Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 64: Chương 64
Hắn ta lảo đảo đứng dậy tiến lên, định nắm lấy cánh tay nàng, nhưng lại bị chuôi kiếm của Hoài Thanh cản lại.
Nhìn theo tiếng động thì thấy trước thanh lâu đối diện có mấy tên bảo kê đang vây quanh một người đàn ông mặc áo vải bố xanh ngắn, đánh đấm túi bụi. Người bị đánh toàn thân đầy máu, ôm đầu co rúm trên mặt đất, trong miệng không ngừng phát ra tiếng r.ên rỉ đau đớn.
Nàng chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, ngàn vạn lời nghẹn ứ trong lòng, một chữ cũng không thốt ra được.
Nàng chỉ mới gặp Lý Mãnh một lần, nói vài câu mà hắn đã nổi trận lôi đình. Huống hồ hôm nay bị người ta dùng những lời lẽ dơ bẩn nhục mạ giữa phố như vậy.
Chưởng quầy cửa hàng vàng ngược lại cười đầy ẩn ý: “Cô nương yên tâm, đây là thứ tốt, được các bậc quý nhân vô cùng yêu thích, cô nương về thử một lần sẽ biết mùi vị ngay.”
Hoài Trúc vội hỏi: “Cô nương sao vậy?”
Không biết lúc nàng vừa bỏ trốn bọn họ sẽ lo lắng đến mức nào, tức giận đến mức nào.
Vân Quỳ chưa kịp phản bác thì Hoài Thanh đã ra tay trước, một cước đạp ngã gã đàn ông vừa thoát ra khỏi đám bảo kê kia, rồi lại giẫm mạnh lên mặt hắn nghiến nghiến.
Vân Quỳ siết chặt ngón tay, nghiến răng nói: “Chúng ta đi, không cần để ý đến hắn ta…”
Hắn ta đánh giá Vân Quỳ từ trên xuống dưới, nha đầu này lớn hơn một chút so với hồi nhỏ, ngũ quan không thay đổi nhiều, tám chín tuổi đã là mỹ nhân. Hồi bé nàng gầy gò nhỏ nhắn, bây giờ là một thiếu nữ trưởng thành, mặc một thân áo váy thêu hoa màu hạnh phấn, da trắng như tuyết pha hồng, bộ ng.ực đầy đặn. Nhìn qua đã biết là dáng vẻ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có.
“Người ta mắng cũng không sai, mẹ muội là người lẳng lơ nổi tiếng khắp vùng, chửa hoang sinh ra con gái, bị người ta vứt bỏ, mới xấu hổ trốn đến nương nhờ cha mẹ ta. Nhà ta chịu chứa chấp muội, đó là ơn cứu mạng, tất cả đều phải trả hết, biết chưa?”
Nàng khẽ cầu xin trong lòng.
Mặc dù, hình như… không phải hiệu quả nàng muốn, nhưng cũng tại nàng không nói rõ ràng, thấy người khác đặt làm dây xích vàng, cứ thế hồ đồ ỡm ờ đồng ý, khiến chưởng quầy và thợ kim hoàn hiểu lầm ý định ban đầu của nàng.
Sau đó Tần Qua lại dùng thủ pháp tương tự, tháo khớp cánh tay còn lại của hắn ta, bẻ gãy hai chân hắn ta, toàn thân Thích Thành Nghiệp co giật run rẩy, lập tức hôn mê bất tỉnh.
…
Thích Thành Nghiệp miệng đầy máu, mặt mày đau đớn dữ tợn. Thấy nàng cuối cùng cũng quay lại, hắn ta lại cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Ngươi cho ta mượn ít tiền, không nhiều, một ngàn lượng là được! Chút này còn chưa đủ tiền để ngươi mua mấy món trang sức đâu nhỉ?”
Sau khi trốn khỏi cái nhà đó, nàng cũng từng nghĩ đến cuộc sống của họ sẽ ra sao. Giờ phút này nhìn thấy Thích Thành Nghiệp lang thang trên phố, bị người ta đánh đập, nàng không hề bất ngờ.
Thấy bộ dạng thảm hại của hắn ta, trong lòng Vân Quỳ không hề có một chút đồng tình hay tiếc nuối nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trái tim như bị dao nhọn rạch một đường, ký ức đã lâu không chạm đến ùa về từng chút một.
Thế nhưng nàng không đợi được sự trừng phạt lạnh lẽo như tưởng tượng, mà thấy hắn chậm rãi bước đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Sau này ai dám khinh thường nàng, không cần nhẫn nhịn, cũng không cần cân nhắc hậu quả, bất kể là ai, dù có đánh c·h·ế·t ngay trên phố, cũng có cô chống lưng cho nàng.”
Đầu óc Vân Quỳ ong ong, hồi lâu sau mới phản ứng kịp, hắn vừa gọi nàng bằng danh xưng gì.
Nàng không biết hắn nghe được bao nhiêu, nhưng chắc là những gì cần nghe cũng đều đã nghe thấy rồi. Nàng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, muốn trốn chạy thật xa.
Vân Quỳ xoa mũi, đợi đến khi không chảy máu nữa, mới ngại ngùng cười: “Ta không sao, chỉ là trời hanh khô quá nên bị nóng trong…”
Hai người đều đang chờ quyết định của Vân Quỳ. Nếu cô nương không muốn, lại ngại không tiện từ chối, họ sẽ sẵn sàng rút đao, nhất định phải đòi lại ba trăm lượng bạc kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ra khỏi cử hàng vàng, Vân Quỳ đang tính toán làm thế nào để lừa Thái tử điện hạ đeo dây xích, chợt bị một trận ồn ào chửi mắng cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Nếu muội chịu cho ta hôn một cái, ta sẽ nói vài lời tốt đẹp với Chu viên ngoại, bảo ông ta đối tốt với muội hơn, sau này cho muội ăn thịt, cho muội tiền tiêu.”
Điện hạ muốn hỏi chuyện, nhất định là muốn hỏi những chuyện liên quan đến nàng, cái miệng của Thích Thành Nghiệp có thể nói ra lời hay ho gì chứ? Vừa nãy nàng đã lĩnh giáo rồi, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, nhất định là nhục mạ mẹ, nhục mạ nàng…
Vân Quỳ siết chặt nắm tay, quay đầu lại lạnh giọng nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Hắn ta nheo mắt, mặt đầy nụ cười lấy lòng: “A Quỳ, ta là biểu ca đây! Muội còn nhớ ta không? Nhà ta nuôi muội mười năm, bây giờ muội có tiền đồ rồi, biểu ca có việc gấp cầu xin, muội nhất định sẽ giúp biểu ca đúng không?”
Thái tử ra lệnh cho Hoài Thanh, Hoài Trúc: “Đưa phu nhân về trước.”
「Điện hạ, đừng tin lời hắn…」
「Chẳng lẽ ngài ấy nghe thấy mấy câu th* t*c vừa nãy của Thích Thành Nghiệp, muốn xác nhận lại lần nữa?」
Chưa nói xong, miệng đã bị người ta nhét chặt khăn. Tần Qua quen tay trói người xuống đất, nhấc cánh tay phải hắn ta lên vặn mạnh, lập tức vang lên tiếng trật khớp xương răng rắc. Thích Thành Nghiệp nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gân xanh nổi lên, tiếng gào thét nghẹn ứ trong cổ họng không thốt ra được.
Chương 64: Chương 64
Lời này là nói với Thích Thành Nghiệp, cũng là vạch rõ giới hạn với hắn ta trước mặt đám bảo kê.
Vân Quỳ không muốn gặp lại người này, cũng không muốn nhớ lại chuyện cũ, lạnh lùng nói: “Ta không quen ngươi.”
Khó khăn lắm mới xuất cung một chuyến, một cung nữ thị tẩm nhỏ bé như nàng lại gây ra chuyện xấu hổ như vậy… Dù điện hạ có sủng ái nàng, cũng không muốn để ý đến những chuyện dơ bẩn này.
Thấy sát ý trong mắt hai người, toàn thân Thích Thành Nghiệp run lên dữ dội, giọng điệu lại mềm mỏng: “A Quỳ tốt bụng, ngươi cho ta ít bạc, không nhiều, một ngàn lượng là được! Chút này còn chưa đủ tiền để ngươi làm vài món trang sức đâu nhỉ?”
Người đàn ông bị đánh kia ôm đầu chạy trối c·h·ế·t, thông qua khe hở thoáng nhìn thấy gương mặt của người con gái trước mặt, hắn ta không nhịn được gọi lớn: “A Quỳ? Có phải là muội không?”
Thái tử thở dài một tiếng, tiến lên ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, khẽ nói bên tai nàng: “Yên tâm, cô có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, tất nhiên cũng nghe thấy của hắn ta.”
Đồng tử Vân Quỳ co rút lại, tim cũng hẫng một nhịp theo đó.
Giọng hắn không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người nghe rõ.
Thái tử bước đến gần, từ trên cao nhìn xuống Thích Thành Nghiệp đang nằm bệt dưới đất, lộ ra vẻ ghê tởm như nhìn một vũng bùn nhơ nhớp, sau đó chậm rãi mở miệng: “Đưa đi, ta có lời muốn hỏi.”
Thích Thành Nghiệp khó khăn bò dậy, chân phải hình như hơi khập khiễng, mặt cũng bầm tím, nửa khuôn mặt râu ria xồm xoàm, vết máu và bụi đất dính trên khóe miệng, trông vô cùng thảm hại, nhưng dung mạo lại không khác xưa là bao.
Ký ức thời thơ ấu ùa về trong tâm trí, toàn thân Vân Quỳ lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm. Nàng không muốn có bất kỳ liên hệ nào với người xưa nữa, nhưng ánh mắt vẫn vô thức quay lại.
Nhìn lại bộ mặt của người này, nàng gần như ghê tởm đến tận xương tủy: “Khi còn sống mẹ ta đã đưa tiền cho cậu, đây là chính ta nghe thấy. Sau này ta lớn hơn một chút, lúc chiều cao còn chưa bằng cái bàn, đã phải đi bưng trà rót nước, giặt quần áo kiếm tiền. Tiền mẹ ta cho, cộng thêm tiền ta tự kiếm cũng đủ để nuôi sống bản thân, thậm chí còn bị ngươi và cậu trộm mất không ít. Từ khi mợ muốn đưa ta làm thiếp cho viên ngoại, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà ngươi rồi…”
Không ít dân chúng xung quanh nghe thấy tiếng ồn ào kéo đến xem náo nhiệt. Hoài Thanh và Hoài Trúc nhìn nhau, trong mắt đều thoáng hiện sát khí.
Gương mặt Vân Quỳ cứng đờ nhìn chằm chằm người đàn ông trên mặt đất. Dù đã cách mấy năm, nhưng cẩn thận nhận diện vẫn có thể nhận ra những đường nét quen thuộc kia.
Móng tay Vân Quỳ cắm sâu vào lòng bàn tay, thân thể cũng khẽ run rẩy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Quỳ ngắm nghía sợi dây xích vàng, lặng lẽ đỏ mặt.
Thật ra nàng cũng khá muốn nhìn điện hạ đeo sợi dây xích này. Nhưng rất có thể, hắn không những không muốn, thậm chí còn phạt nàng… nghĩ đến đây, eo nàng đã bắt đầu đau nhức âm ỉ.
Đám bảo kê nhìn Vân Quỳ, thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, bên cạnh còn có thị nữ đi theo, mấy người nhìn nhau, cuối cùng cũng dừng tay lại.
Thích Thành Nghiệp bị Hoài Thanh giẫm dưới chân, miệng chửi rủa càng dữ hơn: “G·i·ế·t người rồi! Con tiện tỳ này muốn g·i·ế·t biểu ca nó! Người đâu…”
Tần Qua và Triệu Việt mở đường, xua đuổi dân chúng đang vây xem.
Vân Quỳ xoa tay, lập tức quyết định mang dây xích vàng này đi.
Nghe thấy giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc này, tim Vân Quỳ chợt thắt lại, hai chân như bị rót chì đứng im tại chỗ.
Thích Thành Nghiệp đau đến toàn thân co giật, miệng la hét chửi rủa: “A Quỳ! Ngươi đừng có vong ân bội nghĩa! Sống sung sướng rồi quên mất ai nuôi ngươi lớn rồi hả! Bây giờ ngươi làm thiếp cho nhà nào? Người ta có biết mẹ ngươi là hạng người gì không, có biết ngươi từng hứa gả cho ai không!”
Hoài Thanh hỏi: “Cô nương quen người này ạ?”
Thích Thành Nghiệp thấy nàng đi từ cửa hàng vàng ra, bên cạnh lại có hai thị nữ đeo kiếm. Một trong hai thị nữ cầm một hộp gấm dài hai thước, bên trong chắc chắn là đồ trang sức vàng vừa mua, quả nhiên là có tiền đồ.
Đàn ông nhà này háo sắc ham mê c·ờ· ·b·ạ·c, nghiện rượu như mạng. Mợ thì keo kiệt hám lợi, lười biếng thành tính, trước đây từng mong bán nàng với giá tốt để bù đắp cuộc sống cả nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đang bị đánh trên đất kia khuôn mặt bầm dập, đôi mắt đục ngầu gắt gao nhìn nàng, vẻ kích động lộ rõ trên mặt: “A Quỳ, đúng là muội! Muội ở đây? Đợi đã, muội đừng đi!”
Thích Thành Nghiệp lập tức phun ra một ngụm máu tươi, răng cũng bị va gãy hai chiếc.
Nhưng bạc đã đưa rồi, vậy thì chỉ có thể… miễn cưỡng nhận lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái gì mà “d·â·m phụ”, “từng hứa gả”, “con tiện tỳ”… đó đều là điều cấm kỵ của hắn.
Đám bảo kê nghe thấy lời này, lại thấy nàng xoay người bỏ đi, lập tức hô hào đánh g·i·ế·t tiến lên, áp giải Thích Thành Nghiệp xuống đất. Một người vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt hắn, người kia giơ chân đá mạnh vào bụng hắn.
Vân Quỳ cúi đầu, khóe mắt liếc thấy Thái tử xoay người, chậm rãi bước về phía nàng.
Hoài Thanh đứng gần nhất, nhanh tay lẹ mắt lấy khăn tay ra lau cho nàng.
Hắn ta lại chắp tay vái đám bảo kê xin tha: “Mấy vị đại ca, đây là muội muội ta! Là muội muội ruột! Các huynh rộng lượng cho ta hai ngày, nhất định ta sẽ trả hết nợ cho các huynh! Các huynh xem, muội muội ta ăn mặc lộng lẫy thế này, trong tay chắc chắn có tiền!”
Vân Quỳ được bàn tay ấm áp của người đàn ông vỗ về, thân thể căng thẳng mới hơi thả lỏng.
Nàng siết chặt nắm tay, im lặng chờ đợi cơn bão táp sắp ập đến.
Máu me trong miệng hắn ta văng tung tóe: “Dù ngươi g·i·ế·t ta cũng không xoá được những chuyện quá khứ! Huống hồ giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi dám g·i·ế·t người sao? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi không để lại tiền, thì đừng hòng sung sướng về làm thiếp nữa! Mẹ ngươi không biết liêm sỉ, ngươi cũng là con hồ ly tinh, chỉ cần ta nói một câu với lão gia nhà ngươi, sau này đừng ai mong có ngày lành!”
Từ tận đáy lòng, thậm chí nàng còn không muốn hắn biết chuyện này.
Thế nhưng người ta thường càng sợ điều gì, điều đó lại càng đến.
Vân Quỳ nghĩ cũng biết, tiền trong nhà đã bị hắn ta thua sạch, bây giờ rơi vào cảnh này, cũng là đáng đời hắn ta.
Hoài Thanh và Hoài Trúc đều là người luyện võ, không nhìn ra sợi dây xích này có chức năng bảo vệ yếu hại gì, hơn nữa thứ này càng nhìn càng giống… đồ dùng để gợi hứng thú trong phòng.
Tần Qua giải thích ý định với đám bảo kê, đương nhiên không nhắc đến thân phận Thái tử, chỉ đưa ra bài tử thị vệ đại nội. Đám bảo kê tự biết không dám đắc tội, lại sợ những thủ đoạn hắn vừa dùng với Thích Thành Nghiệp nên chỉ đành giao người cho họ mang đi trước.
Hoài Thanh, Hoài Trúc nhíu mày, lập tức bảo vệ Vân Quỳ đi đường vòng tránh xa.
Là người anh họ đã bảy năm không gặp của nàng, Thích Thành Nghiệp.
Điện h* th*n thể cao quý, sao lại dùng thứ như vậy?
Nàng không có quyền lực lớn đến vậy, dám giữa ban ngày ban mặt g·i·ế·t người trên phố. Nàng càng không muốn làm lớn chuyện, dẫn đến quan binh và nhiều dân chúng kéo tới hơn, cuối cùng lại để Thái tử điện hạ phải thu dọn tàn cuộc cho nàng.
“Ngươi nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt?” Nàng chưa nói xong đã bị Thích Thành Nghiệp th* t*c cắt ngang, “Ngươi thanh cao, không nguyện làm thiếp cho viên ngoại, bây giờ chẳng phải cũng làm thiếp cho người ta sao? Ngay cả gia đinh nữ cũng thuê cho ngươi, sao, lão gia nhà ngươi quản chặt, sợ ngươi ra ngoài lén lút với người khác à?”
「Hỏi chuyện… hỏi chuyện gì?」
Người đến mặc một thân trường bào màu đen thêu chỉ vàng, chậm rãi bước ra từ đám đông, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, khí thế bề trên bẩm sinh, áp bức người khác đến nghẹt thở.
Tuy nhiên nghĩ lại, bây giờ họ là bạn giường, nàng làm thuốc giải cho hắn, hắn phải dùng nhan sắc để đổi, thỏa mãn mọi nhu cầu của nàng, như vậy mới công bằng! Lợi ích hắn đều chiếm hết, dựa vào đâu chứ!
Tim nàng đập mạnh một tiếng, ngước đôi mắt hạnh ướt át nhìn hắn, đối diện với đôi mắt đã thu lại vẻ sắc bén lạnh lùng, gần như có thể gọi là dịu dàng kia.
Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn uy nghiêm lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện ở cuối tầm mắt.
Dân chúng xung quanh sợ hãi đến hồn phi phách tán, vội vàng tránh xa. Mấy tên bảo kê vừa nãy đánh hội đồng thấy rõ thủ đoạn tàn nhẫn của hộ vệ kia, trong lòng không khỏi kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía người đàn ông cao lớn uy nghiêm phía sau hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.