Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
“Không biết.”
Trông anh họ có vẻ rất thoải mái, không để ý gì cả, mặc dù thường xuyên cười, nhưng thực sự rất khó gần.
Khi mới bắt đầu tận thế, mọi thứ rất hỗn loạn, mạng lưới giao thông hoàn toàn sụp đổ, họ đã không liên lạc được với anh suốt một thời gian dài, mãi đến hai tháng trước mới tình cờ gặp lại.
Bây giờ, Zombie không giống như những Zombie ban đầu, cổ cứng vô cùng nhưnganh Mễ có thể c.h.é.m một nhát là đứt. Thật sự rất lợi hại.
“Được, cậu dẫn người đi gây sự chú ý với Zombie, Văn Cửu Tắc ở trên xe chỉ huy, được không?”
Một tiếng “BANG” nữa vang lên, xung quanh lại có một Zombie ngã xuống.
Tiểu Anh đã theo đoàn hai tháng, thấy anh vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ, nhiều người trong đoàn thích anh, nhưng chẳng ai có thể thực sự thân thiết với anh.
“Hôm nay là ngày 26 tháng 8 năm 3035, thứ Hai, nhiệt độ bề mặt 37°, thời tiết quang đãng.”
Cô có thể dành cả ngày chỉ để tìm một chiếc ghế nằm ưng ý. Nếu đi xa, có thể còn mất cả ngày chỉ để kéo ghế về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Anh vẫn muốn thuyết phục thêm, sau ngày tận thế, việc gặp lại người thân thật sự rất khó khăn.
Giữa tiếng gào thét của Zombie, cô nghe thấy giọng người.
Có vài chiếc xe đi vào con phố này, họ không chạy nhanh, vì trên đường vẫn còn một số xe bỏ hoang chắn ngang, họ không thể đi thông suốt, phải xuống xe kéo.
“Không phải.”
Tiểu Anh đã nuôi c·h·ó này từ trước khi xảy ra tận thế, nuôi được vài năm rồi.
“Anh họ, đừng ăn cái này nữa, đến đây, có súp và cả đồ hộp nè!” Tiểu Anh cũng leo lên nóc xe, vui vẻ đưa súp nóng và đồ hộp cho anh.
Thật trùng hợp, khi cô tìm thấy một chiếc ghế nằm phù hợp ở một cửa hàng nào đó với cửa mở toang, bên ngoài lại có tiếng xe cộ.
Thật kỳ lạ, đoàn xe đang di chuyển chậm rãi, còn cách cô một khoảng, có vài người đang trên xe tiêu diệt Zombie, nhưng ánh mắt cô gần như ngay lập tức bị một người ngồi trên nóc xe thu hút.
Thôi, rời khỏi đây trước đã, vài ngày nữa sẽ quay lại lấy ghế nằm.
Văn Cửu Tắc chỉ im lặng, nhai bánh quy và chơi với con dao, không có phản ứng gì.
Văn Cửu Tắc không đồng ý: “Không cần.”
Cô lảo đảo bước ra ngoài, chuẩn bị rút lui.
“Anh họ, dù sao anh cũng không có điểm đến, sao không đi cùng em? Cùng nhau thì tốt hơn, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau…”
Cô phát hiện ra Zombie đó bị b.ắ.n vào đầu bởi một khẩu s.ú.n.g giảm thanh, theo phản xạ, Tiết Linh quay đầu nhìn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô cảm thấy đây là một điềm xấu, quyết định ra ngoài tìm một chiếc ghế nằm khác.
Chỉ nhìn một cái, thậm chí chưa nhìn rõ, tên của người đó đã hiện lên trong đầu cô.
“Anh họ, tiếp theo anh muốn đi đâu?”
Đoàn xe lại khởi hành, rời khỏi trại đã nghỉ ngơi một đêm.
Hôm nay Tiết Linh không ở trong công viên, chiếc ghế mà cô thường nằm đã bị cô đè hỏng vào sáng nay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Anh nói mãi mà không có kết quả, thở dài uống súp của mình.
“Cậu nhiều chuyện quá, ăn xong thì đi nghỉ đi… Cho tôi mượn c·h·ó của cậu chơi một chút.”
Chương 2: Chương 2
Văn Cửu Tắc dừng lại động tác vuốt c·h·ó, cười vô tư: “Ừ, nhớ chứ.”
Thật không may, một đám Zombie tràn vào từ đầu phố, Tiết Linh bị chặn lại ở đây. Đoàn xe tiến vào nhanh hơn cô nghĩ, cô đã nghe thấy tiếng động phía sau.
“Anh à, tiếp theo anh có đi cùng chúng em không?” Tiểu Anh hỏi:“Anh nói muốn đi xem Khâu Trang, chúng em có thể đi cùng anh, rồi anh lại về trại với chúng em.”
Văn Cửu Tắc nhìn ánh mắt thán phục của Tiểu Anh, mỉm cười, cảm thấy cậu bé giống như chú c·h·ó vàng bên cạnh, cái đuôi cũng sắp vẫy lên.
Không có nơi nào để trốn, cửa dẫn vào phòng phía sau đã khóa, nếu đúng như những người bên ngoài nói, muốn dọn dẹp Zombie trên phố này, ở lại đây cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Tiết Linh chợt thấy tối sầm, sau đó ngã xuống cùng với những con Zombie bên cạnh.
Đài phát thanh trên xe thông báo.
Từ từ, một tia sáng bình minh xuất hiện bên trời, một ngày mới đã đến.
Tiết Linh vẫn đang bám tay vào chiếc ghế nằm mà cô vừa tìm được, nhìn quanh trong cửa hàng hỗn độn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy sao anh lại đi khắp nơi, bên ngoài giờ nguy hiểm như vậy.”
Một Zombie bên cạnh đột nhiên ngã xuống làm cô giật mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ôi, Puff lên đây, chơi với anh họ nào!”
Tiết Linh thường rất chú ý giữ khoảng cách với những đồng loại, nhưng giờ tình huống khẩn cấp, cô cắn răng chen vào giữa đám Zombie.
Văn Cửu Tắc cũng đang ăn, một tay cầm bánh quy năng lượng, tay còn lại nghịch ngợm con d.a.o c.h.é.m Zombie.
“BANG.”
Âm thanh này đã thu hút những Zombie đang lang thang xung quanh, Tiết Linh thấy vài Zombie phấn khích chạy qua cửa kính, rồi lại có chục Zombie khác.
Trời ngày càng tối, trại trở nên tĩnh lặng.
“Một vài người sẽ lại đến để di chuyển máy móc, không bằng dọn dẹp Zombie trên con phố này luôn.”
Cuộc sống của Zombie thật quá đơn điệu và tẻ nhạt.
Người đàn ông trên nóc xe cầm s.ú.n.g đang b.ắ.n từng phát, trong đám Zombie liên tục có Zombie ngã xuống.
“Anh họ, anh còn nhớ không, khoảng bốn năm trước, khi anh học ở thành phố Du, có thời gian thường xuyên giúp em dắt c·h·ó đi dạo.”
“Anh họ, anh đi khắp nơi có phải là du lịch không?”
Chú c·h·ó vàng nghe lời nhảy lên nắp xe, vẫy đuôi và đặt đầu lên đầu gối của Văn Cửu Tắc.
Cậu ta cầm hai bát súp trống rỗng, thấy anh họ xoa cằm của Puff, có vẻ rất thích nó, bỗng nhớ ra điều gì.
Vì anh Mễ, tạm thời anh mới đi cùng đoàn của họ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.