Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 153: Chương 153
...
Rất mê luyến cảm giác tuyệt vời này...
Quý Minh Trần không những không tức giận, ngược lại còn bật cười thành tiếng, hơi thở phả vào tai cô: “Cắn nhẹ thôi bảo bối, anh đau.”
Trải nghiệm bị quái vật biển tấn công và chìm thuyền lần trước vẫn còn rõ mồn một, Ôn Dao không thể không sợ hãi: "Tiếng gì ở ngoài vậy?"
“……”
"Hửm?"
Nói cũng lạ, tối hôm qua mãnh liệt như vậy mà cô vẫn không cảm thấy gì, lúc này yên tĩnh như vậy, trái tim cô lại đập nhanh một cách bất thường.
Sao anh lại có thể... cái gì cũng có vậy.
Cô cố gắng chuyển chủ đề để giảm bớt sự xấu hổ và khó chịu lúc này.
Cô đột nhiên cảm thấy rất luyến tiếc...
Hái sao vớt trăng, dù có là mạng sống của anh, cũng được.
Chương 153: Chương 153
Cô còn tưởng Mộc Sanh Sanh và Thẩm Dật Xuyên là hack game, giờ xem ra, ai có thể hack game bằng Quý Minh Trần chứ.
Ban đầu cô không hiểu câu này có ý gì, mười lăm phút sau, khi cô đứng bên lan can trắng trên đỉnh con tàu, nhìn ngọn lửa ngút trời trên mặt biển, cô mới hiểu... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Minh Trần dường như bị vẻ mặt ngơ ngác, ngây thơ và đặc biệt bất lực của Ôn Dao chọc cười, anh ôm cô cười khẽ rất lâu.
Người đàn ông bên cạnh nghe thấy tiếng động sột soạt của cô, mí mắt khẽ động, đưa tay ra, vừa lật người vừa kéo người đang lăn sang phía bên kia chăn trở lại.
Anh đợi một lúc, thấy người trong lòng mãi không lên tiếng, mới chậm rãi nhận ra điều gì đó, khẽ cười hôn l*n đ*nh đầu cô: "Ở bên cạnh thì có là gì, bảo bối muốn gì anh cũng chiều."
Ôn Dao: "?"
Quý Minh Trần không nói gì nữa, chỉ cầm khăn mặt, chăm chú vuốt lại tóc rối bên thái dương cô, lau mặt cô một cách cẩn thận tỉ mỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“…” Sao nghe câu này càng lúc càng sai sai, đây là đang nói gì vậy?
Hóa ra anh sợ cô đứng lâu bị mỏi chân, nên mới để cô ngồi rửa mặt sao?
Mặt trời lặn về tây, trăng sáng mọc lên ở đằng đông, đêm nay quả là một đêm hiếm hoi trời quang mây tạnh, trăng lên trên biển, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ một mảnh yên bình.
Giọng nói mềm mại vang vọng trong phòng tắm chật hẹp, cái mũi vùi vào lớp vải áo sơ mi khiến giọng nói có chút nghèn nghẹn, mang theo chút nũng nịu.
Lưng áp vào lồng n.g.ự.c tr*n tr** của người đàn ông, Ôn Dao hít sâu một hơi: “Quý Minh Trần…”
Ôn Dao vén chăn trùm đầu, dứt khoát tiếp tục nằm im…
Quý Minh Trần ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa ngậm cười nhìn vào mắt cô: "Là quái vật biển, lát nữa anh đi đốt."
Hai người quấn quýt nhau tắm rửa thay quần áo xong, thời gian lại trôi qua thêm một tiếng...
“…?”
“Suỵt.” Quý Minh Trần ôm chặt eo cô, giọng khàn khàn: “Chạy cái gì? Không định chịu trách nhiệm sao?”
Thôi được rồi, anh nói đúng, không thể phản bác.
Ngọn lửa chói mắt lan ra xung quanh với tốc độ cực nhanh, xa đến tận chân trời, chiếu sáng toàn bộ con tàu từ boong tàu đến tầng thượng sáng như ban ngày.
Quý Minh Trần có chút bất ngờ, sững người một lúc rồi thuận thế ôm lấy cô: "Sao vậy?"
Quý Minh Trần mặc áo sơ mi trắng không cài cúc, lỏng lẻo, giơ tay lấy một chiếc khăn tắm màu trắng từ giá bên cạnh: “Đừng như nào?”
Ôn Dao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt một lúc, đột nhiên đưa tay ôm chặt cổ anh: "Có thể luôn đối xử tốt với em như vậy, rồi ở bên cạnh em không?"
Thấy Ôn Dao đi hơi loạng choạng, Quý Minh Trần liền vòng tay ra sau đỡ eo cô, đặt cô lên bồn rửa mặt bên cạnh.
Phía sau là tiếng nước chảy ào ào, bên tai là giọng nói trong trẻo dễ nghe và ngữ điệu đáng ghét kia: “Là đừng như tối hôm qua, hay là…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Dao không khỏi sững sờ.
“Rõ ràng tối hôm qua là anh…” Ôn Dao không nhịn được quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Quý Minh Trần, cô không nói nên lời…
Người đàn ông này có sở thích gì vậy, ngay cả phòng tắm cũng không tha cho cô sao?
Ôn Dao mím môi, đôi mắt hạnh xinh đẹp long lanh nước: "Quý Minh Trần, anh có thể..."
Chỉ có điều, tiếng động ầm ầm do vật gì đó va chạm vào mạn thuyền đã phá vỡ vẻ đẹp tĩnh lặng và yên bình này.
Nhưng không ngờ người phía sau lại hôn lên tóc cô, trả lời không liên quan gì đến câu hỏi của cô: “Anh bị em ăn sạch sẽ rồi, bây giờ là người của em rồi…”
Ôn Dao chỉ là vì khó chịu, theo bản năng muốn lùi ra xa, nhưng lại cảm nhận được vết sẹo trên n.g.ự.c anh, nên đành phải từ bỏ giãy giụa: “Hình như em vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, anh có nghe thấy không?”
“Anh… làm gì vậy?” Có bài học từ mấy lần tối qua, Ôn Dao sợ hãi, vội vàng giữ chặt vạt váy ngủ màu trắng của mình: “Anh đừng như vậy…”
Ngay tại thời khắc này, Quý Minh Trần đứng trên boong tàu tầng một, giơ tay áo bào tung bay trong nháy mắt, cả vùng biển xung quanh bốc cháy...
Cơ thể Ôn Dao căng cứng.
Ánh hoàng hôn màu vàng kim chiếu lên khuôn mặt người đàn ông, dung nhan tuyệt mỹ được phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt, đường nét rõ ràng, đẹp như tranh sơn dầu của nghệ sĩ.
Từ trán, sống mũi đến chóp mũi, rồi đến má và sau tai, cuối cùng dùng hổ khẩu nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Còn đau không?”
Xấu hổ đến mức không dám nhớ lại.
Ánh mắt chăm chú như đang đối xử với bảo vật hiếm có nào đó.
Nói rồi, cơ thể anh áp sát cô.
Tối hôm qua từ ghế sofa đến giường, rồi lại từ giường đến thảm cạnh cửa sổ sát đất, lúc trên lúc dưới, hết lần này đến lần khác, vậy mà lại kéo dài đến tận khi trời sáng, tắm rửa xong ngủ thêm một giấc, trời đã sắp tối… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt Ôn Dao rơi vào chiếc lọ thủy tinh xinh đẹp trên tay anh, một lần nữa cảm thấy vô cùng bội phục...
Quý Minh Trần đang đưa tay nhặt những cành hoa hồng rơi trên mặt đất, những cánh hoa héo úa rơi rụng, anh đành phải cẩn thận nhặt chúng vào trong lọ thủy tinh: "Anh đi đốt."
Ôn Dao hít sâu một hơi, c*n v** c* anh đầy dấu hôn.
Còn những con quái vật biển đang lao tới, giống như bùn lăn trong biển lửa, chỉ trong vài giây đã tan chảy thành m.á.u đen đỏ tanh tưởi...
Cách một lớp vải, nhẹ nhàng, như có như không mà chạm vào: “Như này?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đợi đến khi hai người lề mề bò dậy, mặc quần áo xong ra phòng tắm, đã là một tiếng sau…
Không phải là cảm giác tim đập nhanh vì bị trêu chọc, cũng không phải là cảm giác mất kiểm soát đến mức đỏ mặt tía tai, mà là một loại hương vị ngọt ngào ấm áp pha lẫn chua chát...
“…” Người đàn ông này, thật sự là quá hư hỏng…
Tất nhiên, thứ nổi bật hơn không chỉ là khuôn mặt này, mà còn có yết hầu đang chuyển động chậm rãi của anh, cùng với những dấu hôn và vết răng trên chiếc cổ trắng nõn.
Lúc này trên con tàu khổng lồ hỗn loạn một mảnh, đương nhiên, không phải là hỗn loạn mất kiểm soát, mà là ồn ào bàn tán, ai nấy đều kinh ngạc bàn tán xôn xao.
Nói xong, anh vòng hai tay qua người cô, mở vòi nước từ phía sau cô, dòng nước làm ướt đôi tay đỏ ửng của anh, cũng làm ướt khăn tắm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.