Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 122: Chương 122
“Thật sự rất vất vả cho mọi người rồi. Lúc tôi tới căn cứ Bắc Chính, đã thấy nơi đó được xây dựng rất tốt, còn có cả lương thực đủ nuôi sống rất nhiều người. Tất cả đều là công lao của các anh.”
Đội trưởng vung tay: “Tất cả cùng học, cho người đưa xe tới!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lính gác thay đến lượt thứ hai rồi mà vẫn thấy cô cứ đi tới đi lui, bèn dùng đèn pin chiếu xuống chỗ chân cô.
Zombie tụ tập nhiều thì đ·ạ·n dược tiêu hao cũng tăng lên, mà thực tế vật tư của căn cứ lại cực kỳ hạn chế. Lượng vũ khí và đ·ạ·n mà họ được phép dùng đều có giới hạn.
Giờ căn cứ cần dùng, Tiết Linh lập tức bùng nổ m.á.u “dọn kho”.
Cái này thì trước mắt chưa học được, vì không có chiến đấu cơ để luyện. Nhưng mấy cái khác đều có thể học cấp tốc.
Ban ngày có việc làm thì không sao, nhưng đến đêm, khi mọi người đều đi ngủ, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, Tiết Linh rất dễ nhớ đến Văn Cửu Tắc.
Thật ra Tiết Linh có thể tìm chỗ ngồi nghỉ, nhưng cô không ngồi yên được nên mới ra ngoài đi dạo.
“Chúng tôi ở đây canh gác, sẽ không có nguy hiểm đâu, cô đi nghỉ đi.” Họ nói với cô.
Nhớ lại những câu nói và trò hù dọa vớ vẩn của anh, Tiết Linh lại cảm thấy... cũng không đến mức quá nhớ anh.
Tiết Linh mở cửa xe, đưa máy tính bảng ra cho đội trưởng xem ảnh và video: “Bệnh viện này còn có mấy thiết bị nữa, tôi không biết là thứ gì. Có cần mang hết về không?”
Cô chủ động đề nghị để mọi người đóng quân ở vùng ven, còn mình lái xe quân dụng vào thành phố để chuyển thiết bị y tế.
Với kinh nghiệm từng học lái xe từ Văn Cửu Tắc, lần này Tiết Linh bắt nhịp cũng rất nhanh.
Cho nên dù được gọi là “nhiệm vụ thường nhật”, nhưng không hề nhẹ nhàng chút nào. Mỗi lần ra ngoài đều có nguy cơ có người hy sinh.
Từ trước tới giờ chưa từng có nhiệm vụ nào dễ như thế!
Các binh sĩ cũng hào hứng góp lời: “Kéo theo cả rơ-moóc nữa!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết Linh lắc lư lại gần, giơ máy tính bảng lên: “Nhưng zombie thì không cần nghỉ ngơi, tôi cũng không thể ngủ.”
Nếu chỉ cần đi lướt qua thì còn dễ, nhưng họ đâu phải đi du lịch, luôn có công việc phải hoàn thành, gần như không thể rút lui nhanh chóng, mà phải lưu lại trong thành phố một thời gian.
“Cả máy xúc nữa!”
Nhưng khi lần lượt từng chuyến xe chất đầy vật tư – không chỉ là những thứ nằm trong danh sách nhiệm vụ, mà còn có vô số thiết bị y tế quý giá khác được cô chở về, đến cả vị đội trưởng luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc cũng phải cảm thấy phấn khích.
“Nhiều thứ nặng quá, tôi không khiêng nổi.”
Lúc đầu, đội trưởng đứng nhìn cô – dáng người nhỏ bé, một mình lái chiếc xe tải quân dụng đi vào thành phố, trong lòng vẫn hơi lo lắng.
“Tiết Linh, đi qua đây một chút, em đang giẫm lên mộ người ta đó, cẩn thận họ bò ra nắm chân em đấy.”
Tiết Linh vẫn còn nhớ khoảnh khắc khi cô đến căn cứ Bắc Chính, nhìn thấy cánh đồng lúa mì rộng lớn và tường thành cao vút, cảm giác chấn động khi ấy vẫn còn rõ ràng.
Đội trưởng thực ra cũng không nhận ra hết, nhưng lập tức quyết đoán: “Mang!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phi công chiến đấu cơ nghe đã thấy ngầu rồi. Nếu sau này cô có thể lái chiến đấu cơ đưa Văn Cửu Tắc đi làm nhiệm vụ, chắc chắn sẽ dọa anh một trận.
Trước kia, mỗi lần làm loại nhiệm vụ này, tiểu đội của họ đều phải trang bị vũ trang đầy đủ, đi kèm hỏa lực áp chế, cộng thêm tốc độ hành động nhanh mới có thể tiến vào trung tâm thành phố – nơi có ít zombie hơn.
Hơn nữa, việc dùng hỏa lực mạnh gây tiếng động lớn, lại tiếp tục dẫn zombie tới thêm, khiến nhiệm vụ càng thêm khó khăn.
Số người đông, thời gian lưu lại càng lâu thì zombie từ khắp nơi kéo đến càng nhiều.
Trong thời buổi này, chẳng ai bắt một zombie phải thi lấy bằng lái. Chỉ cần điều khiển được những cỗ máy có bánh xe, lái ra đường chẳng cần lo luật lệ, đụng trúng zombie cũng không phạm pháp, muốn lái sao thì lái.
“Khu rừng bên kia có một căn nhà, em còn nhớ bộ phim kinh dị mà chúng ta từng xem không? Căn nhà ấy giống hệt. Muốn qua đó xem không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khai hoang mới là phần vất vả và khó khăn nhất.” Tiết Linh thật lòng cảm phục họ.
Lúc Văn Cửu Tắc còn ở đây, thường sẽ ngủ rất muộn. Những đêm thanh vắng có trăng sao như thế này, Tiết Linh thích đi dạo, và anh sẽ lặng lẽ đi theo cô.
Cùng cô đi vòng quanh một chỗ, hết vòng này tới vòng khác.
Thỉnh thoảng còn nói vài câu:
Lúc xuống xe dựng trại, đội trưởng không nể nang gì mà phát cho mỗi người một cú đấm, bắt họ thu lại vẻ mặt cười toe toét kia.
“Tôi biết lái cần cẩu!”
Mỗi lần Tiết Linh lái xe về đến ngã tư, cả đội lại vội vàng chạy ra đón, tò mò xem lần này cô mang về cái gì. Nếu không sợ tiếng động gây chú ý đến zombie, có lẽ họ đã reo hò ăn mừng rồi.
Đêm xuống, các binh sĩ thay nhau đi nghỉ, Tiết Linh thì đi loanh quanh quanh khu trại.
“Tiết Linh, chân em có con rắn kìa!”
Chương 122: Chương 122
Các binh sĩ đi làm nhiệm vụ cùng Tiết Linh rất nhanh đã phát hiện ra một lợi ích lớn khi có cô đi cùng.
Tiết Linh: “?!”
Những binh sĩ trong tiểu đội vốn đã quen với vẻ ngoài kỳ lạ của Tiết Linh, được cô khen suốt cả quãng đường, ai nấy đều vui vẻ đến mức cười không khép miệng được, vẻ mặt đầy kiêu hãnh và tự hào.
Khi Tiết Linh được cho phép đi làm nhiệm vụ cùng tiểu đội này, cô ngồi trong xe không có việc gì làm, các binh sĩ trong đội bắt đầu kể cho cô nghe về những nhiệm vụ trước kia.
Người lính đang nói chuyện được khen đến ngượng ngùng, vội vàng xua tay: “Giờ mấy cánh đồng đó là do người trong thành trồng. Lúc trước chúng tôi chỉ khai hoang đợt đầu, sau này lắp lưới chắn rồi, khu vực xung quanh an toàn hơn thì không cần đến chúng tôi nữa.”
Chỉ còn một vấn đề duy nhất.
Lính gác gãi đầu liên tục, không biết nên nói gì. Lại quên mất là cô không giống bọn họ.
Đừng thấy căn cứ Bắc Chính trông có vẻ ổn định, thật ra cái gì cũng thiếu. Mọi người đều phải tiết kiệm từng chút, có thể mang thêm thứ gì về là phải mang ngay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thành phố vốn bị zombie chiếm cứ, suốt mấy ngày liền, trên đường phố đều vang lên tiếng động cơ ầm ầm, mấy chiếc xe phóng như bay, kéo theo hàng loạt zombie đang lang thang không mục tiêu khắp thành phố.
Một binh sĩ hét lên: “Tôi biết lái chiến đấu cơ!”
Tiết Linh cũng thấy vậy. Trước kia lang thang trong thành phố, mỗi lần thấy đồ dùng vẫn còn tốt mà phủ bụi để đó, cô đều cảm thấy lãng phí. Nhưng khi ấy, cô và Văn Cửu Tắc cũng không dùng được.
Đội trưởng: “Cái này dễ thôi, dạy cô lái xe cẩu!”
Nhưng từ khi có Tiết Linh, cô trực tiếp xử lý luôn phần khó nhằn nhất của nhiệm vụ.
Nhiệm vụ đột nhiên trở nên quá dễ dàng!
“Cứ đi vòng vòng thế này, có giống như lừa kéo cối xay không?”
Thật không vậy? Chiến đấu cơ cũng học được à?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.