Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: Chương 39
Tiết Linh tiếc rẻ cất hộp thuốc đi, thuốc này hơn một tháng nữa là hết hạn rồi, nếu không dùng thì đúng là lãng phí.
Tiết Linh gật đầu.
Càng không thở nổi!
Ngồi trên vai Văn Cửu Tắc, Tiết Linh vừa hít được không khí trong lành ở trên cao, vừa cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Văn Cửu Tắc từ chối.
Tiết Linh nhớ lại quá trình anh nấu ăn, chợt phát hiện một vấn đề - hình như Văn Cửu Tắc không hề cho muối! Món ăn không có muối thì làm sao ngon được?
Đó là lần đầu tiên trong đời, Tiết Linh nhận ra mình mắc chứng sợ đám đông.
Trước khi đi ngủ, Tiết Linh bảo anh lấy bó ngải cứu khô ra đốt, lúc này Văn Cửu Tắc mới hiểu hóa ra nó dùng để xua muỗi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám đông xô đẩy dày đặc, Tiết Linh suýt bị ngất đi.
Đêm hôm đó, Tiết Linh nhìn thấy mình trên video thịnh hành của Lan Bá.
Tiết Linh thỉnh thoảng lại quay sang nhìn, thấy anh nửa đêm vẫn chưa ngủ, bèn bò dậy, lục lọi trong túi thuốc trên xe.
Chợt nhớ ra, ba năm trước, Tiết Linh từng nói muốn đến Nguyên Hồ du lịch.
Tiết Linh lấy bảng viết bên cạnh, nhanh chóng viết một câu rồi giơ lên cho anh xem.
Tiết Linh đã đắn đo rất lâu, cuối cùng chọn Lan Bá, vì cô nghĩ nơi đó ít khách du lịch hơn, sẽ không quá đông đúc.
Văn Cửu Tắc: “…”
Sau này, cô luôn hối hận vì đã chọn Lan Bá thay vì Nguyên Hồ.
Tiết Linh muốn anh thả mình xuống, nhưng dưới đất chẳng còn chỗ đặt chân.
Tiết Linh nhìn anh, nghĩ thầm - con người còn khó nuôi hơn cả zombie.
Anh thấy Tiết Linh lập tức lộ ra vẻ mặt yên tâm.
Hiện tại, Tiết Linh vỗ vỗ bảng viết trên tay, lặp lại lần nữa.
Bảo tàng Nguyên Hồ rất nổi tiếng. Khi dịch zombie bùng nổ, nơi này còn đang tổ chức một triển lãm đặc biệt. Lượng khách tham quan lúc đó có thể sánh ngang với bệnh viện.
Xe dừng lại ở một ngã tư, Văn Cửu Tắc cầm mấy tấm bản đồ đối chiếu rồi nói với Tiết Linh: “Hình như chúng ta đang ở thành phố Nguyên Hồ.”
Cô cúi đầu viết tiếp: “Hôm nay không tìm thấy muối, mai đi chỗ khác tìm.”
Cô xấu hổ đến mức túm tóc Văn Cửu Tắc, còn anh thì hoàn toàn không để ý đến ánh mắt xung quanh, chỉ hỏi: “Bây giờ em có thở được không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ai ngờ, năm đó, lượng khách đến Lan Bá lại tăng đột biến!
Vốn dĩ Văn Cửu Tắc đã cao sẵn, đứng giữa đám đông đã rất nổi bật, bây giờ Tiết Linh lại ngồi trên vai anh, chẳng khác nào được "đăng quang" ngay tại chỗ, trở thành tâm điểm.
“Em muốn đi đâu? Ra hồ à?”
Ban đầu, họ định đến quảng trường xem tượng điêu khắc, nhưng cuối cùng, cô lại thành "tượng sống" bị người ta vây xem. Cô cứng đờ cả người, cứng chẳng kém gì bức tượng kia.
Cô quả thật chu đáo, ngay cả thuốc ngủ cũng chuẩn bị sẵn.
Văn Cửu Tắc vừa nhai món ăn đã lâu không được nếm, vừa bất chợt hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Muốn đi Nguyên Hồ.”
Dù Văn Cửu Tắc giỏi hơn người thường, thường xuyên theo đội xe đi tiêu diệt zombie để đổi vật tư nhưnganh cũng không tự tin mình có thể một mình "solo" với bảo tàng thời tận thế.
Dịch bệnh lan quá nhanh, những nơi đông người khi xưa giờ cũng chật kín zombie.
Anh vừa cất bản đồ thì thấy Tiết Linh giơ bảng: “Tôi muốn đi du lịch Nguyên Hồ!”
Chương 39: Chương 39
Nhưng đêm nay, dù xung quanh không còn nhiều muỗi nữa, anh vẫn trằn trọc không ngủ được.
Cuối cùng, cô tuyệt vọng cúi người, úp mặt vào đầu Văn Cửu Tắc, để mặc anh cõng mình thoát khỏi con phố đó.
Văn Cửu Tắc nhìn dòng chữ, đột nhiên bật cười, rồi nhét một miếng cơm lớn vào miệng. Anh ăn từng miếng to, đến mức nếu có zombie ở đây, chắc chúng cũng phải thấy thèm.
Văn Cửu Tắc đứng phía sau cô, nghe cô tuyệt vọng nói "Sắp không thở nổi nữa", liền nhướng mày, giơ tay bế bổng cô lên.
“Được rồi.” Văn Cửu Tắc lái xe vào thành phố. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh ở ngoài chờ tôi.”
Ba năm trước, trong một chuyến du lịch chung, họ đã chọn giữa hai địa điểm - Nguyên Hồ và Lan Bá.
Một hộp thuốc ngủ được đặt trước mặt Văn Cửu Tắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đến bảo tàng Nguyên Hồ." Cô viết.
Nhưng Văn Cửu Tắc phải đảm bảo họ vẫn đang đi về phía thành phố An Đông.
Nguyên Hồ có hồ lớn nổi tiếng, có chùa chiền đạo quán danh tiếng, có viện bảo tàng danh giá... Chỗ nào mà không tốt hơn chiếc cáp treo hỏng hóc hay con phố xã hội đen khét tiếng kia? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù vậy, ngay cả anh cũng không thể nhớ hết mọi con đường. Khi không còn GPS, chỉ có thể dựa vào biển báo ven đường để xác định vị trí.
Cô chỉ cần đi một mình là được.
Văn Cửu Tắc xác nhận lại: “Ý em là, em định bỏ tôi lại đây, tự mình vào bảo tàng?”
Con phố chữ thập chật kín người, đen nghịt một màu, bốn phía không nhìn thấy điểm cuối.
Chặng đường tiếp theo, họ thay phiên nhau lái xe, đường dễ đi thì để Tiết Linh tập lái, đường xấu thì Văn Cửu Tắc cầm lái.
"Lúc nãy anh có cho muối không?"
Hầu hết mọi người xung quanh đều ngoảnh đầu nhìn họ, thậm chí có người còn giơ điện thoại lên chụp hình.
Văn Cửu Tắc dừng xe lại.
Văn Cửu Tắc: “... Thịt hộp và nước sốt trong hộp có vị mặn rồi.”
Nếu muốn đến An Đông, họ cần đi về phía bắc, vòng qua Nguyên Hồ.
Họ không chỉ bị kẹt trong một chuyến cáp treo gặp sự cố, mà khi xuống núi đến một quảng trường, còn bị đám đông chật ních ép đến mức không thể di chuyển. Chỉ riêng việc thoát ra khỏi con phố đó cũng mất gần hai tiếng.
Nhưng Tiết Linh vốn không định để anh đi cùng. Nếu anh đi thìkhác nào tự dâng mình đến cửa tử đâu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.