Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Ai Ăn Trước Xong Người Nào Đi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11-2
Thương Tống trầm ngâm một lúc, “Bắt lại, tất cả những người có liên quan đến hắn đều khống chế lại!”
“Ta sẽ nói!” Thương Tống ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh mắt rực cháy, “Đại Dư triều ta và bách tính không thể hủy trong tay những con sâu mọt quốc gia này!”
Thương Tống cũng vội vàng đứng dậy, đỡ hắn lên,
Thẩm Côn có chút xúc động, khóe mắt ươn ướt nói,
“Vương gia, binh lực trong tay thuộc hạ tùy thời nghe ngài điều khiển!” Thẩm Côn hiểu ý hắn, cúi người nói với Thương Tống.
“Vương gia bảo trọng, ta đã tìm được Thỏ Tuyết, nhưng hiện tại chưa biết có thật sự chữa được bệnh ho hay không, sau khi ta xác nhận, Thỏ Tuyết sẽ nhanh chóng được đưa đến phủ!”
“Đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng!”
“Vậy… bên Thái tử phải giải thích thế nào?”
Thương Tống cúi đầu, đi đi lại lại trong phòng,
“Ngươi cũng nghĩ vậy sao? Nhưng Thái tử căn cơ thâm hậu, chỉ dựa vào chuyện này e là… khó!” Thương Tống nhìn Thẩm Côn bằng ánh mắt sâu xa, dừng một chút rồi nói,
“Vâng! Vậy Giang Nam tuần phủ Cố Chi Châu bây giờ xử lý thế nào?”
“A Côn, ở đây chỉ có ngươi và ta, ta nói một câu đại nghịch bất đạo, thân thể Hoàng a mã xem ra là thần tiên khó cứu, Bắc Thần quốc cũng luôn dòm ngó chúng ta, ta chỉ sợ Đại Dư triều hủy trong tay hắn, bách tính thiên hạ sẽ phải làm sao?”
“Ngươi làm gì vậy? Chúng ta là huynh đệ, là huynh đệ cùng nhau lớn lên, đừng nói những lời này!”
“Thỏ Tuyết? Thần dược chữa bệnh ho trong lời thần y Thạch Nam Tử? Ngươi thật sự đã tìm được?” Mắt Thương Tống sáng lên, “Nhưng… ngươi cũng bị ho lâu rồi, ngươi giữ lại…”
“Thẩm Côn nguyện vì Vương gia xông pha khói lửa, vạn tử bất từ!”
“A Côn, hiện giờ Hoàng thượng bệnh nặng, triều chính do các đại thần nội các và Thái tử cùng nhau thương nghị, nhưng Thái tử… ngươi cũng biết, ngày nào cũng chỉ vẽ tranh rồi làm đồ gỗ ~”
“Mọi người đều nói, Thái tử từ nhỏ thiện lương thuần khiết không có tâm cơ, thích nhất là vẽ tranh viết chữ làm đồ thủ công, Hoàng a mã cũng luôn bất mãn với thái độ thờ ơ của hắn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đại Đông vẫn chưa có hồi âm sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vương gia nói đúng, trước đây Hoàng thượng thân thể khỏe mạnh, ai ngờ một tháng trước khi lâm triều đột nhiên méo miệng lệch mắt, nửa người liệt, mà sự việc xảy ra đột ngột, chiếu thư truyền ngôi chưa kịp soạn thảo, tuy Thái tử Thương Thừa đã ở vị trí này nhiều năm, nhưng chiếu thư chưa viết, Hoàng thượng cũng còn sống, quan trọng nhất là Thái tử suốt ngày rong chơi, không lo việc chính sự, lâm triều nghị sự cũng thường xuyên đến muộn về sớm, tấu chương cũng phải chất đống mới chịu phê duyệt, các đại thần trong triều cũng nhiều lời oán trách hắn…”
Thương Tống thở dài một tiếng, nhìn về phía hoàng cung xa xa, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng nói nữa, đều là chuyện quá khứ rồi, hiện giờ ta chỉ lo lắng cho bách tính thiên hạ ~ Nếu Thái tử vẫn cứ như vậy, ăn chơi trác táng, uổng phí thời gian, thì Đại Dư triều ta sớm muộn gì cũng rơi vào tay người ngoài, đến lúc đó bách tính thiên hạ sẽ phải chịu khổ… Haizz ~”
“Thẩm Côn có được ngày hôm nay, đều nhờ lão Vương gia năm đó cứu ta ra khỏi đống lửa, còn nuôi dưỡng như người nhà trong vương phủ, nếu không có lão Vương gia, có lẽ ta đã c.h.ế.t trong biển lửa năm bảy tuổi…”
“Trước mắt chúng ta phải thu thập thêm bằng chứng về sự bất tài của Thái tử, có một ngày chúng ta, khụ khụ… chúng ta sẽ lật đổ hắn!” Vừa nói Thương Tống lại ho lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng… Thuộc hạ sẽ phái người đi làm ngay!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 11-2
Thương Tống cau mày, nhìn Thẩm Côn nói,
……
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã nửa tháng trôi qua vẫn chưa nhận được hồi âm của Đại Đông, Thẩm Côn nhìn Thỏ Tuyết nằm trên giường lúc mê lúc tỉnh, sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, mấy chén trà bằng sứ xanh quý giá cũng bị đập vỡ,
Nhìn Thương Tống khó chịu không nói nên lời, lòng Thẩm Côn cũng thắt lại,
“Không! Vương gia là trụ cột quốc gia, sau này có thể còn…” Thẩm Côn nói được một nửa, bị Thương Tống xua tay ngắt lời,
Thẩm Côn gật đầu, “Thuộc hạ nguyện vì Vương gia tận tâm tận lực, c.h.ế.t mới thôi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.