Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 127: Chương 127
Còn Quý Minh Trần, anh vẫn dựa vào ghế sofa với dáng vẻ cao quý, lười biếng như cũ, chỉ có điều nụ cười trên mặt đã nhạt đi đôi chút: "Nói."
Quý Minh Trần mỉm cười nhặt một viên đá cuội đặt trên bàn trà tròn bên cạnh, nhẹ nhàng xoay xoay trên đầu ngón tay thon dài, như có điều suy nghĩ.
Đối với câu hỏi vô nghĩa hàng ngày của người đàn ông này, Lâm Trạch Nhân đã quen rồi, anh ta mỉm cười lịch sự: "Với thể chất dị năng giả siêu cường của Minh trưởng quan, thì gần như đã khỏi rồi."
Ôn Dao nước mắt lưng tròng, đột nhiên mặt mày tái nhợt cười khẩy, cô vừa cảm thấy thất vọng, vừa cảm thấy nhẹ nhõm theo một cách nào đó...
Vậy thì lần này cô sẽ làm theo trái tim mình, muốn xem xem, cánh buồm số phận rốt cuộc sẽ đưa cô đến đâu...
"Hơn nữa, cho dù có thể tìm thấy, mức độ nguy hiểm của vùng biển đó đã vượt xa dự đoán của chúng ta, làm sao chúng ta có thể đảm bảo những con tàu được cử đi sẽ an toàn?"
Bọn họ quen biết tất cả mọi người trong căn cứ, đương nhiên cũng nhận ra người này - Thiệu Đình Lương đến từ cảng biển phía Đông, anh ta cũng giống như Âu Thanh Hằng, là trợ thủ đắc lực của Lạc Toàn Tinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tâm trạng vốn đã căng thẳng tột độ, lúc này lại càng căng thẳng hơn.
Lâm Trạch Nhân không dám lên tiếng, cũng quay đầu nhìn người đàn ông đang tỏa ra khí thế nguy hiểm trên ghế sofa.
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Âu Thanh Hằng vẻ mặt khó hiểu: "Ôn Dao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Minh Trần nằm nghiêng một cách uể oải trên ghế sofa, sau khi cài cúc áo sơ mi bằng bàn tay trắng nõn, anh hỏi Lâm Trạch Nhân bên cạnh: "Bác sĩ Lâm, vết thương của tôi bây giờ thế nào rồi?"
Trong trường hợp này, thường chỉ có thể từ bỏ. Nếu không phải Ôn Dao đang ở trên con tàu đó, anh ta thậm chí còn không cần phải chạy đến đây.
Chương 127: Chương 127
Thẩm Dật Xuyên đã vô số lần nói với cô rằng, đây chính là bản chất con người, con người luôn lấy bản thân làm trung tâm, vào thời khắc quan trọng, thời khắc nguy cấp, thời khắc liên quan đến lợi ích của bản thân.
Nhưng lần này anh ta không tham gia chuyến đi biển đến đảo Strowman, mà được Minh trưởng quan lệnh cho ở lại phòng điều khiển của cảng, phụ trách giám sát toàn bộ quá trình của con tàu đội trưởng Lạc.
Thiệu Đình Lương mặt mày tái mét: "...Không, không phải tôi không cử thêm người, mà là vùng biển đó quá rộng lớn. Một khi tín hiệu bị gián đoạn và mất liên lạc, đừng nói chúng ta chỉ còn lại hai con tàu, cho dù có hai mươi con tàu cũng tuyệt đối không thể tìm thấy..."
Nước biển xanh thẫm cuồn cuộn từ khe hở bị vỡ tràn vào, gió đêm lạnh buốt thổi mạnh...
Cửa khoang đóng lại, trong cửa sổ kính nhỏ của khoang an toàn hình bầu d·ụ·c, Âu Thanh Hằng và những thủy thủ sống sót còn lại đều co rút đồng tử, nhìn hai bóng người bên ngoài với vẻ khó tin.
Ôn Dao vẫn là vẻ mặt ôn hòa không chút góc cạnh, nhưng vào lúc này lại càng thêm kiên định, cô không để ý đến bất kỳ lời khuyên can hay la hét của ai, tự mình đi đến bên cạnh bộ điều khiển, nhấn nút tách khoang an toàn.
Vậy thì cô cũng nhận.
Không chỉ phó đội trưởng Ôn của khu 13 Bắc Châu năm đó, mà ngay cả đội trưởng Lạc của khu 14 Đông Châu bây giờ cũng vậy.
Ôn Dao đưa xâu chìa khóa cho anh ta, sau đó quay người dìu Lạc Toàn Tinh, người lúc này đã có chút kiệt sức.
Thiệu Đình Lương run rẩy: "Minh trưởng quan, đã xảy ra chuyện rồi! Tàu của đội trưởng Lạc và mọi người khi đến vùng biển Denteno thì gặp phải một đàn quái vật biển với số lượng kinh người, trong đó còn xuất hiện một loại quái vật biển biến dị mang theo virus zombie. Chỉ trong một đêm, hơn một nửa số người trên tàu đã bị nhiễm bệnh..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ầm..." một tiếng vang trầm.
Hóa ra không chỉ khu Bắc Châu, khu Đông Châu cũng vậy.
"Và ngay rạng sáng nay, con tàu đột ngột gặp phải sóng thần và cuồng phong, bị cuốn vào vùng biển Denteno, tất cả tín hiệu đều bị gián đoạn, đã hoàn toàn mất liên lạc với chúng tôi..."
Nếu số phận của cô đã định sẵn là phải c.h.ế.t vì ngu ngốc và lương thiện.
Hơn nữa bây giờ con tàu không chỉ gặp nạn mà còn mất liên lạc.
"Phó đội trưởng Âu, tôi ở lại, mọi người vào khoang đi."
Các thành viên của các đội và nhân viên y tế đi lại tấp nập trong hành lang tầng ba, tháng này đã trải qua mấy trận chiến đẫm m.á.u ở tường thành phía Tây Nam, bọn họ thương vong nặng nề, ai nấy đều mang vẻ mặt lo lắng.
Lâm Trạch Nhân thu dọn hộp thuốc, còn muốn dặn dò thêm gì đó, thì đột nhiên có một người đàn ông mặc đồng phục màu đen xông vào cửa, anh ta bước vội vàng, vẻ mặt nghiêm túc, khi bước vào đột nhiên chạm phải đôi mắt hoa đào xinh đẹp đang mỉm cười của Quý Minh Trần, anh ta còn sững người một lúc.
Đèn báo khoang an toàn nhấp nháy liên tục, cửa khoang cũng có xu hướng đóng lại...
Lạc Toàn Tinh nhìn Ôn Dao, đôi mắt kinh ngạc: "Cô đang nói đùa gì vậy, cô đi cùng bọn họ vào khoang an toàn!"
"Cô điên rồi!!!" Lạc Toàn Tinh đỏ hoe mắt đẩy Ôn Dao, muốn đưa cô vào trong, nhưng tiếc là đã quá muộn.
Hầu hết bọn họ sẽ chỉ đứng về phía mình...
Nói xong, mồ hôi lạnh túa ra, anh ta thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Minh trưởng quan, cúi gằm mặt xuống: "Ngay khi tín hiệu bị gián đoạn, tôi đã lập tức chạy đến đây. Minh, Minh trưởng quan, ngài xem, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Quý Minh Trần nói, trong phạm vi nón ánh sáng là số phận, tương lai đã được định sẵn, chỉ là chưa xảy ra.
Chỉ có bầu không khí trong một phòng bệnh nào đó là yên bình.
Gặp nạn thì cứ gặp nạn, chìm tàu thì cứ chìm tàu, những thảm họa trên biển chưa bao giờ có nhiều hy vọng sống sót...
Quý Minh Trần nhẹ nhàng đặt viên đá trong tay xuống, cầm lấy khẩu s.ú.n.g đen trên bàn trà, vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lẽo đến rợn người: "Không lập tức cử tàu cứu hộ, mà chạy về đây hỏi tôi? Hửm?"
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Lâm Trạch Nhân và Quý Minh Trần cùng nhìn người đàn ông đó.
Nếu thế giới này đã định sẵn là không thể cứu vãn được nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy vậy, Âu Thanh Hằng vội vàng nắm chặt xâu chìa khóa trong tay, lách mình chui vào khoang.
"..."
Cùng lúc đó, Cảng Kiều, khu biệt thự cổ.
Trước đây không phải là không có trường hợp tàu thám hiểm gặp nạn trên biển. Trong thời buổi khan hiếm tài nguyên, nguy hiểm rình rập này, nếu không có hơn chín phần nắm chắc, căn cứ sẽ tuyệt đối không mạo hiểm cử tàu cứu hộ.
Vậy nên, ngay từ lúc anh ta xuất hiện, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo. Lâm Trạch Nhân tay xách hộp dụng cụ y tế, tiến thoái lưỡng nan, có chút hối hận vì vừa rồi không đi nhanh hơn một chút.
Hai tay người đàn ông buông thõng bên hông nắm chặt rồi thả lỏng, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo má: "Minh, Minh trưởng quan..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.