là ít gặp hơn một chút mà thôi."
… Nhưng như vậy chẳng phải càng đáng sợ hơn sao? Nhỡ đâu chúng vẫn đang lảng vảng quanh đây thì sao?!
Nhưng mà...
Phân chim?!
Cô sợ c.h.ế.t khiếp! Vừa nãy còn đang giận dỗi, bỗng nhiên trong rừng lại nhảy ra một con hổ. Ở đâu ra hổ vậy chứ?
Là vì thời điểm tận thế bùng phát không có nhiều du khách ở đây, hay vì lý do nào khác?
Chương 45: Chương 45
Tên ngốc này còn ngồi đây không nhúc nhích nữa! Có hổ đấy! Hổ đang tiến lại gần kìa! Không mau chạy đi sao?
"Hổ đã chạy ra ngoài rồi!" Cô viết.
Chắc vậy là có thể dỗ cô hết giận rồi.
Cô bỗng nhớ lại lần đầu tiên hai người họ nắm tay nhau mấy năm trước.
Cô: "Anh nghĩ tôi lo lắng chuyện này sao?!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Văn Cửu Tắc không đeo găng tay da để ngăn nguy hiểm, anh cứ thế nắm lấy tay cô, giống như trước đây. Lòng bàn tay nóng hổi của anh áp lên mu bàn tay cô.
Hình như... cũng có chút lý lẽ.
"Hổ ăn thịt người đấy!" Cô viết.
Cô: "..."
Văn Cửu Tắc nhìn xuống cổ áo xộc xệch của mình, lại nhìn gấu áo bị cô bấu đến thủng mấy lỗ, thầm nghĩ, bây giờ cô mạnh thật đấy.
Lúc đó, hai người họ mới xác định quan hệ chưa lâu, vẫn còn khá xa cách. Cô khách sáo với anh, mà Văn Cửu Tắc cũng lạnh nhạt với cô.
Văn Cửu Tắc nghi hoặc nhìn theo hướng cô chỉ, liền thấy một con thú lớn trong rừng ven đường.
Văn Cửu Tắc bị cô kéo đến mức áo T-shirt cũng bị biến dạng, cổ áo rộng toác ra. Anh suy nghĩ một chút rồi nói:
"Hổ?"
Anh đúng là kiểu người biết rừng có hổ, vẫn cứ hướng về núi hổ mà đi.
Có lẽ từ lúc đó, cách họ đối xử với nhau dần thay đổi, từ khách sáo xa cách trở thành một người thì trêu chọc, một người thì tức giận, dần dà thành kiểu hay đánh qua đánh lại.
Thay vì cảm giác bẽn lẽn khi nắm tay bạn trai, cô nghĩ nhiều hơn về việc, liệu hôm nay anh lại định chơi trò gì nữa?
Không biết từ khi nào, họ đã quen với việc nắm tay nhau. Nhưng mỗi lần, cô đều phải nhìn kỹ xem tay anh có thứ gì đáng ngờ không rồi mới dám nắm.
Văn Cửu Tắc nắm lấy tay cô, kéo đi về phía trước, cười nhạo cô: "Dù có thú dữ, nó cũng không thích ăn em đâu, đừng căng thẳng."
"Chạy hết rồi?"
Dù thế nào đi nữa, điều đó cũng khiến hành trình tham quan của họ thuận lợi hơn.
Cô lúc này mới buông áo của Văn Cửu Tắc ra.
Cô: "..."
Văn Cửu Tắc lục tìm trong đống bản đồ cũ mới mà anh thu thập được, tìm ra một tấm bản đồ gần đây: "Sở thú Gia Thành... Đi đường này có thể đến." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một zombie không biết nói chuyện, khi chiến tranh lạnh, lại có lợi thế trời sinh.
"..."
Cô lo lắng sẽ có thú dữ bất ngờ lao ra, bám sát sau lưng Văn Cửu Tắc, dáo dác nhìn quanh như một tên trộm.
Ngày hôm đó, Văn Cửu Tắc đứng đợi cô ở cổng phụ trường học, rồi đột nhiên chủ động chìa tay ra.
Văn Cửu Tắc an ủi cô: "Không sao, sở thú có rất nhiều loài động vật, hổ chạy mất rồi thì chúng ta vẫn có thể xem những con khác, chẳng lẽ tất cả đều chạy mất à?"
Cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay anh, chút e thẹn và căng thẳng của cô vừa mới nhen nhóm thì đã lập tức nhận ra tay anh có gì đó ẩm ướt.
Trước đây, khi đi cùng nhau, Văn Cửu Tắc một là đi trước cô, hai là đi bên cạnh nhưng tay luôn đút túi. Thỉnh thoảng nếu cô đi quá sát mép đường, gần xe cộ, anh mới vươn tay kéo cô lại một chút, nhưng chưa từng chủ động nắm tay.
Nên khi anh chủ động chìa tay ra, cô thấy hơi ngạc nhiên, lại có chút hồi hộp.
Văn Cửu Tắc nhướn mày, nhấc chân định bước vào chỗ đó để xem bên trong, nhưng bị cô kéo mạnh ra sau suýt ngã.
"Tôibiết rồi, hình như gần đây có một sở thú... Hay là tôi đưa em đến sở thú chơi nhé?"
Văn Cửu Tắc vừa hỏi, tay đã đặt lên khẩu s.ú.n.g bên hông, tay kia rút ra con d.a.o găm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô rút tay lại nhìn, trên mu bàn tay có dính chút chất lỏng xám trắng…
Sở thú này nằm ở vùng ngoại ô, diện tích rất rộng, lớn hơn nhiều so với sở thú ở thành phố Du mà cô từng đến trước đây. Điều kỳ lạ là nơi này không thấy nhiều zombie.
Văn Cửu Tắc khó hiểu nhìn cô: "Hổ thì sao? Có gì đáng sợ đâu."
Cô bị anh nắm tay, bỗng ngây người.
Trong hai ngày tiếp theo, cô rõ ràng vẫn chưa vui vẻ lắm. Dù khuôn mặt của zombie không có nhiều biểu cảm, nhưng cô hầu như không chủ động giao tiếp nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con hổ vàng óng đó không lao tới tấn công, mà chỉ quay đầu lủi vào rừng, nhanh chóng biến mất.
Anh đúng là dâythần kinh có vấn đề!
Cô chẳng buồn giận dỗi với anh nữa, cô vẫn còn bàng hoàng, vội vàng cầm bảng viết lên: "HỔ!"
Cô hoàn hồn từ dòng hồi ức, mới phát hiện ra mình bị anh kéo đi đến đâu rồi - Khu vực thú dữ.
Cô đưa tay ra, để anh nắm lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu động vật lớn trong sở thú đều đã chạy ra và lang thang trong vùng lân cận, chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Hôm đó, khi dừng xe bên đường để nhóm lửa nấu ăn, Văn Cửu Tắc còn đang suy nghĩ làm thế nào để cô vui lên. Đột nhiên, cô trợn tròn mắt, nhào tới, kích động lắc mạnh cổ anh, sau đó gấp gáp chỉ ra sau lưng anh.
Cô gật đầu lia lịa, nắm chặt lấy áo anh đầy kích động.
Văn Cửu Tắc giơ bàn tay đó lên, cười tít mắt: "Vừa nãy đợi em, tôi vô tình chạm vào lan can dính phân chim."
Cô gần như lôi xềnh xệch anh rời khỏi khu vực đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.